Hoắc Anh Tuấn nhìn cô, rõ ràng cô đã thua, nhưng nhìn bộ dạng như đứa trẻ con tức giận của cô lại khiến tim anh đập bang bang liên hồi.

Yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, cơ thể vô ý thức tiến về phía trước, cắn một miếng lên nửa sợi mì còn dính bên ngoài miệng của cô.

Lúc cắn xuống, môi của anh đụng trúng môi cô. | Đồng tử Khương Tuyết Nhu lập tức trừng lớn, những sợi lông mi đen tuyền như lông vũ quét qua hai má anh, sự tinh thuần trong ánh mắt khiến đôi mắt cô như những vì sao sáng nhất trên trời.

Một khắc đó, đột nhiên Hoắc Anh Tuấn cảm thấy sợi dây lí trí trong đầu mình đứt “phựt” một cái. Đang muốn giữ chặt sau gáy của cô để có thể nếm thêm hương vị tối qua một lần nữa...

Thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa dồn dập.

Khương Tuyết Nhu hơi run run, cô đẩy anh ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tuyết hiện lên chút ửng đỏ, cô trừng anh một cái rồi sau đó đi ra mở cửa.

Thân hình cao lớn tuần lãng của Quý Tử Uyên chắn ngay trước cửa, ánh mắt sắc bén của anh ta rơi xuống trên môi của Khương Tuyết Nhu, mọi người đều là người từng trải nên đều hiểu cả, vậy là lập tức có một trận đau đầu xông thẳng lên đầu anh ta.

"Tìm anh đấy, mong các người nhanh đi dùm tôi cái, tôi không muốn lại bị người ta nói mình quyến rũ anh đầu" Khương Tuyết Nhu quay đầu đùa cợt Hoắc Tuấn Anh một câu rồi sau đấy liền cầm bát đi vào phòng bếp. 

Quý Tử Uyên nhấc chân đi vào, sau khi Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy anh ta, khuôn mặt đẹp không tì vết bỏng nhiên trầm xuống.

Chưa bao giờ anh cảm thấy Quý Tử Uyên đáng ghét đến vậy, nếu không phải vừa rồi anh ta đột nhiên gõ cửa, nói không chừng anh đã sớm...

Suy nghĩ rõ ràng chợt lóe qua trong đầu anh. Hoắc Anh Tuấn đau đầu nhéo nhéo mi tâm, anh có phải là bị t*ng trùng lên não rồi hay không? "Xem ra... tôi tới muộn rồi" Đôi lông mày rậm của Quý Tử Uyên nhíu lại. "Sao anh lại tới đây?" Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hơi căng thẳng: "Không phải là Nhạc Hạ Thu cô ấy." "Cô ấy còn chưa biết, đi thôi" Quý Tử Uyên xoay người đi ra ngoài.

Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn Khương Tuyết Nhu đang rửa bát trong phòng bếp, muốn nói với cô một tiếng, nhưng nghĩ đến Nhạc Hạ Thu, anh đau đầu rời đi với Quý Tử Uyên.

Sau khi cửa đóng lại.

Khương Tuyết Nhu tắt vòi nước, đáy mắt lạnh như băng.

Dưới lầu.

Hoắc Anh Tuấn dựa vào thành xe, Quý Tử Uyên đưa cho anh một điếu thuốc.

"Đi thôi, nếu không phải tối hôm qua Nhạc Hạ Thu gọi cho Tống Dung Đức, tôi cũng không biết ba năm này cậu không có cùng Nhạc Hạ Thu... Nhìn cậu cũng không giống như không được” nhỉ."

Ánh mắt cổ quái của anh ta đánh giá Hoắc Anh Tuấn từ trên xuống dưới, Hoắc Anh Tuấn liếc mắt cảnh cáo anh. Ỗta: "Nói cái gì mà tôi không được, tôi được lắm đấy nhé"

"Vậy sao tối hôm qua cậu lại đến tìm Khương Tuyết Nhu, không phải cậu thích Nhạc Hạ Thu sao?" Quý Tử Uyên. cũng bị anh làm cho khó hiểu.

"Tôi cũng không biết" Hoắc Anh Tuấn châm lửa, dùng sức hút một hơi, khuôn mặt lộ vẻ phiền muộn: "Rất kỳ quái, chỉ cần mỗi lần tôi đụng vào Nhạc Hạ Thu là tôi đều muốn ói, mấy người con gái khác cũng thế, chỉ riêng Khương Tuyết Nhu thì không"

"Còn có loại chuyện này à?" Quý Tử Uyên nhướng mày phun ra một ngụm khói: "Tôi biết cậu có bệnh sạch sẽ, có phải lúc đầu Nhạc Hạ Thu bị.."

"Không có, tuyệt đối không có!" Hoắc Anh Tuấn phức tạp nói: "Tôi có đi khám bác sĩ, bác sĩ nói tôi không có bị gì cả, thậm chí tối qua tôi còn muốn ở bên cạnh Nhạc Hạ Thu, nhưng mà tôi thử rồi, vẫn không được"

Quý Tử Uyên quệt quệt tàn thuốc: "Lần đầu tiên tôi nghe có loại chuyện này, vậy Nhạc Hạ Thu phải làm sao đây, cô ấy yêu cầu như vậy, nếu cô ấy biết tối qua cầu nghỉ ngơi ở chỗ Khương Tuyết Nhu, cô ấy nhất định sẽ khóc thét mất, mà cậu cũng kỳ, sao lại không chạy đến bệnh viện?"

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play