Chiến Hàn Quân bị dị ứng với cồn nên không uống rượu, nhưng lại cứ tìm đường chết đi bắt chuyện với người ta.

Người khác mời rượu, anh chẳng từ chối bất cứ một ai Lạc Thanh du lại không thể không đứng ra uống rượu thay Chiến Hàn Quân.

Cuối cùng, cô cũng chẳng nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu ly rượu, uống tới mức trời nghiêng đất đổ, buồn nôn. Cô không thể không xin Chiến Hàn Quân giúp đỡ.

“Chiến Hàn Quân, tôi không thể uống được nữa” Lạc Thanh Du ôm bụng, mặt trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi.

Chiến Hàn Quân thấy sắc mặt của cô rất khó coi thì ánh mắt trở nên lạnh lùng, anh nói: “Cô rất giỏi, uống được mười hai ly rượu đế cơ đấy!”

Đó là giọng điệu trào phúng hận rèn sắt không thành thép. Rõ ràng cô không uống được mà còn cậy mạnh. May mà hôm nay là anh, nếu là kẻ xấu xa khác thì Lạc Thanh Du có thế bảo vệ được bản thân không?

Cô không nhận ra giọng điệu trào phúng của Chiến Hàn Quân, ngẩng đầu nhìn anh rồi cười khổ.

“Trước đây, tôi có thể uống được nhiều hơn”

“Còn không biết hối cải?”

Đôi mắt hẹp dài của Chiến Hàn Quân lộ ra ánh sáng nguy hiểm: “Thế à? Người đứng ở đối diện kia là người của xí nghiệp lớn nhất ở nước ngoài. Tôi vẫn luôn tìm cơ hội để hợp tác với bên đó. Nếu cô uống giỏi như vậy thì uống giúp tôi vài ly đi. Sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ trả thù lao lớn cho cô”

Lạc Thanh Du không thèm để ý tới thù lao mà anh nói tới. Nhưng khi nghe Chiến Hàn Quân nói đó là khách hàng lớn muốn hợp tác, cô cố nén cảm giác khó chịu, đứng thẳng Anh im lặng nhìn cô, trong lòng vô cùng tức giận vì Lạc Thanh Du không biết quý trọng bản thân. Chiến Hàn Quân lại chẳng hề biết rằng cô làm điều này là vì anh, vì giúp sự nghiệp của anh tiến triển mà bất chấp sức khỏe của mình.

Chiến Hàn Quân dẫn Lạc Thanh Du tới trước mặt người của xí nghiệp nước ngoài kia Người nước ngoài kia lại nói tiếng Đức, anh giả vờ không hiểu quay lại hỏi Lạc Thanh Du: “Cô có thể phiên dịch cho tôi không?”

Cô nào biết Chiến Hàn Quân có ý dò xét, cho rằng anh muốn người thông dịch giúp nói rõ thân phận của mình. Sau đó, Lạc Thanh Du phiên dịch cho anh: “Ông ấy khen anh rất đẹp trai”

“Ông ấy nói rằng đã từng nghe về anh, tuổi còn trẻ đã tạo ra mạng lưới Media Asia trải rộng ba phần tư toàn cầu. Anh là thiên tài”

Chiến Hàn Quân nghe Lạc Thanh Du phiên dịch một cách chuyên nghiệp, trong đáy mắt có ý cười. Tiếp xúc càng lâu với cô thì càng nhận ra nhiều điều ngạc nhiên. Nhưng vui quá lại hóa buồn.

Lúc Lạc Thanh Du mời rượu người nước ngoài kia, cô không kìm được nên đã nôn hết vào người đó.

Lạc Thanh Du đang nửa tỉnh nửa say cũng sợ đến ngây ra như phỗng, cô lắp bắp nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý”

Thân thể cô bắt đầu lung la lung lay, nhưng không dám vịn vào Chiến Hàn Quân.

Lac Thanh Du lảo đà lảo đảo như cành liễu đang phất phơ trong gió. Anh đột nhiên vươn †ay ra, nắm chặt lấy cánh tay cô.

Lúc này, Lạc Thanh Du mới miễn cưỡng đứng thẳng được.

“Đi theo tôi” Anh dẫn cô đi thẳng ra khỏi hội trường, đẩy Lạc Thanh Du vào trong xe Roll Royce, sau đó bảo Quan Minh Vũ chở bọn họ về biệt thự.

Lạc Thanh Du vốn vẫn còn ý thức, nhưng sau khi ngồi trong Roll Royce bị xóc nảy, cô hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Xe đi được nửa đường thì cô đã ngả vào đùi của Chiến Hàn Quân ngủ khò khò.

Quan Minh Vũ liếc trộm tổng giám đốc mấy lần, anh ta vốn tưởng tổng giám đốc có bệnh sạch sẽ, sẽ nổi giận vì người Lạc Thanh Du toàn mùi rượu. Nhưng không ngờ vẻ mặt của anh lại vô cùng bình thường, hơn nữa trong ánh mắt của Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du còn lộ ra vẻ dịu dàng Quan Minh Vũ giật mình, tim đập thình thịch. Tổng giám đốc như núi băng này chứ bao giờ dịu dàng với người khác. Lạc Thanh Du có tài đức gì mà lại nhận được điều này?

Tim anh ta đập loạn nhịp, tay lái cũng không còn ổn định như trước nữa. Xe đang chạy ổn định đột nhiên lại lắc lư, Chiến Hàn Quân tức giận nhìn Quan Minh Vũ chăm chằm: “Lo mà lái xe đi”

Anh sợ xe lắc sẽ làm Lạc Thanh Du tỉnh lại. Quan Minh Vũ cảm thấy tam quan của mình phải làm mới một lần nữa. Anh ta vẫn còn cảm thấy may mắn trong lòng, có lẽ là bản thân đã suy nghĩ nhiều. Bởi vì trong nhận thức của mình, dù mọi người trên trái đất này chết hết chỉ còn lại Lạc Thanh Du, thái độ cay nghiệt của tổng giám đốc đối với cô cũng sẽ không thay đổi.

Nhưng lúc xuống xe, Chiến Hàn Quân lại đích thân bế Lạc Thanh Du xuống, động tác vô cùng dịu dàng. Quan Minh Vũ hận không thể tát cho bản thân hai cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play