Dì Phương sắc mặt hoảng sợ lập tức chạy vào, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: “Cậu, cậu chủ nhỏ không thấy đâu hết.”
Kiều Bích Ngọc vừa mới bị cuộc gọi của Quách Thanh Châu làm cho sợ đến chưa hoàn hồn lại được, cô ngây người nhìn dì Phương trong chốc lát: “ Cái gì?”
“ Sao lại không thấy?” Lúc này đì Phương hung hăng bấm vào chân cô một cái, ý định khiến cô nhanh chóng bình tính trở lại, không dám làm hỏng việc, giọng nói đều đều.
“ Ở phòng giữ trẻ, hai cậu chủ nhỏ không có trong phòng, hiện tại chúng tôi đang đi tìm” Giọng bà nhịn không được mà run rẩy.
Chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
Mọi người đều biết hai cậu chủ nhỏ nhà họ Quách có bao nhiêu cao quý, từ trong ra ngoài phòng giữ trẻ đều được bảo mẫu và người giúp việc canh chừng, khắp nơi đều trang bị camera. Vì sợ hai đứa bé đụng đầu vào nhau nên bà vào xem, nhưng hai đứa bé đã biến mất, tất cả mọi người đều hoảng hốt, sợ hãi.
“Bé con ở đâu?” Hiện tại đã là đêm khuya, bắt đầu rạng sáng, đầu óc đều có chút mệt mỏi, mơ hồ. Kiều Bích Ngọc nghe tin này liền sửng sốt, không thể tin được.
Trên mặt dì Phương tràn đầy hổ thẹn, bà cúi đầu không dám trả lời ba chữ “ tôi không biết” kia.
Hiện tại chỉ có thể mong đợi đây không phải là chuyện oái oăm nào, hi vọng chỉ là đứa bé bò tới góc nào đó trốn đi, mọi người nhất thời không phát hiện được, chứ không phải là có người lẻn vào nhà họ Quách bắt đứa bé đi.
Chuyện đó, nếu thật sự đúng như vậy, vậy cô không biết phải làm sao.
Dì Phương chưa bao giờ cảm thấy bất an như.
vậy, nhất là khi vừa mới nghe tin dữ của cô ba từ bệnh viện truyền tới.
Kiều Bích Ngọc nhớ tới chính mình mấy lần lẻn vào phòng giữ trẻ, lén bế đứa bé mang ra ngoài chơi. Nếu thật sự như thế, cho dù quản lý nghiêm ngặt thế nào cũng sẽ có cơ hội chạy mất.
“..Mau tìm đi! Từng ngóc ngách trong nhà họ Quách này đều phải tìm thật cẩn thận, sân sau và ao sen cũng phải tìm! Cử một ít người thị lực tốt kiểm tra lại camera, dựa theo thời gian trước và sau khi bé con biến mất mà tìm. Mấy lối ra vào nhà họ Quách cũng không được bỏ qua”
Kiều Bích Ngọc bình thường thường trộm mang hai đứa trẻ ra ngoài chơi, bây giờ ngược lại cũng có chút kinh nghiệm
“…. Ngoài ra, tất cả mọi người trong nhà họ Quách đều không được ra ngoài, đặc biệt là bảo mẫu và giúp việc trực tiếp phụ trách trông chừng phòng giữ trẻ. Dì Phương tự mình đi kiểm tra lại xem có gì bất thường không”
Lúc này dì Phương liên tục gật đầu: “ Được, bây giờ tôi sẽ đi phân phó ngay” Bà lập tức quay người đi xuống dưới, không đám chậm trễ.
“ Chờ một chút!” Kiều Bích Ngọc gọi bà lại.
“ Ông nội có biết chuyện này không?” Vẻ mặt dì Phương có chút phức tạp: “ Tôi còn chưa báo cho ông chủ.” Phát hiện cậu chủ nhỏ đột nhiên không thấy đâu, người làm trong nhà trước tiên ai cũng nghĩ sẽ báo cho ông Quách, nhưng hôm nay từ bệnh viện truyền đến tin dữ, cô ba ngã từ tầng thượng xuống, quãng đời còn lại phải sống đời sống thực vật, bây giờ mọi người đều không biết làm sao, nên bà mới vội chạy đi báo cho Kiều Bích Ngọc rước.
“Hiện tại mọi người khoan hẵng nói chuyện này cho ông nội biết, dốc toàn lực tìm được đứa bé” Kiều Bích Ngọc tự mình nghĩ cách.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Quách không thấy đâu, cố ý giấu ông chủ là tội nặng, nhưng bây giờ nói cho ông biết cũng không làm được gì “.. Tôi sẽ gọi cho Quách Cao Minh, bảo anh ấy mau chóng về nhà trợ giúp, đừng quá căng thẳng” Lúc này Dì Phương ngược lại lại được cô an ủi, trong hốc mắt có chút ẩm ướt, bà gật đầu không nói thêm gì nữa, xuống nhà làm việc Nói không căng thẳng là nói dối.
