Anh vốn muốn đi thay quần áo, nhưng lại không lấy được chìa khóa của phòng thay đồ nên chỉ đành quay lại hội trường. Chiến Anh Nguyệt nhiệt tình nói: “Xin lỗi anh, bạn nhảy của anh lại bị anh trai tôi cướp mất rồi. Để tỏ lòng áy náy, nếu anh không chê thì tôi sẽ làm bạn nhảy của anh”

Bạch Hiểu Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi Lúc Chiến Anh Nguyệt kéo anh ta tới hội trường, đúng lúc lại gặp Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du. Anh được lợi lại còn khoe mẽ, cười nói: “Bạch Hiểu Phong, quả nhiên màu đỏ rất hợp với anh”

Anh ta chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ nhưng lại không nói ra được.

“Thanh Du, đừng quên lời hứa nhảy cùng tôi” Bạch Hiểu Phong nở nụ cười ấm áp, sau đó nói với Lạc Thanh Du bằng giọng điệu dịu dàng.

Cô mỉm cười gật đầu đáp lại.

Chiến Hàn Quân nhìn hai người “liếc mắt đưa tình” trước mặt mình một cách công khai, trong đáy mắt lộ ra một tia giễu cợt. Anh thầm nghĩ trong lòng: ‘Nằm mơ đi!

Bạch Hiểu Phong cầm ly rượu vang lên, nâng chén mời Lạc Thanh Du: “Thanh Du, mời cô: Có qua có lại mới toại lòng nhau, cô cũng hùa theo giơ ly rượu lên, sau đó uống cạn ly rượu vang trong tay. Chiến Anh Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú u ám của anh trai mình, cười đầy ẩn ý.

“Bạch Hiểu Phong, chúng ta sang bên kia đi” Cô ấy kéo anh ta đi, vừa đi vừa chế giễu: “Anh lại dám liếc mắt đưa tình với chị dâu tôi ngay trước mặt anh trai tôi à? Bạch Hiểu.

Phong, anh cho rằng mình là mèo có chín cái mạng sao?”

Anh ta thật thà nói: “Nếu anh trai và chị dâu cô ly hôn thì rõ ràng giữa bọn họ không có tình yêu. Hơn nữa, hôm nay chị dâu cô tự do tồi. Vì sao tôi không thế theo đuổi cô ấy?”

Anh Nguyệt nói: “Có lẽ anh không hiểu tính chiếm hữu của anh trai tôi rồi. Từ nhỏ tới lớn, phàm là thứ gì mà anh ấy đã dùng qua thì đó chính là đồ cá nhân của anh ấy. Người khác không thể đụng vào được”

Bạch Hiểu Phong phản bác lại: “Chị dâu cô là người chứ không phải đồ vật. Không thể đánh đồng như vậy được.

Anh Nguyệt lại nói: “Tôi nhắc nhở lại lần nữa, nếu anh không sợ chết mà trêu chọc vào anh trai tôi. Tôi dám cá với anh rằng từ những hành vi của anh tối nay, với tính tình có thù tất báo của anh ấy, ngày mai cổ phiếu của Tập đoàn Bạch Thị sẽ tụt giá thấp nhất trong lịch sử, hoặc sẽ kích hoạt cơ chế tạm ngừng giao dịch. Anh hãy tự lo liệu đi”

Bạch Hiếu Phong không tin, cười nói: “Tôi biết anh trai cô là kỳ tài của giới kinh doanh, nhưng cô cũng không cần… yêu ma hóa anh ta như vậy đâu!”

Chiến Anh Nguyệt nói: “Ngày mai anh sẽ biết thôi”

Lạc Thanh Du quay lại sau khi lấy thêm rượu, Chiến Hàn Quân nhìn đôi môi được rượu nhuộm đỏ thêm của cô, anh hơi híp mắt lại.

“Tửu lượng của cô cũng không tệ lắm!” Chiến Hàn Quân nói.

Lạc Thanh Du cứ nghĩ anh thật sự đang khen mình nên đáp: “Bình thường thôi.”

Chiến Hàn Quân nói: “Đúng dịp tôi lại dị ứng với cồn. Tối nay, cô uống thay tôi chút đi”

Nói xong, anh kéo Lạc Thanh Du còn đang ngẩn người đi về phía đám đông.

“Đây đều là đối tác trong giới thương mại của tôi. Cô thay tôi mời rượu họ đi” Chiến Hàn Quân nói với giọng điệu không có bất cứ cảm xúc nào.

Lạc Thanh Du mơ hồ cảm thấy người này đang tức giận. Nhưng cô cũng đâu có đắc tội anh, vì lý do gì mà Chiến Hàn Quân tức giận cơ chứ? Có lẽ anh thật sự nhờ cô giải vây, Lạc Thanh Du tỏ ra đã hiểu đáp: “Được”

Chiến Hàn Quân liếc nhìn cô, trong lòng nghĩ: Não của cô ta không có nếp nhăn sao?”

“Ông Vương, lâu lắm rồi không gặp” Anh gặp ai cũng chào hỏi.

Ai ai trông thấy anh – người thừa kế xuất sắc nhất nhà họ Chiến cũng đều nhiệt tình mời rượu.

“Cậu Quân đúng là tuổi trẻ tài cao, khiến người ta phải bội phục”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play