“Không được phép nói hưu nói vượn”

Sắc mặt ông cụ Quách nghiêm túc khiển trách một câu.

“Cháu không có nói hưu nói vượn, Quách Thanh Châu từ nhỏ đã bị cô ta mắc chứng tâm thần phân liệt!”

Cơ thể Kiều Bích Ngọc đứng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt ông cụ, cô gằn ra từng chữ: “Ông nội, có phải lúc nhỏ Quách Thanh Châu đã hại chết một người làm của nhà họ Quách không?”

Cô vừa nói ra câu này, sắc mặt đám người Lục Khánh Nam đều thay đổi Quách Thanh Châu bị mắc chứng tâm thần phân liệt? Trên mặt Ông cụ Quách cũng đầy vẻ kinh ngạc, ông không ngờ ngay cả một chuyện cũ được giấu kỹ như thế mà Kiều Bích Ngọc cũng biết được.

“Cho dù là cháu nghe được chuyện của con bé từ chỗ nào, nhưng Thanh Châu hoàn toàn không có hại chết bất cứ một người nào cả” Một lát sau thì ông cụ Quách mới bình tĩnh lại, giọng nói trịnh trọng đính chính lại cho cô.

“Ông nội, đã đến lúc này rồi mà ông còn muốn bênh vực cho cô ta.” Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không phục.

Ông quản gia tận tình khuyên bảo: “Mợ chủ, chuyện năm đó là do người làm kia tự mình nhảy xuống hồ sen rồi chết chìm, thật sự không liên quan gì tới cô Thanh Châu cả”

“Sao có thể tự mình nhảy xuống hồ sen chết chìm được?”

Tính tình của Kiều Bích Ngọc chính là không tới bước đường cùng sẽ không chịu từ bỏ, không giải thích rõ ràng cho cô thì nhất định cô sẽ không bỏ qua.

Ông quản gia vốn dĩ không muốn giải thích quá cặn kẽ, nhưng thấy tình huống bây giờ thì cũng chỉ đành bất đắc dĩ từ từ kể lại chuyện năm đó.

“Người làm đó vốn dĩ là phụ trách chăm sóc và làm bạn với cậu chủ chỉ mục, sau này sau khi mà cô Thanh Châu tới nhà họ Quách thì cậu chủ chỉ mục rất thích cô Thanh Châu, hai đứa nhỏ cũng thường xuyên chơi đùa với nhau, vì thế nên người làm đó đã bị sắp xếp đi làm công việc khác”

“Năm đó người làm kia mười tám tuổi, cô †a cũng đã có cách nghĩ của riêng mình rồi, cậu chủ chỉ quân là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Quách mà người bên ngoài ai cũng muốn tiếp cận, cô ta vì thế mà cũng thu được rất nhiều lợi riêng, bị điều đi làm công việc khác khiến cho tâm trạng cô ta trở nên u ám hẳn, vì thế nên cô ta rất bài xích cô Thanh Châu, cô ta vẫn luôn hy vọng mình có thể được điều về làm công việc ban đầu”

“Ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, cô ta lừa cô Thanh Châu tới bên hồ sen chờ cậu chủ chỉ mục, thái độ của cô ta rất hung ác, muốn hù dọa cô Thanh Châu nhỏ tuổi nhát gan nên đã cởi giày của trên chân của cô Thanh Châu rồi vứt xuống hồ sen, nhưng cô Thanh Châu hoàn toàn không dọa sợ, mà người làm đó lại càng quá đáng hơn, vốn dĩ cô ta lên kế hoạch nhảy xuống hồ sen để toàn thân mình ướt đảm chật vật rồi sẽ đi cáo trạng nói cô Thanh Châu ra lệnh cho cô ta đi xuống hồ sen tìm giày”

Dù sao thì Quách Thanh Châu cũng chỉ là một đứa con nuôi, không có bất kì quan hệ huyết thống nào với nhà họ Quách.

Cô ấy đột nhiên tới nhà họ Quách đã làm tổn hại tới lợi ích của một số người, vì thế nên bất kế là ở ngoài sáng hay ở trong tối thì cũng không có người nào tình nguyện ủng hộ và giúp đỡ một cô gái xa lạ cả, mọi người thậm chí còn hy vọng rằng cô ấy bị đuổi đi càng sớm càng tốt.

Cô người làm đó cũng có mục đích này, chỉ cần ông cụ Quách cảm thấy phẩm chất đạo đức của đứa nhỏ Quách Thanh Châu này có vấn đề thì sẽ lập tức đuổi cổ cô ấy về cô nhi viện ngay, mà cô ta lại có thể trở thành người thân cận nhất của cháu đích tôn nhà họ Quách.