Kiều Bích Ngọc nhìn dì Phương rời khỏi phòng ngủ chính, lòng cô nóng như lửa đốt, lập tức lấy điện thoại gọi cho Quách Cao Minh.
“… Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Nhưng đáp lại chỉ là giọng nói máy móc, lạnh lùng của tổng đài.
Kiều Bích Ngọc nắm chặt điện thoại, thật hỉ vọng ngay lúc này Quách Cao Minh đang ở trong nhà, nếu bây giờ anh ở nhà, hẳn là cô và tất cả người trong nhà họ Bùi đều sẽ an tâm hơn.
Cô biết Quách Cao Minh bận rộn nhiều việc, thỉnh thoảng anh tham gia cuộc họp quan trọng cũng sẽ không được mang thiết bị liên lạc vào.
Bây giờ chỉ có thể hi vọng anh biết được tình hình ở nhà càng sớm càng tốt.
Cô hít sâu một hơi, quay qua chỉnh lại tin nhắn: “Cô ba từ sân thượng tầng 9 cùa bệnh viện té xuống đã thành người thực vật. Hai đứa bé đột nhiên không thấy đâu, mọi người trong nhà đang †ìm con” Ngay khi cô đang suy nghĩ có nên báo cảnh sát, tìm thêm người tới giúp hay không thì điện thoại lại vang lên.
Là Bùi Hưng Nam gọi tới, cho dù cô và Bùi Hưng Nam quan hệ không được tốt lắm nhưng dù sao anh ta cũng là anh em tốt của Quách Cao Minh, hoặc là có thế giúp đố một chút.
Kiều Bích Ngọc ấn nút trả lời, vừa định mở miệng nhờ anh ta giúp đỡ, Bùi Hưng Nam đã lạnh giọng hỏi: ” Chiều hôm Châu Mỹ Duy ở bệnh viện bị người ta đẩy xuống cầu thang phải sinh non, cô và Luey vừa vặn xuất hiện ở con hẻm phía sau bệnh viện. Cô có thể giải thích vì sao lại xảy ra chuyện trùng hợp như vậy không?”
Bùi Hưng Nam bị đả kích nặng nề bởi việc Châu Mỹ Duy sinh non, mấy ngày liền anh ta suốt đêm xem lại video giám sát, thề nhất định phải tìm ra được thủ phạm hại chết con mình. Không nghĩ tới lại nhìn thấy hình bóng Kiều Bích Ngọc cùng Luey ở trong video giám sát.
“ Kiều Bích Ngọc, tôi không phải nghi ngờ cô hại Mỹ Duy. Chỉ là sau vài ngày điều tra trên phố, hình ảnh đáng ngờ nhất mà chúng tôi tìm thấy chính là ngày hôm đó cô và Lucy sắc mặt vội vàng đi vào trong. Các cô giống như đang vội vàng tìm kiểm gì đó, đúng lúc mọi chuyện lại xảy ra trong 10 phút các cô xuất hiện trong hẻm.”
Bùi Hưng Nam gọi tới cuộc điện thoại này, có chút gợi ý về tội lỗi.
Kiều Bích Ngọc rất bất ngờ khi anh ta đột nhiên gọi điện tới chất vấn, chuyện Mỹ Duy vì sinh non mà sảy thai đã là sự thật, mà chuyện cô lo lắng nhất lúc này là hai đứa bé đã đi đâu.
Bùi Hưng Nam cứ như vậy chất vấn khiến cô sửng sốt một chút: ” Quách Thanh Châu…” Vẻ mặt cô mê mang, lấm bẩm cái tên này.
Lúc ấy cô và Luey vì đuổi theo Quách Thanh Châu nên mới một đường chạy vào con hẻm phía sau bệnh viện.
Quách Thanh Châu lại vừa mới quỷ dị gọi điện thoại cho cô khóc lóc nỉ non.
Cô ba nhà họ Quách vô duyên vô cớ ngã từ sân thượng bệnh viện xuống.
Hai đứa bé song sinh biến mất.
Toàn bộ đầu óc Kiều Bích Ngọc rối rắm hết cả lên, dường như mọi chuyện đều có liên quan tới nhau sự thật sắp được tìm ra, nhưng có rất nhiều điều cô vẫn không hiểu.
