*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Thanh Tùng nói: “Bố ơi, bố để cho con đi đi”

Chiến Hàn Quân nói: “Mẹ các con nói đúng. Cô ấy muốn các con được sống một cuộc sống như những người bình thường, cho nên các con hoàn toàn không thể không tham gia kỳ thi tuyển sinh vào đại học được”

Lạc Thanh Tùng thở dài.

Chiến Quốc Việt đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cậu cười và nói: “Con có một ý tưởng. Bố mẹ ơi, ba tháng nữa mới diễn ra kỳ thi tuyển sinh vào đại học cho nên bố có thể dẫn Quỷ Ảnh đi tìm Thiên Lũng trước.

Chờ đến khi kỳ thi vào đại học kết thúc thì Lạc Thanh Tùng và các chị gái sẽ đi hỗ trợ cho bố và lúc đó, bố có thể trở về nhà rồi. “

Lạc Thanh Tùng nói: “Được đó, đây là một ý kiến rất hay”

Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Linh Trang, sau đó cô chậm rãi nói: “Nếu ba tháng sau mà bố các con vẫn chưa tìm được Huyết liên thì cứ làm như vậy đi”

Khi Quân Trang nghe thấy bố sẽ đi ra ngoài một thời gian khá dài thì cô bé vội vàng chạy tới, ôm lấy chân của Chiến Hàn Quân và làm nũng: “Bố ơi, bố cho Quân Trang đi với. Quân Trang muốn bước chân vào giảng hồ cùng với bố”

Chiến Hàn Quân võ cái trán nhỏ của con gái: “Giang hồ rất nguy hiểm, con không cần phải đi vào làm gì cả”

Quân Trang giống như người lớn mà võ ngực, sau đó tức giận nói với giọng điệu của trẻ con: “Nếu như không nguy hiểm thì con mới sẽ không đi đâu”

Lạc Thanh Tùng kéo em gái đến trước mặt mình và cười nói: “Em nói chuyện vẫn chưa rõ ràng mà còn muốn đi phiêu bạt giang hồ rồi sao?”



Chiến Hàn Quân nói: “Anh hãy ở lại và thay tôi chăm sóc cho Chiến Anh Nguyệt và Nghiêm Linh Trang. Tiện thể anh giúp tôi dạy dỗ cho Quân Trang nữa”

Nghiêm Mặc Hàn liếc nhìn Quân Trang, Quân Trang nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ hung dữ như muốn nói rằng nếu Nghiêm Mặc Hàn dám nhận nhiệm vụ của bố thì cô bé nhất định sẽ làm cho anh ta không được sống yên ổn.

Khóe môi của Nghiêm Mặc Hàn giật giật, anh ta trừng mắt nhìn Quân Trang và hỏi: “Bố của cháu muốn cậu dạy dỗ cháu chứ không phải là cậu muốn thế. Cháu trừng mắt với cậu làm cái gì vậy? Oan có đầu, nợ có chủ, nếu cháu có bản lĩnh thì đi tìm bố cháu mà nói đi”

Quân Trang nói một câu rất hợp lý: “Phải chọn quả hồng mềm để nắn bóp”

Nghiêm Mặc Hàn tức giận: “Có phải ý của cháu là cậu dễ bị bắt nạt đúng không?”

Quân Trang gật đầu: “Chính là như vậy”

Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy chán nản. Sau đó, anh ta ôm Chiến Hàn Quân và nói: “Anh trai à, tôi muốn đi cùng với cậu. Tôi không dạy bảo được đứa con nghịch ngợm của cậu đâu”

Nghiêm Linh Trang chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể nhìn thấu được âm mưu của Nghiêm Mặc Hàn: “Anh trai à, anh chỉ là không muốn ở lại chăm sóc cho Anh Hàn và Quân Trang có đúng không?”

Nghiêm Mặc Hàn nở nụ cười ngượng ngùng.

Ba năm làm bố, làm tốt mà vẫn không có huy chương, còn làm không tốt thì bị vợ mắng. Điều này khiến cho Nghiêm Mặc Hàn cực kỳ muốn chạy trốn khỏi cái nhà này.

Chiến Quốc Việt đẩy Nghiêm Mặc Hàn ra: “Anh không biết rằng bản thân đã trở thành đối tượng được rất nhiều người đàn ông khác hâm mộ ự?”

Nghiêm Mặc Hàn mắng lại: “Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao? Mỗi ngày đều muốn ở bên cạnh vợ và các con ư?”

Chiến Hàn Quân đã bắt đầu kinh doanh từ khi còn trẻ và luôn làm việc chăm chỉ. Nhưng khi hiểu rõ được thương trường thì anh cảm thấy mệt mỏi và bây giờ, anh chỉ muốn yêu thương và được ở cùng một chỗ với Linh Trang. Điều đó khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Khi còn trẻ, Nghiêm Mặc Hàn là một người không đứng đắn và hay lêu lổng. Hiện tại anh ta đã có gia đình nhưng sự nghiệp lại không được tốt lắm. Điều này đã khiến cho anh ta cảm thấy có chút thất vọng và sợ răng bản thân không thể trở thành người hùng trong cảm nhận của con trai mình.

Nghiêm Linh Trang là một người thông minh và thấu hiểu lòng người. Cô hiểu nỗi đau khổ của Nghiêm Mặc Hàn và nói với anh ta răng: “Anh trai à, anh có thể thảo luận với Anh Nguyệt và lắng nghe ý kiến của cô ấy. Nếu cô ấy ủng hộ anh thì em cũng không phản đối.”

Nghiêm Mặc Hàn rời đi với tâm trạng vui vẻ và phấn chấn.

Khi nghĩ đến việc Chiến Hàn Quân sắp rời đi, Nghiêm Linh Trang nói với anh: “Anh Hàn Quân, anh bớt chút thời gian đến biệt thự của nhà họ Dư để thăm bố mẹ và ông nội một chút đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play