Mọi chuyện nghiêm trọng hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng.

Khi Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam lái xe đến trước cửa nhà họ Quách đã là 1 giờ rưỡi sáng. Cả nhà họ Quách sáng như ban ngày, ánh đèn toà nhà chính sáng choang, đèn ở các lối đi trong vườn và xung quanh bên ngoài đều được bật sáng.

Trong đêm tối tĩnh mịch, ánh sáng chói lọi dị thường trong toàn bộ khu vực không làm người ta cảm thấy náo nhiệt mà có một cảm giác hỗn loạn khó tả.

Bên ngoài bức tường cao của nhà họ Quách có ba cánh cổng, hiện tại cả ba đều được đóng kín.

*…Thật xin lỗi, hiện tại mọi người không thể vào được.” Hai người bảo vệ ở cổng phía đông nhà họ.

Quách sắc mặt nghiêm túc, đang nói chuyện với vài vị cảnh sát mặc cảnh phục trước mặt họ.

Người cảnh sát lấy ra giấy tờ tùy thân để chứng minh thân phận mình: “ Cục trưởng đã phân phó, từ giờ tới sáng chúng tôi cũng không muốn làm phiền ông chủ Quách nghỉ ngơi, chỉ là muốn cùng mấy vị quản gia nhà họ Quách hỏi vài điều, hợp tác với chúng tôi để điều tra..”

Bùi Hưng Nam cau mày bước nhanh xuống xe: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Đêm hôm khuya khoắt, cảnh sát lại tới nhà khẳng định không phải là chuyện tốt Lục Khánh Nam trên đường đi rất lo lắng, lo lắng đến mức muốn bùng nổ, anh ta gọi đến mười cuộc điện thoại cũng không có ai trả lời.

‘Vượt qua hai chốt đèn đỏ, lái thẳng tới nhà họ Quách lại bị những người này chặn lại, trong lòng càng khó chịu hơn, trực tiếp chửi đổng lên “

Các ngươi có phải ở lại đây ăn no rửng mỡ, đầu óc kém phát triển rồi không? Mấy người tới đây làm gì? Chỉ không tìm thấy đứa trẻ thôi, có cần phải gọi cảnh sát không? Hơn nữa gọi cảnh sát đến thì có ích gì?”

Lục Khánh Nam nhanh mồm nhanh miệng, nhưng mấy vị cảnh sát mặc thường phục trước.

mặt nghe xong lại có chút kinh ngạc, hỏi lại: “ Không thấy đứa trẻ?”

“Nhà họ Quách có trẻ con mất tích sao?” Cảnh sát dựa vào kinh nghiệm làm việc bao nhiêu năm, nhạy bén ngẩng đầu quan sát được, trong đêm tối tĩnh mịch, cả toà nhà họ Quách lại mở đèn sáng choang, mơ hồ có thể nghe được   giọng nói hoảng hốt bên trong. Hiến nhiên là đêm nay đã xảy ra chuyện gì đó.

Lục Khánh Nam sửng sốt, nghe thấy bọn họ hỏi lại mình, anh ta mới biết Kiều Bích Ngọc không báo chuyện đứa bé mất tích cho cảnh sát.

Trong lúc nhất thời anh ta không biết nên trả lời lại thế nào, đành tự trách mình lắm miệng, “Mấy vị cảnh sát nửa đêm đến nhà họ Quách có việc gì vậy?”

Bùi Hưng Nam so với Lục Khánh Nam tương đối bình tĩnh hơn, anh ta bước lên một bước, không trả lời mà hỏi qua chuyện khác.

“ Các anh là ai?” Người cảnh sát khá cảnh giác nhìn Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam, dù sao đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến nhà họ Quách cũng rất kỳ lạ Bảo vệ nhà họ Quách chủ động tiến lên giải   thích: “… Hai vị này là bạn tốt của cậu chủ chúng tôi Nếu ngay cả bảo vệ nhà họ Quách cũng đã nói vậy, vị cảnh sát cũng không kỹ càng kiểm tra thêm gì nữa, dù sao thì người có tiền cũng rất khó đối phó.

