Chiến Hàn Quân lạnh lùng liếc nhìn Chu Mã: “Đặt xuống đi”

Anh không muốn chạm vào thứ mà người phụ nữ khác đã chạm qua.

Chu Mã nhíu mày, chỉ có thể đem cốc nước đặt lại chỗ cũ.

Dư Thiên An bỗng nhiên vươn tay một cách yếu ớt: “Nhóc Quân, đỡ mẹ đứng dậy”

Chiến Hàn Quân bước đến, đỡ Dư Thiên An đứng dậy: “Mẹ khát rồi, muốn uống nước”

Chu Mã bưng ly nước đã bỏ thuốc bước đến.

“Nhóc Quân, uống giúp mẹ một ngụm, xem nóng không?”

Chiến Hàn Quân nhấp nhẹ một ngụm.

“Ừm, không nóng”

Dư Thiên An cầm lấy cốc nước, nhưng không đưa nó lên miệng. Mà là sai Chiến Hàn Quân: “Đúng rồi, nhóc Quân, hôm nay mẹ cảm thấy tốt hơn nhiều. Con giúp mẹ đi hỏi bác sĩ, phương pháp trị liệu hôm nay có thể thay đổi không?”

Chiến Hàn Quân đứng dậy: “Được”

Sau khi rời khỏi, Chiến Hàn Quân cố ý cầm điện thoại ra ngoài.

Bước ra khỏi phòng bệnh, Chiến Hàn Quân liền nóng lòng gọi điện cho Linh Trang.

Linh Trang gần như trả lời điện thoại ngay, giọng nói lười biếng còn mang theo cảm giác làm nũng: “Anh Hàn Quân, em đợi điện thoại của anh đợi đến hoa cũng tàn rồi”

Cảm giác mệt mỏi như được xua tan. Trên khuôn mặt hiện lên ý cười: “Nhớ anh không?”

“Không nhớ”

“Nói dối.

“Nhớ thì cũng không có tác dụng gì” Linh Trang vừa khóc thút thít vừa nói.

Chiến Hàn Quân liền giải thích: “Mẹ phát bệnh tim và cao huyết áp, anh không dám làm cho bà tức giận. Linh Trang, ủy khuất cho em rồi Linh Trang nói: “Vậy anh phải chăm sóc tốt cho bà ấy, đừng nhớ nhung em”

Chiến Hàn Quân nói: “Buổi tối em ngủ có ngon không?”

“Ngon chứ” Linh Trang nở nụ cười ngọt ngào: “Biệt thự Ngọc Bích không quả là biệ thự hoàng kim số một ở Hà Nội, ngay cả giường ngủ cũng cực kỳ thoải mái”

Chiến Hàn Quân cũng dở khóc dở cười.

Mức đầu tư vào biệt thự cũng không hề ít so với tòa thành Ái Nguyệt.

Mấy ngày sau đó, Chiến Hàn Quân đều bị Dư Thiên An dùng đủ mọi lý do để giữ lại bệnh viện.

Mà Chu Mã cũng âm thầm bỏ thứ bột bí ẩn vào trong ly nước của Chiến Hàn Quân.

Thứ bột này ở trong cơ thể của Chiến Hàn Quân tích ít thành nhiều, dần dần dần triệu chứng càng trở nên rõ rệt Tâm trí mơ hồ, bởi vì nhớ Linh Trang, nên dễ dàng xem Chu Mã ở trước mắt tưởng tượng thành Linh Trang.

Ý chí càng lúc càng trở nên không kiên định. Rõ ràng mỗi ngày đều tự hứa trong lòng, ngày mai bất luận như thế nào cũng phải về nhà thăm Linh Trang, nhưng lại dễ dàng bị những lời giữ lại của Chu Mã mà thay đổi quyết định.

Sự thay đổi này, đều là bởi vi lưỡng tâm hoan mà Chu Mã cho anh uống.

Nếu anh không phải là người đàn ông có sức mạnh ý chí cực kì kiên định, sợ rằng thần trí sớm đã xảy ra rối loạn rồi.

Sáu ngày sau.

Dư Thiên An bảo Chu Mã ngừng thuốc: “Đứa con này ý chí quá kiên cường, uống thuốc nhiều ngày như vậy, vậy mà tinh thần vẫn còn vững vàng không hề rối loạn”

Chu Mã nói: “Có thể là do liều lượng thuốc còn thấp”

Thật ra nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Chiến Hàn Quân đối với cô ta, cô ta đã âm thầm gia tăng liều lượng của thuốc: Dư Thiên An nói: “Dù có như thế nào, đó cũng không phải thứ tốt lành gì. Không thể dùng nhiều. Chúng ta nghĩ cách khác đi”

“Vâng” Chu Mã có chút không cam tâm.

Dư Thiên An cuối cùng cũng xuất viện.

Chiên Hàn Quân cùng với Chu Mã đưa Dư Thiên An xuất viện Dư Thiên An mấy ngày nay thái độ khác thường, không chỉ không nói năng lỗ mãng với Linh Trang, còn thường xuyên hối lỗi những lỗi lầm trước đây với Chiến Hàn Quân. Năn nỉ Chiến Hàn Quân tha thứ cho bà ta.

Chiến Hàn Quân cảm thấy, mấy ngày nay cùng Linh Trang xa nhau, có thể thay đổi cách nhìn của mẹ đối với Linh Trang cũng cực kỳ xứng đáng.

Anh làm sao cũng không ngờ được, Dư Thiên An đang ấp ủ một âm mưu to lắm.

Bà ta muốn chia rẽ Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang, nhưng chiến lược chiến thuật của bà ta đã thay đổi Từ một con người thích gây sự như trước đây đến một người chủ động giảng hòa như bây giờ, từ việc hay gây sự chuyển thành những âm mưu lén lút.

Chiến Hàn Quân lại không biết, ám tiễn khó phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play