Linh Trang ngẩn ngơ.

Viền mắt sau đó liền lập tức hồng lên: “Anh Quân…”

Chiến Hàn Quân nói: “Anh biết trong lòng em không muốn, Linh Trang, nhưng mà chuyện này liên quan đến chuyện rất quan trọng…”

Chiến Hàn Quân cơ bản là nói rất nhiều để thuyết phục Linh Trang.

Linh Trang vốn là người vì đại cục, trong lòng hết sức thống khổ, nhưng mà vẫn cố nén bi thương, vô cùng kiên quyết gật đầu.

“Anh Quân, anh đừng nói nữa, em sẽ ủng hộ anh”

Bởi vì Linh Trang thành toàn nên Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà kế tiếp sắp phải đối mặt với việc xa nhau, lồng ngực anh giống như bị đào thành một khoảng không, cảm giác tràn ngập khiếm khuyết.

“Linh Trang, về sau khi anh đi rồi, Quân Trang sẽ giao cho em. Đứa nhỏ này rất tinh nghịch bướng bỉnh, em chắc chưa thể quản được nó, nếu con bé thật sự chọc giận em làm em buồn, cần đánh thì hãy đánh nó”

Linh Trang dở khóc dở cười.

“Cái viên ngọc bảo bối ngậm thìa vàng kia của anh. Trong cái biệt thự Ngọc Bích này ai chả biết anh nuông chiều Quân Trang, anh ở trước con bé làm người tốt, lại để em đánh con bé sao? Vậy em là kẻ ác rồi, Quân Trang sẽ không yêu mến em nữa”

Chiến Hàn Quân oan ức nói: “Anh đây là sợ con bé sẽ chọc giận em thôi mà. Mới chỉ cho em một chiêu”

Linh Trang tưởng tượng đến thời gian kế tiếp phải chăm sóc Quân Trang, còn có chút đau đầu.

Chiến Hàn Quân hỏi cô: “Linh Trang, em hãy thành thật nói cho anh biết, chăm sóc Quân Trang và Thanh An, em cảm thấy sẽ mệt mỏi với ai hơn?”

Linh Trang chỉ nói đúng sự thật: “Không thể đánh đồng như nhau được, Quân Trang chỉ mới lên ba”

Chiến Hàn Quân cười gượng nói: “Xem ra anh đã làm hư con bé rồi: Suy nghĩ lại một chút, lại nói: “Linh Trang, chúng ta thuê thêm vài người giữ trẻ đi. Để họ dỗ Quân Trang đi ngủ, như vậy em mới có giờ ngủ được yên tĩnh”

Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân.

Từ khi đứa nhỏ được sinh ra đến bây giờ, Chiến Hàn Quân đều tự mình chăm sóc Quân Trang, không nỡ để vào tay người khác. Hiện giờ phải rời khỏi, sợ cô mệt, liền nhịn đau mà đưa ra đề nghị này.

Linh Trang dịu dàng cười nói: “Anh đó, đừng lo lắng cho em. Vẫn nên là ngẫm lại chuyện của anh đi, định khi nào xuất phát, mang theo ai đi cùng? Khi nào thì trở về?”

Chiến Hàn Quân nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp của Linh Trang, bình tĩnh nói: “Vì em, anh sẽ sớm quay về”

Linh Trang gật đầu: “Ừm”

Chờ Linh Trang và Chiến Hàn Quân từ trên lầu đi xuống thì liền nhìn thấy Anh Hàn và Quân Trang ngồi ở một chỗ chơi trò chơi.

Quốc Việt, Thanh Tùng và Mặc Hàn ngồi trên ghế sô pha uống trà nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy Chiến Hàn Quân và Linh Trang, Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng đứng lên: “Bố, mẹ”

Linh Trang đại khái đoán được mục đích bọn họ đến, liền đi thẳng vào vấn đề: “Bé Tùng, con quay về nói cho các chị em, chuẩn bị cho cuộc thi vào đại học.”

Thanh Tùng bối rối: “Vậy ai sẽ là người đi tìm Huyết liên?”

“Bố đi” Chiến Hàn Quân nói.

Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ đến bố và mẹ sau khi thương lượng lại ra kết quả ngoài ý muốn như vậy.

“Bố, bố bằng lòng bỏ lại mẹ ở lại được sao?” Chiến Quốc Việt hỏi.

Chiến Hàn Quân lại rơi vào suy nghĩ.

Anh đâu chỉ là không nỡ bỏ lại Linh Trang?

Anh rất không yên tâm về Linh Trang, chăm sóc đứa nhỏ rất cực khổ, không biết thân thể cô lại gây hay bệnh gì không?

Anh càng lo lắng cho Linh Trang, sau khi anh đi rồi, cô có phải lại lo lắng cho anh mà làm cho trở ngại về cơ thể lại tái phát lại?

Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng nhìn thấy đau khổ, lưỡng lự trong mắt bố, trong lòng hai người cực kỳ đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play