“Cô người làm đó cũng biết bơi, nhưng cô ta không ngờ rằng sau khi mình rơi xuống hồ sen thì chân sẽ đột nhiên bị chuột rút, khi người ở đằng xa nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ta mà chạy tới thì cô ta đã chết đuối trong hồ sen rồi”

Ông quản gia kế lại chuyện năm đó như thật.

Sắc mặt ông quản gia cũng trở nên nghiêm túc mà nhìn về phía Kiều Bích Ngọc, ông ta nói: “Khi đó cô Thanh Châu tận mắt nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, khi đó cô ấy chỉ mới chín tuổi, sau khi chuyện đó xảy ra thì cô ấy sốt cao gần một tháng, hãng đêm liên tục gặp ác mộng”

Cũng từ lần đó mà ông cụ Quách và ông quản gia nghiêm túc chấn chỉnh người làm của nhà họ Quách lại một lần.

Đồng thời hai người cũng rất đau lòng và thương xót cho Quách Thanh Châu, đứa nhỏ được nhận nuôi đó từ đầu đến cuối đều chưa từng oán trách, chưa từng cáo trạng, cũng không gây chuyện thị phi Bộ dáng ngoan ngoãn, cẩn thận từng ly từng tí của cô ấy khiến người khác phải thương xót.

Sau khi xảy ra chuyện này chúng tôi đã mời rất nhiều bác sĩ tới khám bệnh cho cô Thanh Châu, bác sĩ tâm lý nói tâm lý cô ấy đã phải chịu tổn thương rất lớn, có thể sau này sẽ mắc chứng tự bế không nói chuyện, cũng có thể sẽ xảy ra một số vấn đề về thân kinh”

Mọi người nghe câu chuyện mà ông quản gia kể lại, trong lòng lại càng thêm đồng tình với Quách Thanh Châu, lục kì năm liếc mắt nhìn về phía Kiều Bích Ngọc một cái, anh ta phát hiện trên cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ khinh thường như cũ.

“trước khi Quách Thanh Châu tới nhà họ Quách thì cô ta đã từng ở trong hai cô nhỉ viện, hai cô nhi viện đó sau khi cô ta tới không bao lâu đều xảy ra hỏa hoạn, nhân viên thương vong nghiêm trọng”

Sắc mặt Kiều Bích Ngọc trầm trọng, ngôn từ lý trí, không hề có một chút thương hại: “Ông nội, cháu không tin trên thế giới này có nhiều thứ trùng hợp như thế.

“Trước khi con điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện thì con sẽ không thả cô ta ra”

Tất cả mọi người đang có mặt đều im lặng Ông cụ Quách không lập tức mở miệng ngay, Giang Mỹ Linh lại là người đầu tiên mất kiên nhẫn, bà ta nói: “Ba, cô ta vậy mà lại hoài nghi đứa nhỏ là bị Thanh Châu giấu đi, cô ta quả thật là làm xẵng làm bậy”

“Cái gì mà giấu đứa nhỏ đĩ?” ông cụ Quách nhíu mày, lập tức hỏi lại một câu.

Kiều Bích Ngọc không muốn để cho ông cụ biết chuyện hai đứa bé sinh đôi bị mất tích: “Ông nội, bây giờ ông quay về nghỉ ngơi trước đi, trước khi trời sáng hẳn thì nhất định cháu có thể cho ông một câu trả lời hợp lý, cháu cũng sẽ không ngược đãi Thanh Châu”

Ông quản gia cũng vội vàng mở miệng nói: “Đúng thế ông chủ, trời cũng không còn sớm nữa, ông đi về phòng trước đi. Chuyện ngày hôm nay của cô ba, mọi người ai cũng đều rất đau lòng, có chuyện gì thì cũng đã có mợ chủ lo rồi, ông chủ không cần phải lo lắng đâu.

“Nói rõ ràng cho tôi, nói Thanh Châu giấu đứa nhỏ đi là có ý gì?”

Ông cụ Quách vẫn chưa hồ đồ, đương nhiên ông cụ cũng có thể nhận ra Kiều Bích Ngọc và ông quản gia có ý đồ muốn giấu giếm ông, đến ngay cả quản gia bên người mà ông tin tưởng nhất cũng muốn trợ giúp Kiều Bích Ngọc che giấu, vì thế nên tinh thần ông cụ lập tức căng thẳng.

“Ba, không thấy hai đứa bé nữa, chính là Kiều Bích Ngọc nghỉ thần nghỉ quỷ muốn tìm Thanh Châu trút giận, chuyện này không có liên quan gì đến Thanh Châu cả”Giang Mỹ Linh sợ ông cụ hiểu lầm nên vội vàng giải thích.

“Không thấy hai đứa nhỏ đâu!”

“Ông chủ, chúng tôi đã phong tỏa nhà họ Quách, đang tìm kiếm”

Bọn Kiều Bích Ngọc đứng ngoài cửa nói chuyện, vì cảm xúc quá kích động nên âm thanh rất lớn.

“A..” trong phòng đột nhiên truyền tới âm thanh la hét đau đớn.

Sắc mặt bọn Kiều Bích Ngọc hơi cứng đờ rồi lập tức quay người mở cửa phòng ra: “A, không phải là tôi, không phải là tôi..” hai tay Quách Thanh Châu ôm chặt đầu, cô ta đau đớn tự nắm lấy tóc mình, tóc đen tán loạn, dường như trong nội tâm đang phản kháng và giãy dụa.

Nhìn thấy một màn này, người đứng ngoài cửa đều lập tức nhắm mắt.

Sắc mặt trầm ổn của ông cụ Quách cũng hiện lên vẻ kinh hoảng, ông cụ lập tức quay đầu nhìn về phía Kiều Bích Ngọc, nhưng trên mặt Kiều Bích Ngọc cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, cô nhíu mày nhìn chăm chăm vào bên trong phòng, dường như cô đã dự đoán được mọi chuyện.

“Đứa nhỏ”

“Đứa nhỏ thật sự bị Thanh Châu giấu đi rồi sao?” trong giọng nói của ông cụ Quách hiện ra một ít hoảng loạn.

“Thanh Châu vẫn cứ khóc mãi, hỏi không được gì cả” Nét mặt Kiều Bích Ngọc nghiêm túc, cô lầm bầm tự nói một mình: “Cháu muốn nhờ LUCY điều tra hành tung trước kia của cô ta”

Kiều Bích Ngọc vừa nói vừa móc điện thoại ra.

Cô chỉ hy vọng bên phía Lucy có thể nhanh chóng nghe điện thoại, bởi vì lúc bình thường cô muốn liên lạc với Lucy đã không dễ dàng gì rồi, lần này ngoại trừ Lucy ra thì cô không nghĩ ra được người nào có thể giúp cô được nữa”

“Quách Cao Minh bị nhốt trên một hòn đảo không người, bây giờ chúng ta không cách nào liên lạc được với anh ấy”

Bên phía Lucy nhận điện thoại rất nhanh, hơn nữa giọng nói cũng vô cùng gấp gáp, đột nhiên nhắc tới tung tích của Quách Cao Minh.

Điều này làm cho sắc mặt của Kiều Bích Ngọc đang nắm chặt điện thoại trở nên rất phức tạp: “Cô nói gì?” cô trầm giọng hỏi lại một câu: “Lucy, vừa nấy cô nói Quách Cao Minh bị nhốt trên đảo không người là chuyện gì”

Một hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh.

“Kiều Bích Ngọc, cô tìm tôi có chuyện gì?”

Lucy cũng lập tức ý thức được Kiều Bích Ngọc gọi điện thoại cho anh ta hoàn toàn không phải bởi vì Quách Cao Minh  “tôi hỏi cô, vừa nãy cô nói Quách Cao Minh bị nhốt trên đảo không người là có ý gì?”

Kiều Bích Ngọc đột nhiên có một loại cảm giác lao lực quá độ, giống như tất cả mọi chuyện đều xảy qua đồn dập, hoàn toàn không để cho cô có thời gian ứng phó.

Sắc mặt Lucy cũng có hơi do dự, tâm trạng cũng chầm chậm bình tĩnh lại, dùng một loại giọng điệu rất thoải mái, rất bình thường nói với đầu bên kia điện thoại.

“Buổi chiều ngày hôm nay lão đại và vài người nữa cùng nhau lên đảo để điều tra một hạng mục bí mật, có thể là tín hiệu ở đảo bên kia quá kém, buổi tối chúng tôi không cách nào kết nối liên lạc với bọn họ bình thường được, loại tình huống này trước kia chúng tôi cũng đã từng gặp phải rồi”

Bí quyết của nói dối chính là ở chỗ nói bảy phần thật, ba phần giả.

Cho dù là thật hay là giả thì so với Quách Cao Minh, bây giờ Kiều Bích Ngọc càng lo lắng cho an toàn của cục cưng hơn.

“Lucy, trước tiên hãy tạm dừng công việc của cô ở bên đó, bây giờ cô tới nhà họ Quách ngay”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play