"Lương Duy Phong, không phải anh đã không khách sáo từ lâu rồi sao? Đáng tiếc là anh giấu rất kỹ, ngược lại tôi muốn xem cái đuôi của anh còn có thể giấu được bao lâu."
Hoắc Anh Tuấn nói xong nhìn Khương Tuyết Nhu một cái, nhìn thấy cô thờ ơ, trong lòng âm thầm đau đớn. Cửa sổ xe ở phía sau được mở ra, Hiểu Khuê ngó đầu ra, giọng nói thiếu kiên nhẫn: "Bác, bác còn muốn nói chuyện đến khi nào?" "Bác đến ngay!" Hoắc Anh Tuấn lên xe.
Lúc lái xe rời đi, trong gương chiếu hậu, anh nhìn thấy
Anh ra sức nắm chặt tay lái, gần xanh trên mu bàn tay nổi lên, chân ga cũng không khỏi nhấn mạnh hơn. Hiểu Khuê sợ tới mức kêu lên: "Bác, bác lái nhanh quá, con so."
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên bừng tỉnh, anh vội vàng giảm tốc độ, xin lỗi: "Xin lỗi." "Bác, bác chẳng thành thật gì cả, chẳng trách vợ lại bỏ chạy" Hiểu Khuê không nhịn được mà mỉa mai. “... Con nói đúng.” Hoắc Anh Tuấn ảm đạm cúi đầu.
Hiểu Khuê nhìn thấy thế thì thở dài, cô bé biết rằng mẹ đã kết hôn với chú Lương, nhưng cô bé nghĩ đến việc mẹ có thể sẽ sống với chú Lương trong tương lai thì cô bé cảm thấy bản thân mình như một đứa trẻ vô gia cư “Con than thở cái gì?” Hoắc Anh Tuấn nhìn nhóc con mới ba tuổi, lại giống như một ông cụ non vậy. "Sáng nay con nghe thấy dì Khương nói với Lương Duy Phong là ngày mai mẹ sẽ dọn đến biệt thự của chú Lương." Hiểu Khuê đột nhiên buồn bã nói: "Sau này con sẽ không thể đi lại thoải mái được nữa."
Đúng lúc phía trước bỗng nhiên của gấp.
Hoắc Anh Tuấn im lặng một hồi, một chiếc Rolls Royce màu đen lao ra. Anh vô thức đạp phanh gấp, nhưng vẫn quá muộn.
Hai chiếc xe đâm "Rầm" vào nhau. Tiếng khóc hu hu của Hiểu Khuê ngồi ở ghế sau truyền đến.
Anh vội vàng quay đầu nhìn lại, cũng may là nhóc con đã thắt dây an toàn, dựa chặt vào ghế, nhưng có lẽ đã bị dọa sợ, mặt mày tái mét, cứ khóc mãi.
Anh vội vàng mở cửa xe, ôm Hiểu Khuê từ ghế sau ra. Hiểu Khuê dùng sức ôm lấy cổ anh, gào khóc.
Trên ghế lái RollsRoyce, một người đàn ông trung niên bước ra, quan tâm hỏi: “Đứa nhỏ không bị thương chứ?”
Hoắc Anh Tuấn kiểm tra toàn bộ cơ thể Hiểu Khuê một chút, thấy cô bé không có bất kỳ vấn đề gì thì mới thở phào nhẹ nhõm. “Không có việc gì, thật ngại quá." Hoắc Anh Tuấn xin lỗi, anh biết vừa rồi là do mình mất tập trung mới khiến xe đâm vào nhau. “Hiểu Khuê đừng khóc nữa, có bác ở đây, không có việc gì nữa rồi.” Hoắc Anh Tuấn dỗ dành Hiểu Khuê một lúc lâu. Tài xế vẫn luôn yên lặng chờ đợi ở bên cạnh, không có thúc giục.
Điều này làm cho Hoắc Anh Tuấn có ấn tượng tốt: "Chủ yếu trách nhiệm là ở tôi, anh kiểm tra xe rồi tính toán tiền bồi thường, tôi sẽ chuyển khoản cho anh." Người lái xe đang định mở miệng, thì giọng nói hùng hậu trầm thấp của người đàn ông ngồi ở ghế sau chiếc
RollsRoyce đột nhiên truyền đến: "Anh Trần, lại đây!"
Người tài xế đi đến cửa sổ đằng sau của xe RollsRoyce. Cửa sổ được mở ra, lộ ra một khuôn mặt lạ lầm, đeo kính râm, trên mặt có một vết sẹo. Chỉ nhìn nửa mặt thôi đã nhìn thấy người này khi còn trẻ đầy khí phách anh hùng.
Người đàn ông thì thầm với người tài xế một vài câu, người tài xế đi đến rồi nhẹ nhàng nói: "Bỏ đi, chúng tôi cũng không thiếu tiền sửa chữa. Hai người đi đi, đừng để con bé ở lại đây, để tránh cho con bé sợ hãi, lần sau chú ý lái xe" “... Cảm ơn.
Hoắc Anh Tuấn hơi kinh ngạc.
Mặc dù những người sống trên núi Tuyết Minh đều là nhà giàu có hoặc là quý tộc, nhưng có rất ít người trong số các quý tộc dễ tiếp xúc như vậy. Hơn nữa gương mặt này anh hoàn toàn chưa từng nhìn thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT