Tô Hoán vẻ mặt mộng bức.
"............"
Thậm chí, sắc mặt còn có chút dại ra nhìn nhìn Trà Trà.
Qua một hồi lâu, hắn mới đem những lời nói của Trà Trà chải vuốt rõ ràng lại.
Được rồi, ta đã biết nên làm như thế nào.
Tô Hoán nhanh chóng đem kẹo trong túi toàn bộ móc ra đặt tới trước mặt Trà Trà, thái độ nhận sai nghiêm túc và nhanh chóng.
"Tôi sai rồi, tôi không ngoan ngoãn nghe lời, tôi không nên khống chế Trà Trà ăn kẹo."
Tiểu bảo bối, lại cho tôi một lần cơ hội đi!
Trà Trà nhìn người nào đó nộp kẹo lên, lại nhìn nhìn thái độ nhận sai của hắn, cô hừ một tiếng, ngạo kiều quay đầu đi, lưu cái cái ót cho hắn.
Tô Hoán, "......"
Hắn hít sâu một hơi, giơ tay kéo xuống tấm màng ngăn cách giữa ghế trước và ghế sau.
Sở Lê và Quý Nhan đang bị tình huống không thể hiểu được này đồng dạng mộng bức, nhìn thấy tấm ngăn bị kéo xuống, càng thêm mộng bức......
Này mẹ nó.......
Vĩnh viễn đoán không được giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì!
Tô Hoán ngăn cách người ngoài, nhìn Trà Trà ngạo kiều.
Hơi thở dài, duỗi tay một tay đem người kéo vào trong lòng.
Cô vợ nhỏ quá đáng yêu thì phải làm sao bây giờ?
Ngay cả tức giận, cũng đáng yêu đến muốn mệnh!
Trà Trà vẻ mặt mộng bức, "............ Anh anh anh anh buông tay ra! Tôi cho phép anh ôm tôi sao? Không cho phép!"
Cho nên, không được ôm tôi!
Thật là, càng ngày càng cậy sủng mà kiêu!
Tin hay không một lúc nữa cô đi ra bên ngoài tìm một người khác mang về nhà nuôi?
Để cho hắn có chút tự giác!
"Anh sai rồi, anh nhận ra mình sai rồi, anh về sau sẽ nghe lời.
Nhưng là, kẹo không thể ăn nhiều, về sau anh không khống chế Trà Trà ăn kẹo nữa, Trà Trà phải học được cách tự mình khống chế, được không?"
Giọng nói của Tô Hoán rất nhẹ rất nhẹ, dừng ở bên tai của Trà Trà.
Trà Trà sửng sốt, trái tim nhỏ đột nhiên đập loạn thình thịch không ngừng.
Cô có chút hoảng loạn đem tay Tô Hoán đẩy ra, tâm phiền ý loạn nói, "Được được được! Anh buông ra trước!"
Anh không buông ra, tôi làm sao có thể khống chế ăn kẹo?
Hơn nữa, là tôi khống chế tôi ăn kẹo, không phải anh khống chế tiểu khả ái tôi!
"Ừ, buông tay, đều nghe Trà Trà."
Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần ý cười.
Hắn chậm rãi buông tay, tâm tình cực tốt nhìn thoáng qua Trà Trà vành tai phiếm hồng, tiểu đáng yêu.
Tránh thoát khống chế, Trà Trà làm chuyện thứ nhất, chính là đem kẹo Tô Hoán vừa mới lấy ra tới toàn bộ cất vào trong túi của mình!
Kẹo là của cô!
Đều là của cô!
Ai cũng không thể đoạt đi!
Cất kẹo xong rồi, cô đoan đoan chính chính ngồi lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Hoán.
Nhỏ giọng nói thầm bổ sung một câu, "Anh cũng là của em!"
Ai cũng đoạt không được!
Tô Hoán vốn dĩ tâm tình không tốt, bởi vì những lời nói kia của cô, suýt chút nữa liền phải biểu diễn tiết mục đem tiểu khả ái phác gục!
Hắn ánh mắt sáng quắc nhìn Trà Trà.
Đáy mắt tản ra ánh sáng khác thường.
Hận không thể đem người ăn tươi nuốt sống.
Trà Trà bị ánh mắt của hắn nhìn có chút mờ mịt.
"......" Ánh mắt hiện tại của hắn, giống như ánh mắt mà cô đang nhìn kẹo......
Ngô, cô rũ mắt, từ bên trong đống kẹo lấy ra một cái, mở giấy gói kẹo ra, nhẹ giọng nói, "Tô Hoán, há miệng."
"Ừ."
"Ngọt không?" Trà Trà thu tay lại, nhìn Tô Hoán bị cô uy kẹo.
Tô Hoán, "Ngọt."
Siêu ngọt!
Trà Trà vui vẻ lại lột cho minh một cái.
Ai, Tô Hoán lại trở nên nghe lời, cho nên khen thưởng hắn một que kẹo.
Cô cắn kẹo, lại suy nghĩ một chút, chợt nghiêm túc bổ sung hơn nữa còn uy hiếp nói.
"Tô Hoán, anh phải nhớ kỹ lời nói của anh, phải ngoan ngoãn nghe em, không cần lại có ý đồ làm em nghe lời anh......Bằng không, về sau anh liền không thể nhận được khen thưởng!
Không chỉ có như thế, em còn sẽ cho anh ngủ ở đường cái!
Em nói cho anh biết, em không ngọt, em siêu hung!"