**********

Chương 1069: Anh thực sự phát hiện ra?

Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại.

Khi trở về biệt thự nhà Diệp đã là hơn tám giờ tối, Lương Duy Phong đang kể chuyện ngày xưa cho hai đứa nhỏ. Khuôn mặt anh ấy dịu dàng, giọng nói khàn khàn, giống như một người bố tốt.

Trong lòng Khương Tuyết Nhu dâng lên cảm giác máy náy. Lúc trước cô lại nghi ngờ anh ấy, thật sự quá đáng.

Kể xong câu chuyện, Lương Duy Phong mới phát hiện ra cô: "Về rồi à."

Diệp Gia Thanh trợn mắt nhìn Khương Tuyết Nhu một cái: "Con là mẹ của Hiểu Khuê và Hiểu Lãnh, nhưng cứ về muộn mãi, ngược lại Duy Phong còn làm tốt hơn con" “Con sẽ kiểm điểm mà, sẽ không có lần sau đầu." Khương Tuyết Nhu nghiêm túc xin lỗi. "Không sao đâu, nếu em bận, các con ở nhà để anh giúp em chăm sóc là được." Lương Duy Phong khẽ cười nói.

Khương Tuyết Nhu nhìn anh ấy, trong lòng hạ quyết tâm.

Buổi tối, khi Khương Tuyết Nhu cùng Hiểu Khuê và Hiểu Lãnh đi ngủ, Hiểu Khuê bỗng nhiên nói: "Mẹ ơi, hôm nay bà nội gọi điện thoại cho con. Bà nói nhớ con, ông bà nội cũng nhớ con, con muốn... muốn đến đó ở lại một thời gian." “Bên đó thì có gì tốt.” Hiểu Lãnh bực bội nói. Hiểu Khuê bĩu môi, không nói lời nào.

Khương Tuyết Nhu sờ sờ đầu cô bé: "Được."

Nếu bên nhà họ Hoắc thật lòng đối xử tốt với con bé thì cô cũng không ngại để Hiểu Khuê có thêm vài người thân.

Hiểu Lãnh hừ một tiếng khó chịu, quay lưng về phía hai mẹ con cô. "Bố cặn bã nói là ngày mai đến đón con."

Khương Tuyết Nhu sửng sốt một lát, gật đầu.

Hôm sau, bảy giờ rưỡi sáng.

Bảo vệ nói rằng Hoắc Anh Tuấn đã đến trước cửa biệt thự của nhà họ Diệp. Khương Tuyết Nhu đeo cặp sách ra sau lưng cho Hiểu Khuê, dẫn con bé đi ra ngoài.

Hoắc Anh Tuấn đứng dưới gốc cây ở cửa, trên người mặc áo sơ mi, áo khoác vest màu xám, một tay anh kẹp một điều thuốc, tay kia thì bỏ trong túi quần.

Nhìn thấy cô ra ngoài, anh cứ như vậy mà nhìn cô.

Nhìn nhìn, vành mắt thâm thúy có hơi đỏ lên, làm cho Khương Tuyết Nhu nghi ngờ ánh mắt của anh có phải bị khỏi bốc hay không.

Cho đến khi anh lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Hiểu Khuê, bác đến đón con đây!"

Hiểu Khuê gật gật đầu: "Bác, bác đừng hút thuốc nữa, hút nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe. "Được, bác không hút nữa." Hoắc Anh Tuấn mở cửa xe ở bên cạnh ra, đặt con bé ngồi xuống: "Bác đưa con đến chỗ bà nội nhé." "Hiểu Khuê, có chuyện gì thì có thể gọi cho mẹ nha."

Khương Tuyết Nhu không yên tâm dặn dò. “Được rồi, con sẽ không sao đâu, con đã là người lớn rồi.” Hiểu Khuê mạnh miệng, thực sự muốn tách khỏi mẹ, nhưng vẫn không nỡ.

Hoắc Anh Tuấn đóng cửa lại, Khương Tuyết Nhu vẫy vẫy tay ở ngoài cửa sổ xe rồi lập tức xoay người trở về biệt thự nhà họ Diệp. “Anh đã biết, ba năm trước anh bị Nhạc Hạ Thu sử dụng thuật thôi miên.”

Hoắc Anh Tuấn đột nhiên lên tiếng, anh nhìn theo bóng lưng của cô, giọng điệu tràn đầy vẻ đau thương: "Mấy ngày trước anh đến Thanh Đồng, tìm được dì Lâm, anh đã biết được rất nhiều điều từ dì ấy. Chúng ta đã từng... rất yêu nhau." "...Ồ." Khương Tuyết Nhu quay lưng về phía anh, rất bình tĩnh mà trả lời, nhưng trong lòng sóng gió đã cuộn trào.

Anh thực sự phát hiện ra?

Cô còn nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ nhận ra. Hoắc Anh Tuấn vô cùng thất vọng, cô đã trả lời anh bằng một chữ: "ỒM

Cô không có bất kỳ phản ứng nào, kể cả là phấn khích, buồn bã hay chua xót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play