Cô giễu cợt khiến Hoắc Anh Tuấn thẹn quá thành giận: "Em cho là tôi muốn sao, tôi là bị người khác mưu hại"

"A."

Khương Tuyết Nhu cười khẽ một tiếng, mức độ tra nam đã tăng thêm một cấp.

Ý tứ trong lời nói kia không phải là: Em cho là tôi muốn động vào em sao? Nếu như không bị tính toán thì sẽ không có động vào em, vậy nên đối với em tôi không có bất kỳ trách nhiệm nào, em cũng đừng trách tôi.

"Em cười cái gì? Trong lòng em đang rất đắc ý đúng không?" Hoắc Anh Tuấn nghĩ tới hôm qua cần có như vậy đúng là không còn mặt mũi nào.

"Đắc ý?" Khương Tuyết Nhu im lặng vén ống tay áo, phía trên lộ ra tay bị bầu và dùng sức quá độ để lại vệt xanh: "Anh xem đi, xem kỹ cho tôi, trên người tôi toàn là vết thương, anh trai à, anh không biết anh hôm qua căn bản không xem tôi là người. Tôi có thể kiện anh!"

Hoắc Anh Tuấn nhìn những vết thương kia, tâm trạng phức tạp mím môi lại, lòng dâng lên một tia áy náy.

"Tôi rốt cuộc kiếp trước thù oán gì với anh, sao anh không đi tìm Nhạc Hạ Thu cơ chứ". Khương Tuyết Nhu cố nén sự chán ghét trong đáy mắt, anh không biết cô có thói quen sạch sẽ, sẽ cảm thấy chán ghét.

Hoắc Anh Tuấn tiếp tục im lặng, mái tóc ngắn đen nhánh rũ nhẹ trên trán, nhưng không phá đi vẻ tinh xảo dễ mến, ngược lại càng làm nổi bật môi mỏng như tranh vẽ, lông mi cong dài.

"Chẳng lẽ... bây giờ đối với Nhạc Hạ Thu căn bản là anh không có hứng thú?"

Khương Tuyết Nhu từng bước đến gần anh, nụ cười trên khóe môi cô càng mở rộng, sau đêm qua, lông mày của cô càng thêm quyến rũ.

Hoắc Anh Tuấn trong đầu bỗng nhiên thoáng qua hình ảnh tối hôm anh đã vui vẻ thể nào, cảm giác đó đến bây giờ anh vẫn khó quên.

"Chẳng lẽ bị tôi nói trúng rồi?" Thấy anh yên lặng, Khương Tuyết Nhu cười càng lớn.

"Em nghĩ nhiều quá đó" Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Anh Tuấn quét qua, lời nói khắc nghiệt giống như có độc: "Tôi chỉ là sợ tối hôm qua mình gặp tình huống đó sẽ làm tổn thương Nhạc Hạ Thu, cô ấy nên được đối xử yêu thương dịu dàng, còn em, bị đối xử tệ ra sao cũng được, hơn nữa cũng là đáng đời".

"Tôi bị đối xử tệ thế nào cũng đáng đời?"

Khương Tuyết Nhu trên khóe miệng nụ cười dần dần đọng lại.

Không hổ là Hoắc Anh Tuấn mà cô biết, anh luôn có cách khiến cô hận mình hết lần này đến lần khác.

Nhìn lại một chút, đây chính là người sao? Nhạc Hạ Thu sợ đau không lẽ cô không sợ? Trong mắt anh cô không xứng là người hay sao?

"Ai bảo trên danh nghĩa em vẫn là vợ tôi, nếu em không bỏ được danh xưng kia, thì nên thực hiện trách nhiệm của một người vợ"

Đương nhiên sau khi nói xong, Hoắc Hủ đột nhiên cảm giác được trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, đối với cô, không còn gì áy náy.

"Những lời này anh có dám nói với Nhạc Hạ Thu hay không." Khương Tuyết Nhu châm chọc hỏi.

Hoắc Anh Tuấn mặt liền biến sắc, trợn mắt nhìn cô: "Khương Tuyết Nhu, chuyện tối nay nếu như em dám tiết lộ một câu, tôi sẽ chôn em"

"Hoắc Anh Tuấn, nông dân cùng rắn độc, anh chính là con rắn độc kia"

Khương Tuyết Nhu một lần nữa cảm thấy mình tối hôm qua quá hiền, lẽ ra nên đuổi anh ra ngoài, để cho chính anh khó chịu đến chết.

Hoắc Anh Tuấn thật ra thì cũng cảm thấy mình có chút hèn hạ, nhưng anh không còn cách nào khác: "Chỉ cần em không nói, Hạ Thu sẽ không biết"

"Tôi cũng không tin, trên đời này không có gió không lọt được qua tường, có thể truyền đến tại Nhạc Hạ Thu, đừng nói tôi sai, ngày như lần trước chuyện anh mua đồ lót cho tôi, nửa câu tôi cũng không có nói qua, anh cũng đâu có tin."

Khương Tuyết Nhu cười lạnh đi tới cửa.

Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, cau mày nói: "Chuyện đó em còn tranh cãi, không phải em nói Hạ Thu làm sao biết, hay em muốn nói Nhạc Hạ Thu và giám đốc đó lừa tôi?"

"Tôi có nói anh sẽ tin sao? Nếu là chuyện giữa tôi và Nhạc Hạ Thu, anh vĩnh viễn cũng sẽ không tin tối"

Khương Tuyết Nhu nói mà không hề quay đầu nhìn lại.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play