Hôm sau.
Thời điểm Trà Trà tỉnh lại, mơ hồ nhận thấy được có cái gì đó không đúng.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy một gương mặt phóng đại.
"Giang Ly Hoán?"
Tiểu cô nương nhẹ nhàng hô một tiếng.
Sau đó lâm vào suy tư.
Mờ mịt.
Tóm lại, đặc biệt mộng bức.
Cô không rõ, cô tại sao lại ngủ quên ở trong phòng của Giang Ly Hoán nữa rồi?
Trong lúc suy tư.
Giang Ly Hoán tỉnh lại, bình tĩnh nhìn tiểu cô nương, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Theo lý thuyết, hẳn là có va chạm xẹt lửa.
Nhưng mà, Trà Trà lại có loại biểu tình khó hiểu, luôn là khác hẳn với người bình thường.
Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Cũng không hỏi Giang Ly Hoán tại sao lại cùng cô ngủ chung một giường, cũng không hỏi đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Ngược lại vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn.
"Chúng ta có phải dậy muộn rồi hay không? Dậy muộn, có phải hay không liền không cơm sáng?"
Bộ dáng ủy khuất kia, Giang Ly Hoán yên lặng nghĩ lại, mình mấy ngày này, có phải nấu cơm ít đi rồi hay không?
Hắn là không uy no tiểu cô nương sao?
Thế cho nên tiểu cô nương nói chuyện câu nào cũng không rời được ăn.
Vì thế.
Buổi sáng hôm nay.
Giang Ly Hoán không nói hai lời, làm ba phần bữa sáng, hắn một phần, cho tiểu cô nương hai phân.
Trà Trà nhìn bữa sáng, "............"
Đôi mắt ướt át tràn đầy kiên định, ta cảm thấy, hai phần, ta có thể ăn xong!!!
Lúc hai người tới rồi trường học.
Đã đến muộn một tiết.
Tiểu cô nương đặc biệt bình tĩnh đi vào.
Giang Ly Hoán cũng đi theo cô đi vào, thiếu niên lại trở về vẻ lạnh lùng trước đó, lãnh lãnh đạm đạm.
Cũng không có người dám đi lên hỏi một câu đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao hai người lại cùng nhau đến trễ......
Tóm lại, trên diễn đàn lại là một trận tinh phong huyết vũ.
Đều đang phỏng đoán quan hệ của hai người.
Trà Trà đi đến vị trí của mình, đột nhiên phát hiện vị trí của Phó Dương trống trơn, tựa hồ không có đi học?
Cô ngồi xuống, nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Tuy rằng Phó Dương trừ bỏ bò trên bàn ngủ ra, cũng không làm chuyện gì khác.
Nhưng là, Phó Dương người này giống như không có thói quen trốn học.
Tiểu cô nương cảm thấy trong lòng không yên ổn.
Ngay sau đó.
Tầm mắt của cô đã chuẩn xác bắt gặp An Uy.
Cô nhỏ giọng gọi, "An Uy?"
An Uy nghe thấy, quay đầu lại nhìn cô, hốc mắt tựa hồ có chút đỏ.
Trà Trà ngẩn người, "Cậu khóc?"
An Uy, "......Tôi không khóc, cô nhìn lầm rồi, tôi sao có thể khóc chứ?"
Trà Trà như là đột nhiên ý thức được cái gì đó, gật gật đầu, thập phần có lệ trả lời hắn ta, "......Ân, cậu không khóc."
Ta không nên vạch trần ngươi.
Nam hài tử, tuy rằng có thể tùy tùy tiện tiện khóc, nhưng là, kiên quyết không thể để người khác tùy tiện nhìn thấy.
Cho nên, cô không thể vạch trần hắn ta.
Cô phải phối hợp một chút.
Hơn nữa, khóc hay không khóc chuyện này, trước bỏ qua đi, cô có chuyện quan trọng hơn.
Cô nhẹ nhàng hỏi, "Cậu có nhìn thấy Phó Dương không? Bạn cùng bàn ngốc ngốc mỗi ngày nằm bò trên bàn ngủ đi đâu rồi?"
An Uy vốn dĩ chỉ là hốc mắt phiếm hồng, nghe thấy lời này, hốc mắt càng hồng hơn.
Trà Trà, "......Cậu đừng khóc...... A không đúng, cậu không khóc, cậu đừng hồng con mắt a, Phó Dương đâu?"
An Uy lắc đầu, sau đó rũ đầu, không hé răng.
Một bộ dáng thê thê thảm thảm.
Trà Trà ánh mắt lóe lóe, nga, giác quan thứ sáu của cô giống như lại đúng rồi.
Trà Trà, "Cậu ấy đã xảy ra chuyện?"
An Uy vẫn như cũ không hé răng.
Trà Trà, "Cùng Phó An có quan hệ?"
An Uy trực tiếp đem đầu chôn xuống thấp hơn, bộ dáng kia, là có tư thế muốn tìm cái khe đất chui vào.
Trà Trà rất không vui, "Bọn họ ở đâu, cậu muốn nhìn thấy Phó Dương bị đánh sao? Hay là nói, cậu không tin vào năng lực của tôi?"