Chiến Hàn Quân ngay lập tức hiểu được ý định của Nghiêm Linh Trang. Cô bảo anh đi chào tạm biệt với người nhà họ Dư là bởi vì cô không muốn vạch trần ý nghĩa của việc sắp phải xa cách này. Nghiêm Linh Trang muốn để anh tự quyết định.

Đôi mắt của Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Linh Trang một cách lưu luyến. Sự thông minh và rộng lượng của cô làm cho anh luôn luôn cảm thấy thoải mái và cởi mở hơn.

Cưới được một người vợ như thế thì người chồng còn muốn gì nữa chứ?

“Chọn một ngày lành tháng tốt còn không bằng chọn ngày hôm nay, anh sẽ đi ngay bây giờ” Chiến Hàn Quân nói.

Nghiêm Linh Trang gật đầu.

Chiến Hàn Quân đột nhiên nắm lấy tay Nghiêm Linh Trang và dịu dàng nói: “Em đi cùng anh đi.”

Những ngày cuối cùng này, anh muốn được ở bên cạnh Nghiêm Linh Trang mọi lúc mọi nơi.

Nghiêm Linh Trang cũng biết trong lòng anh tràn đây không muốn rời xa và lo lắng cho cô nên cô lập tức thỏa mãn mong muốn của anh.

Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng nói: “Vậy thì bọn con cũng muốn đi cùng với bố được không ạ?”

“Được” Chiến Quốc Việt hơi chua xót nói.

Nửa tiếng sau, Chiến Hàn Quân đã đến biệt thự của nhà họ Dư với vợ con của mình.

Ông cụ Niên vui vẻ đến mức cười toe toét. Hơn nữa, để đáp lại sự quan tâm của thế hệ sau, sự yêu quý của ông cụ Niên dành cho Chiến Hàn Quân vượt qua sự yêu quý của ông dành cho con cái của mình và ông còn dành cho Quân Trang một tình yêu thương lớn hơn bất cứ ai khác, Nhìn thấy Quân Trang, ông cụ Niên thậm chí còn không cần đến cây gậy mà vẫn có thể bước nhanh như bay và đi đến trước mặt Quân Trang rồi bế cô bé lên.

“Ha ha ha, cụ nội nhớ cháu gái nhỏ muốn chết luôn”

Quân Trang nước mắt lưng tròng và bắt đầu mách: “Cụ nội ơi, bố sắp phải đi đến một nơi rất xa, nhưng mà bố không muốn đưa cháu đi cùng”

Ông cụ Niên cảm thấy kinh ngạc mà nhìn vợ chồng Chiến Hàn Quân, trong lòng ông đã đoán được bảy, tám phần.

“Tôi nghe nói Quan Minh Vũ và Oai Phong đã xảy ra chuyện gì đó cho nên ông lập tức đoán được rằng biệt thự Ngọc Bích sẽ diễn ra một hoạt động lớn nhưng không ngờ là nó lại đến nhanh như vậy” Ông cụ Niên nói với vẻ phiền muộn.

Chiến Hàn Quân vốn định giấu giếm, nhưng vì ông cụ Niên đã nói ra rõ ràng mọi chuyện cho nên che giấu sẽ không có ý nghĩa gì cả.

Chiến Hàn Quân nói: “Ông ơi, hôm nay cháu đến đây là để nói với ông rằng cháu cần ra ngoài một thời gian, cho nên cháu hy vọng trong khoảng thời gian này, ông có thể chuyển về sống ở biệt thự Ngọc Bích và giúp cháu bảo vệ nó thật tốt..”

Anh nhìn Nghiêm Linh Trang với ánh mắt đầy quan tâm và lo lắng.

Dư Thiên An tự nhiên nhìn ra được điều mà con trai mình đang lo lắng, cho nên liền đứng ra nhận việc: “Hàn Quân à, cả đời này mẹ đều sống vì con. Mẹ không hiểu tình yêu to lớn là cái gì nên càng không hiểu sự lo lắng cho tương lai, cho thế giới mà các con nói là cái gì. Nhưng mẹ yêu đứa con của mình nên nếu đây là quyết định chung của con và Linh Trang thì mẹ sẽ ủng hộ các con. Con yên tâm đi, sau khi con đi, mẹ sẽ chăm sóc tốt cho Linh Trang và Quân Trang, cũng sẽ không để cho con phải buồn phiền về những việc trong nhà”

Chiến Hàn Quân Dư Nhân ngồi ở một bên và uống trà trong im lặng. Ông cụ Niên chuyển tầm mắt sang Dư Nhân, vẻ mặt ghét bỏ và nói: “Thằng nhóc thối này, dù sao cháu cũng không có việc gì ở nhà nên nếu không thì đi ra ngoài với anh họ của cháu đi, tránh cho việc ông cảm thấy phiền phức. khi nhìn thấy cháu”

Dư Nhân đặt chén trà lên trên bàn trà, sau đó trừng mắt nhìn ông cụ Niên với vẻ buồn bực và nói: “Ông cụ à, ông cần phải suy nghĩ thật kỹ.

Giang hồ thì nguy hiểm mà ông chỉ có một mình cháu là cháu đích tôn.

Hơn nữa, thứ mà anh họ đi tìm chính là phương pháp giải độc bí mật của nhà họ Đơn. Ông nghĩ nếu nhà họ Đơn đã biết thì bọn họ có để cho anh ta thực hiện được không? Chắc chắn bọn họ sẽ không cử rất nhiều người từ trẻ đến già đến để giết anh ta. “

Những gì Dư Nhân nói chính là sự thật. Nhưng con người là như thế này, khi mọi chuyện khó có thể thành hiện thực thì họ luôn suy nghĩ lạc quan về những điều tốt đẹp.

Sau khi Dư Nhân nói ra sự thật tàn nhãn, Nghiêm Linh Trang sợ hãi đến mức hai chân trở nên mềm nhữn.

u và nói cảm ơn: “Cảm ơn mẹ”

Ông cụ Niên nói: “Nếu không nguy hiểm thì ông bảo cháu đi làm cái gì? Con cháu nhà họ Dư cũng không phải đồ vô dụng và chỉ biết hưởng thụ sự bình an”

Dư Nhân nhìn ông cụ Niên với vẻ bất đắc dĩ: “Tại sao cháu lại có một người ông nội như ông chứ? Ông không biết đau lòng cho con cháu của chính mình một chút nào.”

Ông cụ Niên tức giận nói: “Bảo cháu đi cùng với anh họ là để hai người chăm sóc và giúp đỡ lẫn nhau. Dựa vào sự hung ác và tàn nhẫn của cháu cùng với trí tuệ có một không hai của anh họ cháu, ông tin tưởng rằng các cháu có thể chiến thẳng và trở về.

Suy nghĩ của ông cụ Niên cực kỳ cẩn thận và chu đáo vì thật ra Chiến Hàn Quân có một trái tim lương thiện, hơn nữa anh còn lớn lên trong một xã hội có pháp luật cho nên đôi khi anh không thể tàn nhẫn và vô tình được.

Nhưng Dư Nhân đã lớn lên trong một hang ổ của bọn cướp từ khi còn là một đứa trẻ, vì vậy anh ta chắc chắn có thể bù đắp cho nhược điểm có thể gây chết người này của Chiến Hàn Quân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play