“ Cô ba nhà họ Quách trưa hôm nay từ sân thượng tầng 9 của bệnh viện rơi xuống, đã trải qua cấp cứu, hiện tại bác sĩ nhận định cô ấy đã thành người thực vật. Chúng tôi chủ yếu đến điều tra xem tai nạn của cô ấy là sự cố ngoài ý muốn   hay có người cố ý gây ra”

Cảnh sát đơn giản giải thích tình huống, sau đó liên xoay chuyến lời nói: “Anh vừa nói không thấy đứa bé đâu, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, hy vọng các anh không giấu diếm kẻo trễ nãi thời gian, gây ra hậu quả không thể khắc phục được như chuyện của cô ba.

Cô ba nhà họ Quách bị ngã lầu? Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam hai mặt nhìn nhau, cả hai đều rất bất ngờ khi nghe được.

tin này, Cô ba nhà họ Quách tính tình kiêu ngạo, bọn họ cũng không ưa thích gì, nhưng tại sao lại vô cớ đi lên sân thượng tầng 9 của bệnh viện? Các cửa sân thượng ở bệnh viện bình thường đều sẽ bị khoá chặt lại Theo bọn họ biết, gần đây trong IP&G xảy ra vài chuyện, đúng là mấy vị cô bác trong nhà tranh chấp với nhau, cô ba nhà họ Quách là đắc ý nhất, cố đông ủng hộ cô ta cũng không ít.

Dạo gần đây cô ta bận rộn nhiều việc trong tập đoàn, cũng không có sinh bệnh, làm sao có thể xuất hiện ở tầng thượng của bệnh viện? Là tự tử sao? Một người yêu quý mạng sống như cô ba nhà họ Quách tuyệt đối sẽ không tự tử.

… Chuyện cô ba nhà họ Quách, các ông bên kia điều tra được thế nào rồï?” Bùi Hưng Nam hỏi nhiều thêm một câu.

“ Vụ án văn đang trong quá trình điều tra, thật xin lỗi” ‘Vị cảnh sát rất nghiêm túc, cẩn thận, không muốn nói quá nhiều.

Bùi Hưng Nam cũng không hỏi lại, xem ra cô ba nhà họ Quách là bị người ta cố tình dẫn tới sân thượng bệnh viện, sau đó bị đẩy xuống.

Cách thức, tình tiết của vụ này có chút quen thuộc khiến Bùi Hưng Nam giật mình, trong đầu không khỏi nghĩ đến việc Châu Mỹ Duy ở bệnh viện bị người ta đẩy ngã xuống cầu thang tới sảy thai.

Lục Khánh Nam càng lo lắng cho hai đứa bé sinh đôi hơn, anh ta nói với bảo vệ một tiếng, bảo vệ dùng máy liên lạc báo tin cho quản gia nhà họ Quách, rất nhanh, Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam liền được cho vào.

Vị cảnh sát đến điều tra nhìn cánh cửa đóng   mít lại, không khỏi nén giận: “ Hy vọng các anh có thế phối hợp điều tra với chúng tôi. Vụ việc của cô ba có thể là một vụ án nghiêm trọng, nếu như không thế nhanh chóng tìm ra được sự thật, rất   có thể sẽ có thêm nạn nhân thứ hai…

“Đây là chỗ ở tư nhân, nếu như các anh không có lệnh khám xét, vậy mời các anh lập tức rời đi.” Thái độ của bảo vệ nhà họ Quách rất cương quyết, cũng không lo lắng sẽ đắc tội với cảnh sát.

Không có lệnh khám xét, không thể cưỡng ép xông vào, ở khu Khương Trung này thuộc quyền quản lý của nhà họ Quách, lần này bởi vì chuyện của cô ba mới có thể tới đây, còn muốn xem rõ ràng, đành phải chờ tới rạng sáng ngày mai.

Miễn cho người nhà họ Quách mời một đống luật sư tới phản ánh, cáo buộc bọn họ thất trách, thương lượng một chút, ngày mai lại đến vẫn hơn “

Bên trong nhà họ Quách giống như xảy ra chuyện gì đó?” Người cảnh sát vấn có chút không cam lòng, bọn họ nhìn những toà nhà đèn sáng rực rỡ bên trong bức tường cao, trong xe cảnh sát có ống nhòm.

“Người giúp việc bên trong có vẻ rất hoảng loạn, mấy người trong phòng bị bất xếp thành hàng để thẩm vấn, những người khác đang cầm đèn pin vội vàng tìm kiếm thứ gì đó.

Đúng như cảnh sát nghỉ ngờ, bên trong nhà họ Quách rối thành một cục, những người giúp việc thì vẻ mặt bất an, lo sợ.

Một số sốt ruột tìm kiếm đứa bé, một số được đưa đến phòng thẩm vấn, bên trong phòng giám sát cũng có tám người giúp việc nam không ngừng xem lại camera giám sát tất cả các khu vực trong nhà họ Quách.

“Thật sự không thấy hai đứa bé sao?” Đây là lần đầu tiên Lục Khánh Nam nhìn thấy nhà họ Quách hỗn loạn như vậy, anh ta trực tiếp đi tới Uyến Như muốn tìm Kiều Bích Ngọc hỏi cho rõ ràng.

“Kiều Bích Ngọc đâu?” Bác gái quản gia ở khu Uyến Như lúc này sắc mặt nặng nề, vội vàng đi lại phân phó công việc cho những người phía dưới, vừa vặn gặp Lục Khánh Nam, trong người bà lập tức nhiều hơn một phần mừng rỡ cùng hi vọng, bà nhanh chân bước tới: “Cậu Nam, xin cậu giúp chúng tôi với, cậu chủ nhỏ bỗng nhiên không thấy đâu, chúng tôi đang phong toả nhà họ Quách để tìm kiếm”

Lục Khánh Nam và Quách Cao Minh là bạn tốt, hai gia đình lại thân thiết, hiện tại cậu chủ Quách Cao Minh không ở nhà, Lục Khánh Nam tới xem như có thêm một người hỗ trợ.

“Bây giờ Kiều Bích Ngọc đang ở đâu?” Lục Khánh Nam cũng rất lo lắng, anh ta đã †ìm một vòng khu Uyển Như nhưng vẫn không thấy bóng dáng Kiều Bích Ngọc đâu, cái này phải trách nhà họ Quách thực sự quá lớn.

“Cô chủ bây giờ đang ở Minh Uyển”

“Minh Uyển?” Lục Khánh Nam bực bội mắng người: “Đây không phải là nơi cô ba và Quách Thanh Châu ở sao?

Bây giờ là tình huống gì vậy, chuyện của cô ba kia cứ để cảnh sát đi điều tra là được, dù có chuyện gì cũng phải vứt qua một bên. Chuyện quan trọng nhất bây giờ chẳng phải là phải tìm được đứa bé sao?

Trong đầu Kiều Bích Ngọc đang nghĩ gì vậy không biết” Lúc này dì Phương vội vàng dẫn Lục Khánh Nam tới Minh Uyến, vừa đi vừa giải thích: “Cô chủ bây giờ đang ở trong phòng của cô Thanh Châu..”

“ Cô ta lại chạy đi tìm Quách Thanh Châu gây phiền toáï?”

Sắc mặt Lục Khánh Nam lập tức đen xuống: “Chẳng lẽ Quách Thanh Châu có thể biết được đứa bé ở đâu sao? Có phải não của Kiều Bích Ngọc bị hỏng rồi không?”

Lỡ giống như những lời vị cảnh sát kia nói, kéo dài thời gian, đứa bé xảy ra chuyện gì thì phải làm sao. Bùi Hưng Nam từ lúc bước vào nhà họ Quách vắn luôn yên lặng, anh cẩn thận quan sát mọi người xung quanh.

Quách Thanh Châu? Lúc nấy khi Kiều Bích Ngọc nói chuyện với   anh ta có nhắc qua tôi nói Quách Thanh Châu nói   tôi nói Quách Thanh Châu muốn hại Mỹ Duy sảy thai..

Kiều Bích Ngọc nghỉ ngờ chuyện hai đứa bé sinh đôi mất tích là do Quách Thanh Châu làm sao? Đây là một ý nghĩ rất vô lý.

“Quách Thanh Châu, con tôi bây giờ đang ở đâu!” Kiều Bích Ngọc ở chỗ này tức giận, hung hăng tra hỏi.

Ở Minh yến, trong phòng Quách Thanh Châu, tất cả đèn trong phòng đều được bật sáng, ánh đèn rực rỡ lại khiến người ta có chút chói mắt.

“Tôi hỏi cô, cô rốt cuộc mang con tôi đem giấu ở đâu!” Sắc mặt Kiều Bích Ngọc rất khó coi, cô đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Quách Thanh Châu đang ngồi co ro trên sàn nhà, cô ta vẫn đang tiếp tục khóc.

“ Cô chủ, cô bình tĩnh một chút” Quản gia phía bên Minh Uyển có chút nhìn không được, nhỏ giọng khuyên cô.

Kiều Bích Ngọc trực tiếp cúi người xuống, hai †ay năm chặt lấy hai vai Quách Thanh Châu, đem.

cơ thể gầy yếu của cô ta nhấc lên, hai con mắt nóng rực nhìn thẳng vào cô ta, trong lòng nóng như lửa đốt.

“ Quách Thanh Châu… cô còn có tình người hay không? Ông nội đối xử với cô tốt như vậy, nhà   họ Quách cưu mang cô tốt như vậy… Cô lại làm ra   nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy… Cô nghe đây, nếu cô dám làm tổn thương con tôi, tôi mặc kệ cô là Quách Thanh Châu hay cái gì, tôi đều muốn cô nợ máu phải trả bằng máu!”

Quách Thanh Châu mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn Kiều Bích Ngọc, nước mắt không ngăn được mà không ngừng tuôn ra, càng khóc càng thêm bất lực, càng thêm đáng thương.

Lục Khánh Nam đi tới giữ cô lại: “Kiều Bích Ngọc, cô phát điên cái gì vậy!” Kiều Bích Ngọc mạnh mẽ hất tay anh ta ra, tức giận tới một câu cũng không muốn giải thích, xoay người liền đi ra ngoài.

“Này, có chuyện gì vậy!” Lục Khánh Nam thấy cô chạy ra ngoài cũng chạy đuổi sát theo Kiều Bích Ngọc nhanh chóng chạy tới phòng giữ trẻ, lúc nấy dì Phương và những người giúp việc khác nói bé con mất tích ở trong phòng, cô lo lắng tìm kiếm trong giường nhỏ, tìm ra được món đồ chơi mà bé con thích, còn có quần áo của bé con, ga trải giường..

Dì Phương thấy hành động của Kiều Bích Ngọc rất kỳ quái nên cũng lo lắng chạy theo vào: “Mợ chủ, cô ở đây tìm cái gì vậy, đây là phòng giữ trẻ.” Đã kiểm tra rất nhiều lần rồi.

Kiều Bích Ngọc vẫn như trước, hai tay nhấc lên quần áo và ga trải giường nhỏ, thẳng đến khi cô nhìn thấy một sợi lông mèo đen bóng dính trên ga trải giường trắng tinh mềm mại, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

“…Bá Tước có lẽ đang ở cùng với bé con Dì Phương lúc này mới khẽ giật mình, Bá Tước? Là con mèo đen kia sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play