Lúc anh ôm Hiểu Khuê lên xe, tài xế đột nhiên hỏi: “Đây có phải là con của anh không?" " Ừ."
Hoắc Anh Tuấn thản nhiên đáp. Hoắc Phong Lang mất tích, sau này anh sẽ đối xử với Hiểu Khuê như con gái ruột của mình. “Trông rất giống.” Tài xế cười cười. "Đúng là giống tôi." Trong lòng Hoắc Anh Tuấn phức tạp: "Các anh mới chuyển đến đây sao? Tôi chưa thấy các anh bao giờ." “Ừ” Tài xế xoay người lên xe.
Sau khi hai chiếc xe lướt qua nhau, Hoắc Anh Tuấn nhìn thoáng về phía chiếc xe kia.
Phía trên kia đã từng là biệt thự của nhà họ Hoắc. Chẳng lẽ người đó chính là người đã mua biệt thự?
Nhưng mà anh đã không có tâm trạng để nghĩ đến biệt thự, bởi vì Khương Tuyết Nhu muốn chuyển đến sống cùng Lương Duy Phong.
Anh không tin là Lương Duy Phong sẽ không chạm vào Khương Tuyết Nhu. Nghĩ đến Khương Tuyết Nhu sẽ nằm dưới thân Lương
Duy Phong, trái tim anh cảm thấy nhói đau.
Vấn đề thứ hai mà anh càng lo lắng chính là Khương Tuyết Nhu sẽ mang thai con của Lương Duy Phong. Lương Duy Phong này chắc chắn không phải là loại tốt, anh có thể không ở bên cạnh Khương Tuyết Nhu, nhưng sợ cô lại bước vào vết xe đổ của Hoắc Nhã Lam. “Hiểu Khuê.
Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên nói: "Ngày mai con có thể gọi điện thoại cho dì Khương không, nói là con bị tai nạn xe hơi, muốn cô ấy tới đây với con."
Hai mắt Hiểu Khuê trừng lớn, đôi mắt vừa mới khóc xong, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương: "Chuyện này... không được tốt lắm, dì Khương ghét nhất là người khác nói dối." "Nhưng con cũng đâu có nói dối, chúng ta vừa mới xảy ra tai nạn xe hơi, con còn sợ đến phát khóc có đúng không" Hoắc Anh Tuấn giống như con sói dụ dỗ Hiểu Khuê đơn thuần.
Hiểu Khuê: "ÀI... bác, bác khiến con trở nên hư hỏng rồi. Có phải bác còn chưa quên được dì Khương không. Dì Khương đã kết hôn rồi, bác vẫn nên từ bỏ đi."
Hoắc Anh Tuấn cười khổ: "Nếu cô ấy kết hôn với một người tốt thì bác cũng có thể chúc cho cô ấy hạnh phúc, nhưng Lương Duy Phong là một kẻ xấu đạo đức giả, bác lo lắng rằng tương lai dì Khương sẽ bị tổn thương."
Vẻ mặt Hiểu Khuê trông mờ mịt: "Không có, con cảm thấy chú Lương rất tốt mà." “Hiểu Khuê, anh ta tốt với con chỉ vì muốn nhận lấy được sự yêu thích của dì Khương thông qua con. Có một số chuyện bác không thể giải thích bằng lời được, nhưng anh ta là một con người hai mặt” Hoắc Anh Tuấn nghiêm túc nói. “Người hai mặt là sao!” “Chính là bên ngoài một vẻ, sau lưng là một dáng vẻ khác.” Hoắc Anh Tuấn mang theo vẻ cầu xin và cả lấy lòng để nhìn cô bé: “Hiểu Khuê, con không tin bác sao. Không sai, trước kia bác đã từng là người xấu, nhưng bác xấu xa một cách trắng trợn và táo bạo.
Hiểu Khuê cạn lời. Không ngờ bố cặn bã của cô bé lại có ngày khiêm tốn như vậy.
Quên đi, nhìn thấy bác đáng thương như vậy thì giúp bác thôi.
Hơn nữa cô bé cũng không muốn mẹ và chú Lương về một nhà. Đến lúc đó em bé mới ra đời thì cô sẽ không phải là cục cưng duy nhất của mẹ nữa. Còn Hiểu Lãnh thì thôi bỏ đi, anh ấy chính là một khối băng.
Hoắc Anh Tuấn dẫn Hiểu Khuê đi đến tập đoàn nhà họ Hoắc.
Hoắc Nhã Lam nghe thấy Hiểu Khuê đến đây, tự mình xuống đón cháu gái lên chơi.
Khi rời đi, bà ta hỏi: "Việc thu hồi ba trăm nghìn tỷ của Nhạc Hạ Thu thế nào rồi?" “Cô ta không muốn trả lại.” Hoắc Anh Tuấn trả lời.
Hoắc Nhã Lam tức giận chế nhạo: “Tôi đã nói rồi, người phụ nữ này không phải thứ tốt lành gì mà anh lại không nghe. Còn gạt bọn tôi thêm ba trăm nghìn tỷ, anh cũng thật là hào phóng "Không phải mẹ cũng đưa cho Sở Minh Khôi rất nhiều sao? Hơn hai mươi năm, không chỉ là ba trăm nghìn tỷ đúng không. Hoặc Anh Tuấn nhưởng mày "Tôi chắc chắn là do mẹ sinh ra, giống mẹ đấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT