Theo lý thuyết, Khương Tuyết Nhu đáng lẽ là có thể ngủ một giấc ngon rồi, thậm chí buổi tối cũng không cần bị tên đàn ông này ôm lấy cô ngủ.
Nhưng mà ngược lại, cô lại không thể ngủ được.
Cứ cảm thấy trong lòng không yên, cứ như là có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra vậy.
Cô nhớ tới ánh mắt khi rời đi của Hoắc Anh Tuấn tối hôm qua, rất kỳ lạ, thậm chí anh đi một cách rất vội vàng, có chuyện gì đã xảy ra chăng?
Với địa vị hiện tại của anh, còn có ai có thể uy hiếp được anh chứ. Buổi sáng tám giờ, cô ăn sáng trong nhà hàng, đầu bếp làm ra rất nhiều món ngon, nhưng cô ăn được hai miếng thì cảm thấy không muốn ăn nữa.
Ăn xong bữa sáng, cô đi ra ngoài tản bộ, mãi cho đến giữa trưa, xa xa đột nhiên có phi cơ trực thăng bay đến.
Cô tưởng Hoắc Anh Tuấn đã trở về, không ngờ anh lại trở về nhanh như vậy.
Chỉ là khi trực thăng đáp xuống đất, rất nhanh thì Lương Duy Phong dẫn người xông vào. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đầu tóc của anh ta bị gió làm cho bừa bộn, một đôi mắt hướng về phía Khương Tuyết Nhu, sâu trong mắt ẩn chứa những cảm xúc phức tạp, nhưng lại bị sự vui mừng nồng hậu bao phủ che giấu lại. "Tuyết Nhu, cuối cùng anh cũng tìm được em." Anh ta đi nhanh về phía cô. Cô trước đó vừa bị đem đến nơi này cũng đã nằm mơ
Lương Duy Phong sẽ tìm thấy cô.
Nhưng sau đó cô không hi vọng nhiều, không ngờ Lương Duy Phong thật sự tìm đến đây.
Nhưng anh ta còn chưa tới gần, quản gia liền dẫn người chặn trước mặt Khương Tuyết Nhu ngay. "Đứng lại, đây là mợ chủ của chúng tôi, những người lạ không được đến gần." Quản gia trừng mắt cảnh cáo Lương Duy Phong. "Mợ chủ?"
Lương Duy Phong nghe thế, nắm chặt tay lại, cười lạnh, "Cô ấy là vợ của tôi, các người tốt nhất là tránh ra ngay, tôi nói cho các người biết, ông chủ của các người, Hoắc Anh Tuấn đã bị bắt rồi."
Quản gia hoang mang, còn chưa kịp bình tĩnh lại, người của Lương Duy Phong đã nhanh chóng khống chế họ. "Tuyết Nhu, anh rất nhớ em." Lương Duy Phong nhanh chóng đi đến trước mặt Khương Tuyết Nhu, anh ta nhẹ nhàng vuốt mặt cô.
Suốt cả một tháng dài anh ta ăn ngủ không ngon, mỗi ngày cứ giống như có vô số con kiến bò trên người anh ta vậy, anh ta chỉ có thể uống rượu để làm tê cơ thể.
Nhưng cô lại không như vậy, da vẻ của cô thậm chí còn mịn màng hơn trước nữa, thậm chí chỗ cằm còn mọc ra một chút nọng nữa, cô nhất định là ăn ngon mặc đủ.
Sau trong đấy lòng Lương Duy Phong nảy sinh ra một nỗi hận sâu sắc.
Tại thời điểm anh ta sống không bằng chết, cô lại ở với Hoắc Anh Tuấn trên đảo nhỏ sống cuộc sống như tiên cảnh vậy.
Tuyết Nhu ơi là Tuyết Nhu, sao em lại bạc tình đến nỗi không biết xấu hổ vậy.
Rõ ràng cô vẫn còn là vợ của anh ta.
Nhưng những điều này, Lương Duy Phong đều không để lộ ra.
Anh ta chỉ là dùng lực ôm cô vào lòng.
Khương Tuyết Nhu lại cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng áy náy.
So với Lương Duy Phong,cô nghĩ rằng bản thân quá bẩn.
Nhất là khi bị anh ta ôm lấy, cô bỗng dưng bốc lên một cảm giác khó chịu. "Duy Phong, em xin lỗi.” Cô đau khổ vô cùng, "Anh làm sao kiếm được đến đây vậy, anh vừa rồi nói Hoắc Anh Tuấn ngồi tù, chuyện gì vậy?" "Em lo cho anh ta sao?" Lương Duy Phong chợt lạnh lùng, nhìn chằm chằm cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT