"Tôi không quan tâm. Anh làm đổ bún của tôi thì anh phải đi nấu cơm cho tôi ăn. Tôi đói bụng rồi."
Tổng Dung Đức đưa mắt nhìn bụng của Lâm Minh Kiều. Anh ta vốn không muốn làm, nhưng lại lo lắng nếu anh ta không đi nấu thì cô ấy sẽ lập tức mang theo con nòng nọc nhỏ trong bụng ra ngoài đường ăn những món ăn không sạch sẽ. Cuối cùng anh ta đành cam chịu đi nấu cơm và nấu đồ ăn.
Nhưng sau khi mở tủ lạnh của cô ấy ra, lần này ngay cả nguyên liệu để nấu ăn cũng không có, chỉ có mỗi mì.
Anh ta thở dài: "Lâm Minh Kiều, cô là phụ nữ đấy. Cô có thể giống phụ nữ một chút được không vậy. Trong nhà còn không có lấy một quả trứng gà. Cô như vậy thì có người đàn ông nào muốn sống với cô chứ?" "Có hôm nào tôi không ăn cơm ở công ty đâu. Ngày nào tôi cũng làm việc cho anh mệt như một con chó vậy. Tăng ca buổi tối xong về nhà còn phải tự làm đồ ăn cơm, tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó."
Lâm Minh Kiều đánh trả lại anh ta như mọi khi: "Anh đừng có nhìn tôi. Nhạc Hạ Thu chắc cũng không tốt hơn tôi là mấy nhỉ. Cô ta còn thuê cả bảo mẫu mà." "Cô đừng có nói bậy! Đôi khi cô ấy cũng sẽ tự mình làm." "Ồ, là cái kiểu một tuần làm một lần phải không? Vậy tôi cũng làm được đó."
Tổng Dung Đức lập tức không nói gì. Anh ta hoàn toàn nói không lại cô ấy.
Cuối cùng, anh ta cũng đã nấu được một tô mì. Trong lúc anh nấu, Lâm Minh Kiều có nhắc anh ta: "Bỏ thêm nhiều ớt vào nha."
Ngay lập tức trong lòng của Tổng Dung Đức trở nên xôn xao. Anh thường hay nghe người ta nói thích ăn chua là con trai còn thích ăn cay sẽ là con gái.
Chẳng lẽ đứa con trong bụng cô ấy là con gái? Anh ta không có tư duy truyền thống cho rằng nhất định phải đẻ con trai để nối dõi tông đường. Thực ra có con gái cũng rất tốt, nó sẽ xinh đẹp giống như Lâm Minh Kiều, khi đẻ ra có lẽ sẽ giống búp bê lắm, nhưng nếu con bé thừa hưởng tính tình nóng nảy của Lâm Minh Kiều thì...
Khoan, dừng lại.
Anh ta đang suy nghĩ cái gì vậy?
Anh ta lại suy nghĩ tới dáng vẻ của đứa bé khi sinh ra. Vậy Nhạc Hạ Thu phải làm sao đây?
Một giờ trưa.
Tổng Dung Đức đã nấu xong hai tô mì, nước dùng trong vắt và không có bỏ ớt vào.
Sau khi Lâm Minh Kiều nhìn sơ qua tô mì một lượt thì đi thẳng vào nhà bếp, mở tủ phía trên bếp ra, định bụng lấy hũ ớt xuống như mọi khi.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp lấy xuống thì đã có một bóng đen cao lớn đi tới sau lưng. Tổng Dung Đức nắm lấy tay của cô ấy rồi đóng cửa tủ lại: "Đừng ăn những thứ có chứa chất bảo quản trong lúc đang mang thai.
Lâm Minh Kiều tức giận quay đầu lại, tầm mắt cô ấy vừa đúng nhìn thấy cổ anh ta. Cần cổ thon dài và yết hầu đầy gợi cảm.
Cái cổ này có thể giết sạch toàn bộ cổ của những trai tơ trẻ đẹp trong giới giải trí.
Tổng Dung Đức không chú ý tới việc này, chỉ tiếp tục nói: "Nếu cô muốn ăn cay thì tối nay tôi sẽ xào hai món cay cho cô." "Tống Dung Đức, anh định làm gì?"
Lâm Minh Kiều đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khó hiểu: "Anh không muốn chịu trách nhiệm với tôi đúng không"
Tổng Dung Đức lập tức nghẹn lời. Anh ta không hiểu sao bản thân có thể nói ra những lời đó.
Có thể môi trường gia đình của anh ta có liên quan gì đó đến việc này.
Những người đàn ông của nhà họ Tổng đều rất có ý thức và trách nhiệm. “Tôi còn chưa suy nghĩ xong. Tổng Dung Đức khó chịu quay người sang chỗ khác ăn mì.
Lâm Minh Kiều sững sờ: "Còn phải suy nghĩ cái gì nữa, anh chắc chắn sẽ chọn Nhạc Hạ Thu"
Một tia đau lòng từ từ hiện lên khuôn mặt tuấn tú mê người của Tống Dung Đức: "Cô cho rằng tôi không muốn sao? Ông nội tôi từng nói làm một người đàn ông phải chịu trách nhiệm với việc mình làm. Có lẽ tôi và Hạ Thu có duyên nhưng không có phận."
Lâm Minh Kiều sửng sốt. Người đàn ông tên Tổng Dung Đức này thực ra khá đơn giản, nhưng tiếc là người phụ nữ mà anh ta động vào thì không hề đơn giản chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT