“Bố không hề yêu mẹ con chút nào. Hơn hai mươi năm nay, bố chỉ dùng mẹ làm công cụ lợi dụng, cho nên bố cũng không thích sự xuất hiện của thằng con trai này.”
“Nói tiếp.”
Sở Minh Khôi nhàn nhạt hút một hơi thuốc, sau đó từ từ phun ra.
Hoắc Phong Lang càng nhìn càng thất vọng, đau khổ đến thấu xương.
“Ở tập đoàn Hoắc Thị, nhất định phải có nội gián của bố bên trong. Chính người đó là kẻ đã lấy dữ liệu chip của Hoắc Thị. Bố để che giấu cho kẻ đó đã khiến Hoắc Anh Tuấn chú ý đến con, để anh ta hoàn toàn tin rằng con chính là người đã phản bội Hoắc Thị, để cho con và nhà họ Hoắc đoạn tuyệt”
“Không hổ là con trai của bố, con đoán rất đúng!”
Sở Minh Khôi búng nhẹ làn khói.
“Hoắc Phong Lang, lần này con làm bố quá thất vọng, nhưng vì con là con trai của bố, bên bố sẽ cho con một cơ hội nữa, sau đó ngoan ngoãn theo bố về Sở Thị, Sở thị trong tương lai sẽ không thể thiếu đi sự dốc lòng từ con.”
“Hừm, bố hãy quên điều đó đi, lời nói của bố không lời nào là sự thật, tuy rằng bổ là bố của con nhưng Hoắc Phong Lang này cũng phải thừa nhận, cuộc đời này con chưa từng gặp một kẻ vô liêm sỉ và máu lạnh như bố”
“Đời này mẹ đã phải nỗ lực vì bố nhiều như vậy, nhưng chính người đầu ấp tay gối đã làm đau lòng mẹ nhất, con sẽ không bao giờ tha thứ cho bố”
Hoắc Phong Lang căm hận trừng mắt nhìn ông ta.
Sở Minh Khôi vừa nghe, vừa cười vừa chế giễu:
“Bố cần con tha thứ sao? Hoắc Phong Lang, con đề cao chính mình quá rồi, nếu con đã không muốn quay về bên bố, tùy con thôi, dù sao bố cũng không chỉ có một người con trai”
Ông ta nói xong liền mở cửa lên xe.
Sau khi xe nổ máy, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt gầy gò của Sở Minh Khôi lạnh lùng nhìn anh.
“Đáng tiếc, cho dù con rời khỏi bố, nhà họ Hoắc cũng sẽ không muốn đón nhận con nữa”
Chiếc xe rời đi, để lại một luồng khí xả. Hoắc Phong Lang ngây người.
Hoắc Nhã Lam kiêu ngạo không nhịn được hét lên một tiếng.
“Tôi chỉ muốn hỏi ông, tại sao ông lại đối xử với nhà họ Hoắc như vậy? Còn tôi thì sao? Tại sao ông lại ăn cắp dữ liệu chip của Hoắc Thị?”
“Tôi không biết bà đang nói cái gì?” Sở Minh Khôi quay đầu rời đi. “Đứng lại. ТrцуeлАРР.cо*m trang web cập nhật nhanh nhất
Hoắc Nhã Lam nằm lấy cánh tay ông ta, cả người giống như điên cuồng. “Nhà họ Hoắc chúng ta đâu có lỗi gì với ông, nếu không phải tôi... “Bà câm miệng." Sở Minh Khôi không thể nhịn được nữa, vung ta bà ấy ra.
Hoặc Nhã Lam không đứng vững, trực tiếp ngã xuống đất, bà ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng, bạc tình trên đầu, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT