Ngay sau đó, Sở Minh Khôi quay đầu lại, vẻ mặt dịu dàng. Hoắc Nhã Lam cũng nhìn sang, một thiếu nữ xinh đẹp đi tới cùng với một cậu bé bảy tám tuổi, cậu bé chạy tới, nhào vào trong vòng tay Sở Minh Khôi.
"Bộ"
Hoắc Nhã Lam chỉ cảm thấy đầu như bị sấm sét đánh nổ tung ra, trợn to hai mắt nhìn người phụ nữ và đứa trẻ, cả người gần như thở không nổi. Nếu bà không nhầm, thì người phụ nữ đó chính là Hà Tĩnh Nhi, con gái nhà họ Hà, bà và Nhạc Hạ Thu dường như đi rất thân với nhau, trước đây bà đã gặp cô ta vài lần trong bữa tiệc kinh doanh của Kinh đô.
“Dì Hoắc”
Hà Tĩnh Nhi liếc mắt nhìn bà một cái.
“Thật xin lỗi dì, tôi và Minh Khôi yêu nhau đã lâu. Đây là con của chúng tôi”
Hoắc Nhã Lam tức giận đến mức muốn ói ra máu, lời nói của Hà Tĩnh Nhi chẳng khác gì một cái tát
vào mặt cô.
“Sở Minh Khôi, tên khốn kiếp”
Bà không thể nhịn được nữa, giơ tay lên tát mạnh vào khuôn mặt tao nhã của Sở Minh Khôi.
Nhưng bà còn chưa kịp chạm vào, đã bị Sở Minh Khôi đẩy ngã xuống đất.
“Hoắc Nhã Lam, tôi đã nhẫn nhịn bà bao lâu nay đủ rồi”
Sở Minh Khôi nhẫn tâm nhìn bà chằm chằm.
“Tôi đã sớm chịu đựng đủ tính tình tiểu thư của bà, cái gì tôi cũng phải nghe theo lời bà, nếu không
phải vì ở phía sau lưng nhà họ Hoắc, tôi nhất định sẽ không nhịn bà hai mươi năm như vậy.”
Hóa ra từ đầu đến cuối ông lợi dụng tôi, yêu tôi cũng chỉ là giả dối”
Đôi mắt Hoắc Nhã Lam rơi lệ tuyệt vọng.
“Không phải do bà, một người phụ nữ lấy hai chồng, nhưng lại có con với người đàn ông khác, tôi cảm thấy bẩn thỉu.”
Lời nói của Sở Minh Khôi giống như con dao sắc bén.
“Bây giờ nhà họ Hoắc không còn như xưa nữa, bà cũng không xứng với tôi. Tôi sẽ tìm người gửi thỏa
Đời này, bà rốt cuộc tại sao lại gặp kẻ ma quỷ như Sở Minh Khôi?
“Dì Hoắc, bà ký càng sớm càng tốt. Tôi muốn nhanh chóng ngồi lên vị trí bà Sở sớm!”
Cổ Cảnh Ngôn đắc ý liếc bà một cái, khoác tay Sở Minh Khôi bước vào tòa nhà Sở Thị.
Hoắc Nhã Lam nhìn theo bóng lưng của họ. Bà cảm thấy mình như một trò đùa trong hơn hai mươi năm qua. Trước đây, bà cho rằng Lục Minh Anh luôn mơ tưởng về tài sản của nhà họ Hoắc và bà đã cố gắng hết sức để ly hôn với Lục Minh Anh. Nhiều năm qua, Hoắc Anh Tuấn bị đối xử khắc nghiệt, hóa ra người thực sự hi vọng đạt được tài sản nhà họ Hoắc lại chính là Sở Minh Khôi, một kẻ luôn tỏ ra ôn hòa. Thật là đáng sợ, người đàn ông này cứ giả vờ đáng thương trước mặt bà, giả vờ là một nghệ chỉ yêu thích hội họa và thư pháp, không màng thể sự. Hóa ra tất cả đều là lừa dối. Ông ta thậm chí đã có phụ nữ và con riêng bên ngoài từ rất lâu.
Bà thật ngu xuẩn, đúng là ngu xuẩn.
Trước giờ bà luôn cho rằng Hoắc Anh Tuấn thích Nhạc Hạ Thu, thật ngốc, thật không xứng đáng làm một người mẹ tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT