Hoắc Anh Tuấn nhìn bóng lưng cô, tâm trạng phức tạp.
Hạ Thu lừa gạt anh?
Anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua, nhất định là người phụ nữ này âm mưu quỷ kế.
Tối hôm qua anh đổ nhiều mồ hôi, trong người không thấy thoải mái, đi vào phòng tắm dù muốn tắm nhưng không có khăn, suy nghĩ một chút, anh cầm lấy khăn tắm của Khương Tuyết Nhu.
Anh luôn luôn có sạch sẽ, thậm chí dùng chung khăn rửa mặt với Nhạc Hạ Thu cũng không chịu nổi, nhưng dùng đồ của Khương Tuyết Nhu lại rất bình thường, khăn tắm của cô còn rất thơm, giống như hương trên người cô vậy.
Tắm xong đi ra, Khương Tuyết Nhu ngồi ở trong phòng ăn mì, trong bát mì còn có một quả trứng trần màu vàng, nhìn một cái cũng thấy ngon.
Mệt mỏi một đêm Hoắc Anh Tuấn cảm thấy nhất thời đói bụng: "Tôi ăn được chứ?" Anh trực tiếp ngồi vào cái ghế bên cạnh cô dáng vẻ chờ đợi người mang bữa sáng lên cho. Khương Tuyết Nhu lười biếng ngước mắt nhìn anh một cái: "Của anh à? Đây là nhà tôi"
"Anh cứ ngồi đó mà chờ, chờ xem có chờ nổi người giúp việc mang tới không" . Đọc truyện tại || ТгumTruуen .оR G ||
Vẻ mong đợi trên khuôn mặt của Hoắc Anh Tuấn biến mất, thay vào đó anh nổi nóng: "Khương Tuyết Nhu, tôi bây giờ đang ở đây, tôi đói, cô phải lập tức nấu mì cho tôi"
"Tại sao tôi phải nấu mì cho anh? Tôi nấu mì anh sẽ cảm kích sao? Tối hôm qua tôi cứu anh mà cũng không thấy anh cảm kích".
Khương Tuyết Nhu tức giận không nhịn được liền bộc phát: "Anh mấy lần tới đây ăn đồ ăn của tôi, không trả tôi đồng lẻ nào cũng được đi, nhưng cứ dăm ba ngày anh lại gây chuyện, anh cút đi!"
"Cô dám bảo tôi cút?" Tâm trạng u ám của Hoắc Anh Tuấn lập tức bộc phát.
“Nếu không phải, chẳng lẽ tôi còn giữ anh lại à, vấn đề là anh cũng sẽ không đi."
Ý là anh sẽ không đi, nhưng anh sẽ cút sao?
Hoắc Anh Tuấn tức giận đến mức mặt đen lại, trước kia sao anh không phát hiện cô miệng mồm lanh lợi như vậy chứ.
"Khương Tuyết Nhu, cô tìm chết"
"Làm sao, anh muốn đánh tôi sao? Tới đi! Dù sao bây giờ có người tôi đều đau, hai cái xương như muốn gây ra vậy" Khương Tuyết Nhu dứt khoát đứng dậy, đôi mắt trong suốt đẹp đẽ bỗng nhiên long lanh nước mắt đầy ấm ức.
Khẩu khí trong bụng Hoắc Anh Tuấn dịu lại, có chút không chịu nổi hình dáng này của cô, anh thừa nhận, tối hôm qua bản thân quả thật làm quá mức.
"Em đừng khóc, không phải là tiền." Anh từ trong túi móc ra một tấm thẻ vàng đưa tới: "Em muốn mua gì đi mua, anh chỉ ăn bát mì thôi"
"Tôi không đi, tôi đau" Khương Tuyết Nhu căn bản không nhìn anh, tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Hoắc Anh Tuấn trợn mắt nhìn một hồi sau gáy cô, rồi anh từ trong phòng bếp cầm chiếc đũa đi ra trực tiếp ăn. chung bát mì của cô.
"Hoắc Anh Tuấn, không cho phép anh ăn của tôi." Khương Tuyết Nhu giữ đũa anh lại, đôi mắt xinh đẹp trừng lên, môi hơi sưng đỏ dính một chút dầu ăn, ngược lại càng mềm mại giống như thạch hoa quả vậy, thật khiến người khác muốn thưởng thức một chút.
Bộ dáng kia khiến cho anh thấy trong người ngứa ngáy. Dĩ nhiên anh biết mối cô sao lại sưng đỏ, đó là vì bị anh hôn, cảm giác đó bây giờ anh đều nhớ.
"Tôi muốn ăn" Hoắc Anh Tuấn đứng lên lấy lại.
Hai người lớn nhưng giống như đứa trẻ vậy, hai người tranh nhau, trứng cũng bị chia làm hai.
Khi trong bát chỉ còn một chút mì, Khương Tuyết Nhu cúi đầu xúc thẳng vào miệng mình, sau khi thành công, cô nhướng mày đắc ý, giống như một đứa trẻ đã thắng trận.
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT