Trà Trà hoàn toàn không nghĩ tới.
An Uy cư nhiên không muốn nói ra tin tức của Phó Dương.
Tiểu cô nương rất tức giận đặc biệt tức giận.
Tiểu cô nương tức giận, tính tình thật vô cùng không tốt.
Vì thế.
Trà Trà trước mặt tất cả bạn học trong lớp, đem An Uy từ trên chỗ ngồi, kéo ra hành lang bên ngoài phòng học.
Mọi người, "???"
Thoạt nhìn rất lợi hại?
Ngay sau đó, mọi người theo bản năng nhìn về phía Giang Ly Hoán.
"......"
Thấy hắn không có phản ứng, mọi người càng không thể bình tĩnh.
Tổng cảm thấy.
Tương lai Giang Ly Hoán rất có thể sẽ bị bạo gia (bạo hành gia đình)......
Tiểu cô nương xác thật rất đáng yêu, cũng xác thật rất mềm mại, nhưng khi tiểu cô nương tức giận, lúc động thủ đánh người, cũng thật sự đủ tàn nhẫn.
Ngoài hành lang.
Tiểu cô nương vén ống tay áo, bẻ bẻ khớp ngón tay, tiếng khớp xương kêu rắc rắc vàng lên.
Cô hung ba ba trừng mắt hắn ta, "Hoặc là nói, hoặc là bị đánh, cậu chọn một cái đi!"
......
Ba phút sau.
An Uy khóc chít chít mang theo Trà Trà đi ra khu dạy học.
"Trà ca, nếu là Giang Ly Hoán biết tôi mang theo cậu trốn học, tôi......Hắn......"
Tuy rằng không biết Giang Ly Hoán sẽ đối phó mình như thế nào, nhưng là, hắn ta khẳng định không có trái cây ngon để ăn.
"Kêu tôi là Trà ca, tôi đây liền nhất định sẽ che chở các người, Phó Dương là bạn cùng bàn của tôi, là người của tôi, cư nhiên còn có người dám khi dễ?"
Không đem ngươi đánh tới quỳ xuống kêu ba ba, ta thẹn với một tiếng Trà ca này.
An Uy, "...... Cậu rất lợi hại, nhưng là, Phó An hắn có bối cảnh."
Trà Trà liếc nhìn hắn ta một cái, "Đừng nói nhiều lời vô nghĩa, cậu hiện tại có thể nói với tôi quan hệ của Phó Dương và Phó An."
An Uy bước chân cứng đờ, sửng sờ trong nháy mắt.
Ở phương diện nào đó tới nói, cô tựa hồ rất nhạy bén.
"Aizzz, dù sao sớm hay muộn đều sẽ biết."
An Uy thở dài.
Phó An so với Phó Dương nhỏ hơn một tuổi, là em trai của Phó Dương.
Đương nhiên, là em trai cùng cha khác mẹ.
Khi Phó Dương bảy tuổi, mẹ cậu ấy qua đời.
Tiểu tam nghênh ngang bước vào nhà, lúc mẹ của Phó An mang theo Phó An tiến vào Phó gia, Phó An đã 6 tuổi.
Phó Dương tuổi còn nhỏ, nhưng không phải cái gì cũng không biết.
Đã khóc nháo qua, mỗi một lần đều bị cha của Phó Dương hung hăng giáo huấn.
Hơn nữa, mẹ của Phó An là người mà cha Phó Dương sủng ở đầu quả tim, thế cho nên, Phó Dương ở trong Phó gia không có một chút địa vị.
Khắp nơi chịu khi dễ, bị đánh đập là chuyện thường ngày.
Cha Phó Dương lựa chọn mở một con mắt nhắm một con mắt.
Mà Phó An.
Càng ngày càng thay đổi, cũng càng thông minh hơn.
Khi ở nhà không hề khi dễ cậu ấy, mà lựa chọn ở trong trường học, kết bè kết phái khắp nơi khi dễ cậu ấy.
Phó Dương dần dần cũng dưỡng thành một người không thích nói chuyện.
Cuộc sống nhìn không thấy ánh sáng, chỉ còn lại hắc ám.
An Uy và Phó Dương xem như là hàng xóm.
Quan hệ còn tính là không tồi, hắn ta giúp Phó Dương.
Kết quả ngày hôm sau, cha An Uy tìm An Uy nói chuyện cả một đêm, An gia không bằng Phó gia, còn phải dựa vào Phó gia giúp đỡ.
An Uy ra tay, sẽ dẫn tới An gia lâm vào tuyệt cảnh......
An Uy cũng tức giận quá cũng ai oán quá.
Nhưng hắn ta không có biện pháp, hắn ta không thể nhìn cha mình bởi vì chuyện của mình, mà nơi nơi cúi đầu cầu xin giúp đỡ.
Càng không thể nhìn mẹ mình khóc suốt đêm suốt.
Hiện thực chính là......An gia bọn họ không áp chế được Phó gia, cũng chỉ có thể an tĩnh thành thật kẹp chặt cái đuôi của mình......
Nói xong lời cuối cùng, An Uy có chút nghẹn ngào.
Trà Trà có chút mờ mịt.
Biết Phó Dương bị khi dễ, nhưng không nghĩ tới, Phó Dương sẽ bị khi dễ thảm đến như vậy.
Cô thở dài.
"Không có việc gì, có tôi ở đây, ta giúp các ngươi giải quyết Phó An."
Tiểu cô nương ngữ khí kiên định.
Chỉ là một Phó An mà thôi, cô thật sự không để ở trong lòng.
Nếu đánh một lần, không ăn đủ giáo huấn, vậy hiện tại, liền thuận tay dùng một lần giải quyết xong vậy!
Cô không thích ẩm ướt bẩn thỉu.