"Không cần.” Cô ấy khẽ lắc đầu: "Tôi không cần anh có trách nhiệm với tôi. Không phải nhà họ Tổng các người muốn con trai sao, còn đùng đứa nhỏ này để uy hiếp tôi. Tôi sẽ sinh, nhưng tôi sẽ không kết hôn với anh.”
Tổng Dung Đức hoàn toàn không ngờ cô ấy sinh con khi chưa lập gia đình, cũng không kết hôn với mình. Anh ta nên thấy vui vẻ, nhưng lại có một chút khó chịu không thể giải thích được. "Nhạc Hạ Thu, tôi đối xử tệ với cô lắm sao?”
Vốn dĩ anh ta đối xử rất tệ với cô ấy mà.
Trong lòng Lâm Minh Kiều im lặng nói xấu xong rồi vẫn nghiêm túc nói: "Vào ba năm trước, tôi đã từng có một đoạn tình cảm. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ thời đại học, yêu được bốn năm năm, thậm chí cả bố mẹ hai bên đã gặp nhau chuẩn bị bàn bạc chuyện kết hôn, nhưng ngày đó, anh ta lại vì một người con gái thanh mai trúc mã mà để cho nhà chúng tôi leo cây, không chỉ một lần mà rất nhiều lần. Người bạn thanh mai trúc mã ấy luôn luôn là vị trí độc nhất trong lòng anh ta." “Những lúc chúng tôi hẹn hò, anh ta luôn mang theo bạn thơ ấu của mình.
Lúc bạn thơ ấu của anh ta bị bệnh thì anh ta chăm SÓC” “Anh ta nói chỉ xem người bạn thơ ấu kia là em gái, không có yêu cô ta, nhưng cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa. Không lâu sau đó thì chia tay, anh ta cùng cô em gái thanh mai kia kết hôn." “Đúng rồi, sau khi chia tay, anh ta còn trách tôi lòng dạ hẹp hòi. Cô bạn thanh mai của anh ta mới là người con gái thật lòng yêu anh ta, mà tôi lại yêu anh ta không đủ nhiều
Tổng Dung Đức nghe xong thì sửng sốt một lát. Bỗng nhiên anh ta cảm thấy cô ấy có chút thê thảm.
Cho đến bây giờ, anh ta cho rằng bản thân mình đã thế thảm trên đường tình, không ngờ cô ấy cũng thảm như vậy. “Cho nên cô vẫn không quên được người đàn ông vô liêm sỉ kia?” “Không phải.
Lâm Minh Kiều lắc đầu: "Mặc dù lúc trước là tôi đã đề nghị chia tay, nhưng thực tế tôi là người bị bỏ rơi. Tôi không muốn trải qua cảm giác như vậy nữa. Nếu chúng ta bên nhau vì con cái, trong lòng anh cũng không có tôi và anh lại không thể quên Nhạc Hạ Thu. Tôi sợ rằng đến cuối cùng tôi vẫn sẽ bị bỏ rơi"
Tống Dung Đức không lên tiếng một lúc lâu.
Chỉ là nhìn dáng vẻ cúi đầu nghiêm túc ăn mì của cô ấy, trong lòng lập tức có cảm giác chua xót, rất phức tạp. "Vậy... được thôi, về sau nếu có chuyện gì thì cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi tìm cho cô một người giúp việc, sau này cũng đừng ăn loại thực phẩm không chất dinh dưỡng này nữa.
Trong khu mua sắm.
Khương Tuyết Nhu cùng Lâm Minh Kiều đi dạo: "Vậy rốt cuộc cậu với Tổng Dung Đức đã thỏa thuận như vậy sao?" "Nếu không thì sao, cậu không đấu lại được Nhạc Hạ Thu, mà tớ có thể đấu được sao?"
Lâm Minh Kiều lắc đầu: "Hơn nữa, nếu tớ sống cùng với Tống Dung Đức mỗi ngày, anh ta nấu ăn rất ngon như vậy, tớ sợ rằng cứ tiếp tục lâu dài thì tớ sẽ phụ thuộc vào anh ta. Tớ lại không muốn phụ thuộc vào bất cứ ai." "Chỉ là cậu sợ bị tổn thương thêm lần nữa thôi."
Khương Tuyết Nhu thở dài: "Trên thực tế, làm mẹ đơn thân không hề dễ dàng như vậy, thậm chí nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân tiếp theo của cậu, hơn nữa khi sinh nói ra... thì cậu phải có trách nhiệm với nó. "Vậy thì tớ có thể làm gì được. Dù tớ có danh phận thì cũng chỉ là hình thức mà thôi. Tớ làm sao có năng lực chống lại nhà họ Tống?" Lâm Minh Kiều cười khổ.
Khương Tuyết Nhu im lặng.
Thật vậy, địa vị của nhà họ Tống trong giới chính trị và kinh doanh không có bất kỳ gia tộc nào so sánh kịp.
Sau bữa tối, sau khi đưa Lâm Minh Kiều về nhà, Khương Tuyết Nhu nhận được điện thoại của Lục Lực Dương. "Tổng giám đốc Lương không có gì đáng ngờ cả."
Lục Lực Dương nói: "Mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, có đôi khi tham gia các tiệc thương mại. Có phụ nữ muốn quyến rũ anh ta nhưng anh ta hoàn toàn không để ý đến. Tham gia xã giao cũng không uống rượu hút thuốc, những người khác đều gọi phụ nữ nhưng bên cạnh anh ta rất sạch sẽ. Còn thích làm việc thiện, tích cực thúc đẩy tài trợ quỹ trẻ em ở những vùng nghèo khổ. Đối xử với nhân viên cũng rất hiền hòa, tôi đã hỏi qua nhân viên của Kim Tuệ, cũng không có bất cứ ai nói anh ta không tốt."
Khương Tuyết Nhu nghe xong thì cau mày, chẳng lẽ là cô suy nghĩ quá nhiều rồi?
Hay là Hoắc Anh Tuấn lừa cô, thật ra anh hoàn toàn không gửi cái video kia cho Lương Duy Phong. Lục Lực Dương nghi ngờ hỏi: “Lương Duy Phong rất tốt, rốt cuộc cô muốn tôi điều tra cái gì?” “Bỏ đi, anh về đi, đừng nói với anh ta nhé."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT