Trà Trà ngồi ở ghế sau, liếc nhìn Quý Nhan ngồi ở ghế phụ, không vui nhíu nhíu mày.

Không hiểu Sở Lê vì cái gì muốn để cho Quý Nhan ngồi cùng?

Bất quá, không quan hệ.

Nếu ngồi cùng, vậy làm chính mình thuận tiện bán cái thảm.

Trà Trà ánh mắt sáng lấp lánh hiện lên một tia giảo hoạt, cô nghiêng đầu tiến đến bên tai Tô Hoán, nhỏ giọng nói thầm một câu.

"Tôi không vui!"

Rồi sau đó, cô nhìn hắn, trên mặt viết: Mau hống ta!

Tô Hoán có chút bất đắc dĩ, "...... Trà Trà vì cái gì không vui?"

Trà Trà nhìn Quý Nhan một cái, lại nhìn nhìn Tô Hoán.

Rõ ràng biểu đạt mình đối với Quý Nhan vô cùng ghét bỏ.

Tô Hoán bất đắc dĩ thở dài, ra vẻ không thấy được ánh mắt giảo hoạt của cô, tiểu khả ái không có khống chế tốt ánh mắt, bị hắn bắt được rồi a.

"Vậy để kẹo ngọt ngào, thay tôi hống Trà Trà, được không?"

Trà Trà, "!!! Được!" Muốn chính là kẹo.

Tiểu cô nương hai con mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, ánh mắt trông mong chờ hắn cho cô ăn kẹo.

Loại cảm giác này......

Giống như là dưỡng một tiểu bảo bối.

Tô Hoán mặt đầy sủng nịch từ trong túi móc ra hai que kẹo nhét vào trong lòng bàn tay của cô.

"Trà Trà phải nghe lời nói."

"Ừm ừm!"

Cô nắm chặt kẹo, vui vẻ gật gật đầu!

Làm bộ không vui lừa gạt kẹo!

Ừ, nghe lời có kẹo ăn!

Cho nên cô phải nghe lời!

Ah......???

Từ từ, giống như có chỗ nào đó không đúng lắm?

Cô giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Hoán.

Cô đem kẹo nhét vào trong túi, sau đó nghiêm túc phản bác.

"Anh nói sai rồi!"

Tô Hoán vẻ mặt khó hiểu, "Hả?"

Cái gì sai rồi?

Tiểu bảo bối làm sao vậy?

Vừa rồi không còn phải hảo hào sao? Vừa ngoan Vừa mềm lại rất nghe lời.

Trà Trà vẻ mặt phẫn nộ, "Anh gạt tôi!"

Tô Hoán nhất thời cả người đều không tốt, sắc mặt cứng đờ, thậm chí có chút không biết làm sao mà nhìn cô, "???"

Cô là đã biết cái gì? Hay là......

Hắn có chút không dám nghĩ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, cơ hồ là hoảng loạn muốn giải thích.

"Trà Trà, em nghe tôi nói......"

Trà Trà đánh gãy lời nói của hắn, "Tôi không nghe! Tôi không nghe!"

Tô Hoán có chút hoảng, "......" Tôi có phải hay không nên quỳ xuống nhận sai???

Sở Lê đang lái xe cùng Quý Nhan đều nghe được đối thoại của hai người.

Sở Lê có chút phát ngốc, nhưng loại thời điểm này, hắn không thể nhúng tay vào.

Chỉ có thể nói, Tô Hoán tự làm tự chịu, giấu giếm thân phận cố ý đến trước mặt cô, hiện tại bị vạch trần, nháo một trận đánh một đốn còn tính là nhẹ.

Quý Nhan vốn dĩ tâm trạng hậm hực, nghe hai người đột nhiên cãi nhau, nháy mắt liền cảm thấy vui vẻ.

Ý cười trên khóe môi, cơ hồ áp  chế không được, trong lòng thì như nở hoa.

Đột nhiên, Qúy Nhan muốn tìm một chút cảm giác tồn tại.

Quay đầu lại nhẹ giọng nói, "Có chuyện gì từ từ nói, đừng......"

"Câm miệng!" Tô Hoán lạnh giọng quát lớn, con ngươi đen nhánh mang theo vài phần tối tăm.

Quý Nhan cả người co rúm lại, bị ánh mắt của hắn dọa sợ tới mức đã quên chính mình muốn nói gì......

Tại sao lại đáng sợ đến như vậy?

Rõ ràng, thời điểm hắn đối với Trà Trà, ôn nhu nhẹ nhàng.

Trà Trà hoàn toàn không cho Quý Nhan một ánh mắt.

Cô căm giận trừng mắt Tô Hoán, lạnh giọng lên án.

"Anh gạt người!

Đã nói là tôi nuôi anh, anh phải ngoan ngoãn nghe lời tôi!

Tại sao hiện tại lại biến thành tôi phải ngoan ngoãn nghe lời anh???

Anh còn khống chế tôi ăn kẹo!

Tô Hoán anh là người sao?

Anh như thế nào có thể khi dễ tiểu khả ái đáng thương tôi chứ!

Anh lương tâm sẽ không đau sao?

Tôi không cần nuôi anh nữa!

Anh hôm nay ra đường cái ngủ đi!"

Quá đáng!

Hắn hoàn toàn quên mất hắn là được cô nuôi!

Hắn thay đổi rồi, hắn trở nên cậy sủng mà kiêu!

Hắn không còn ngoan ngoãn nghe lời và tự giác nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play