An Uy do dự một chút, vẫn là dừng lại bước chân, hắn ta thấp giọng nói.
"Cậu là người rất tốt, nhưng là...... Những việc này, cậu không cần xen vào, Phó Dương trước đó nói với tôi rồi, tuyệt đối không thể đem việc này nói với cậu, cậu là một cô gái, cho dù đánh nhau rất lợi hại, nhưng tóm lại nơi chốn cũng phải hạn chế......Vạn nhất hắn xuống tay với người trong nhà cậu......
Cho nên, liền tính cậu đánh chết tôi, tôi cũng không thể đem cậu kéo xuống nước."
Trà Trà nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, "Nga, ba mẹ tôi đều đã qua đời, nhà tôi hiện tại chỉ có một mình tôi."
An Uy, "......"
Năm phút sau.
Hai người leo tường, rời khỏi trường học.
Trong một con hẻm nhỏ gần trường học nhìn thấy được một đám người.
Những người đó đang đánh Phó Dương.
Phó Dương co lại ở trong góc, trên đầu còn chảy máu, bộ dáng rất chật vật, bộ giáo phục sạch sẽ, hiện tại khắp nơi đều là dấu chân dơ bẩn, đôi mắt từ trước đến nay không có gợn sóng, giờ phút này lại trống rỗng.
Cái gì cũng không còn.
An Uy muốn tiến hung hăng đánh một trận.
Cho tới nay, hắn ta đều biết Phó Dương bị khi dễ, hắn ta cái gì cũng làm không được, chỉ có thể trốn tránh.
Nhưng hiện tại giờ phút này, tận mắt nhìn thấy một màn như vậy.
Trong đầu hắn ta lý trí toàn bộ đều mất đi.
Giống như phát điên muốn chạy tới.
Nhưng mà, hắn ta còn chưa chạy......Cả người đã bị một lực đạo kéo lại, hắn ta quay đầu lại, tiểu cô nương lúc này đang kéo cổ áo của hắn ta.
Đôi mắt từ trước đến nay thủy nhuận sạch sẽ, hiện tại tràn đầy lệ khí.
An Uy đột nhiên cả kinh.
Lại là bị dọa đến sững sờ tại chỗ, mộng bức nhìn cô.
Lúc này.
Phó An đang mắng Phó Dương.
"Mày rất lợi hại a! Cư nhiên thông đồng với một tiểu cô nương rất lợi hại? Bất quá, lại lợi hại thì có thể như thế nào chứ?
Cô ta có thể hộ được mày nhất thời, lại có thể hộ được mày cả đời?
Phó Dương, mày sinh ra chính là để tao khi dễ.
Lúc mẹ mày tự sát, mày nên đi theo mẹ mày cũng nhau chết luôn đi, lưu lại trên đời này, cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Bạn mới ngồi cùng bàn với mày khiến tao đem mặt mũi ném đi, mày rất cao hứng?
Vậy hiện tại, mày cũng cao hứng cao hứng, thế nào?
Đương nhiên, bạn cùng bàn của mày tuy rằng lợi hại, nhưng là tao cảm thấy, cô ta có thể đánh được bốn người, vậy 40 người, 400 người thì sao?
Chỉ cần tao muốn, tao cũng có thể khiến cô ta trả giá đại giới!"
Vừa dứt lời, Phó An đột nhiên cảm giác được một đạo sát khí.
"Nga, 400 người, tôi cũng có thể đánh họ tới răng rơi đầy đất." Trà Trà nghiêm túc nói.
Nếu là thật sự có 400 người, cô cũng có thể diệt hết!
Thất Thất, 【??? 】
Phó An kinh ngạc quay đầu lại.
Chỉ thấy tiểu cô nương buông An Uy ra, bước chân hướng về phía hắn ta đi tới.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn mềm mại, đáy mắt không biết từ khi nào nhiễm lên huyết sắc, thoạt nhìn, khiến cho người ta sợ hãi đến cực điểm.
Phó An trong lòng thất kinh.
Này mẹ nó là ma quỷ?
Như thế nào lại đụng phải cô ta?
Không phải nói buổi sáng hôm nay cô ta không có đi học sao?
Cho nên hắn mới dám trắng trợn táo bạo đem Phó Dương mang lại đây đánh một trận.
Như thế nào lại nhảy ra tới?
Hắn ta lấy lại bình tĩnh, liếc mắt một tiểu đệ đứng bên cạnh.
Không có việc gì không có việc gì, chỉ là một tiểu cô nương, làm sao có thể đánh thắng 400 người?
Tuy rằng hiện tại hắn ta cũng không có 400 người để đánh với cô, nhưng là, mấy người này, đều là hắn ta cố ý từ bên ngoài tìm tới.
Không sợ! Bình tĩnh!
Phó An, "Nếu cô đã đến rồi, vậy vừa vặn, để cho cô lĩnh giáo một chút sự lợi hại của các huynh đệ tôi, lần trước ở nhà ăn, mấy bằng hữu kia đều là học sinh, không có bản lĩnh, hiện tại, tôi cũng muốn nhìn xem cô còn có thể làm ra một bộ dáng khí phách nữa hay không!"
Trà Trà, "...... Nga, đã quên nói cho ngươi, đánh nhau, ta rất chuyên nghiệp."
Cô nghiêng đầu, hướng về phía Phó An nở một nụ cười rất chi là ngọt ngào.
Quả nhiên, Phó An loại đồ vật này, vẫn là cần phải một lần giải quyết, như vậy sẽ bớt việc.
Tuy rằng Giang Ly Hoán không cho cô ở trường học đánh nhau, nhưng là, đây là ở bên ngoài trường học, cho nên, có thể đánh nhau!
Chỉ cần cô mau chóng giải quyết, hắn sẽ không biết.