Bùi Hưng Nam thấy cô ở đầu bên kia hồi lâu không trả lời, lòng càng phiên muộn “Tôi nói lại lân nữa, tôi không nghỉ ngờ cô làm hại Mỹ Duy, nhưng tôi muốn cô giải thích vì sao hôm đó cô và Luey lại tình cờ có mặt ở đó? Kiều Bích Ngọc, có phải cô có chuyện gì giấu diếm chúng tôi không? Lucy là người thế nào chứ, cô phải có chuyện quan trọng mới tìm tới cô ta hỗ trợ…”
Tâm trạng nóng nảy của Kiều Bích Ngọc không phát tiết được, cô hét lớn vào điện thoại: “ Tôi giấu diếm cái gì? Tôi đã nói với mọi người rằng Quách Thanh Châu rất kỳ lạ, mọi người có tin tôi sao? Có để vào tai sao?
Suốt ngày chỉ biết cảm thấy mọi chuyện sai trái xảy ra đều là tại tôi! Tôi nói Quách Thanh Châu nói dối, tôi nói Quách Thanh Châu muốn hại Mỹ Duy sảy thai. Bây giờ tôi nghĩ chính cô ta đã mang hai đứa bé song sinh đi.
Cô hiện tại cũng gấp đến mức khiếp sợ.
Dựa theo việc Châu Mỹ Duy bị người ta tàn nhẫn đẩy xuống cầu thang dẫn đến sảy thai, tình huống cô ba nhà họ Quách rơi từ trên tầng thượng xuống, hiện tại lại không thấy hai đứa bé đâu…
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc lập tức trở nên tái nhợt.
Cuộc gọi của Bùi Hưng Nam bị cắt đứt, anh ta không gọi lại mà có chút giật mình Câu cuối cùng Kiều Bích Ngọc nói “bây giờ tôi nghĩ chính cô ta đã mang hai đứa bé song sinh đi” kia là sao?
Chẳng lẽ hai đứa trẻ nhà họ Quách đã biến mất? Lục Khánh Nam đi tới vỗ võ vai anh ta an ủi: “ Làm mấy việc suốt đêm, trước tiên cậu nên về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Tôi sẽ đi nói chuyện với Kiều Bích Ngọc bên kia, hỏi rõ lý do vì sao cô ấy và Luey lại trùng hợp có mặt ở con hẻm phía sau bệnh viện..”
“ Chúng ta bây giờ đi đến nhà họ Quách ngay!” Bùi Hưng Nam thúc giục, lập tức căm lấy chìa khoá, vừa đi vừa nói.
“ Không cần vội như vậy, tôi biết chuyện Châu Mỹ Duy bị sảy thai khiến cậu rất tức giận nhưng mọi chuyện cũng đã qua. Bây giờ quan trọng nhất là cậu phải chú ý tới bản thân mình, nếu còn xuất huyết dạ dày lần nữa, tôi sợ cậu sẽ bị ung thư dạ dày mất”
Lục Khánh Nam biết quan hệ của Bùi Hưng Nam và Kiều Bích Ngọc không tốt lắm, anh ta nghĩ cuộc điện thoại cho Kiều Bích Ngọc vừa rồi đã xảy ra chút hiểu lầm, nên Bùi Hưng Nam mới muốn qua bên kia tra hỏi Bước chân Bùi Hưng Nam rất nhanh, cũng không quay đầu, chỉ ném lại một câu: “ Hai đứa bé song sinh của Kiều Bích Ngọc hình như bị người ta bắt đi.
Hiện tại Quách Cao Minh không ở trong nước, chúng ta qua đó xem thử” Hai mắt Lục Khánh Nam trợn tròn lại, con nuôi của anh ta không thấy đâu sao! Hai đứa bé nhà họ Quách không thấy đâu, đây là chuyện quan trọng hàng đầu. Kỹ thuật lái xe của Lục Khánh Nam rất tốt, đường xá và tình hình giao thông lại càng quen thuộc.
Tâm trạng cả hai đều rất nặng nề, Lục Khánh Nam ném điện thoại của mình cho Bùi Hưng Nam, bảo anh ta gọi cho Kiều Bích Ngọc.
Dù sao thì quan hệ của Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam cũng không tệ lắm, nếu là điện thoại của Lục Khánh Nam, có khả năng Kiều Bích Ngọc sẽ nghe máy hơn.
“…Đang trong cuộc gọi” Cũng không biết Kiều Bích Ngọc đang nói chuyện phiếm với ai, liên tục gọi cho cô bảy cuộc đều đang trong tình trạng máy bận.
“Có nhầm hay không vậy, sao xảy ra chuyện lớn như vậy không gọi điện cho tôi mà còn nói chuyện phiếm với ai chứ!” Lục Khánh Nam vừa lái xe vừa tức giận chửi loạn lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT