Khi Tô Hoán mang theo Trà Trà xuống lầu.

Trà Trà còn có chút mờ mịt.

Cô tiến đến bên tai của Tô Hoán nhỏ giọng hỏi một câu, "Đã phát sinh chuyện gì a?"

Tổng cảm giác, không khí có chút quái quái.

Cô vốn dĩ muốn gọi Giang Khẽ Ngôn một tiếng, kết quả tay còn chưa có vươn tới, đã bị Tô Hoán túm đi rồi.

Lưu lại Giang Khẽ Ngôn ngồi đó đen mặt.

Tô phu nhân bên cạnh tức giận đến mức đau đầu, "......"

Tuy nói Tô Hoán từ trước đến nay không bao giờ đem người khác để vào mắt, nhưng mấu chốt là...... Hiện tại người trước mặt chính là mẹ vợ của ngươi a......

Con trai ngốc, con đường đi đến kết hôn, mẹ vợ vĩnh viễn là lực cản lớn nhất, ngươi xong rồi.

Tô Hoán giọng nói ôn hòa, "Anh sẽ xử lý tốt những việc này, em phụ trách suy nghĩ một chút cơm sáng ăn cái gì."

Trà Trà, "......Được!"

Quý Nhan đi sau cùng, tầm mắt của cô ta nhìn lướt qua Giang Khẽ Ngôn, Tô phu nhân, sau đó lại dừng ở trên người Trà Trà và Tô Hoán, cảm xúc thập phần phức tạp.

Từ khi bắt đầu đến bây giờ, chỉ cần có mắt, đều có thể nhìn ra được Tô Hoán đem Trà Trà sủng trong lòng bàn tay.

Ngay cả sự ôn nhu kia, cũng chỉ thuộc về một mình Trà Trà.

Sự ghen ghét giống như một ngọn lửa, càng cháy càng lớn, cháy đến mức cuối cùng, lý trí cũng sẽ theo đó mà đánh mất......

Thời điểm bọn họ đến dưới lầu, Sở Lê cũng đã lái xe lại đây, dù sao cũng là tài xế ngự dụng của Tô Hoán.

Trà Trà nhìn thấy Sở Lê, hướng về phía hắn ta phất tay chào hỏi.

"Tiểu sở tử!"

"Ta có tên......" Sở Lê có chút đau lòng.

Tiểu sở tử này nghe tới đặc biệt giống tên của tiểu thái giám......

"Tiểu lê tử?"

Trà Trà thử thăm dò, tiểu sở tử không dễ nghe sao?

Sở Lê, "......Quên đi, vẫn là tiểu sở tử đi."

Tiểu lê tử nghe tới mạc danh giống quả lê nhỏ???

Quả lê là phải bị người khác ăn vào trong bụng, không tốt!

Trà Trà, Tô Hoán, Sở Lê ba người một chiếc xe, còn Tô phu nhân, Giang Khẽ Ngôn bọn họ, tất nhiên vẫn là ngồi chiếc xe khi bọn họ đến.

Còn Quý Nhan đi tới trước mặt Sở Lê.

"Xin chào, tôi là Quý Nhan, chị họ của Trà Trà, tôi muốn cùng Trà Trà nói mấy câu, có thể ngồi xe này sao?"

Sở Lê khóe môi mang theo ý cười, nhìn thoáng qua Tô Hoán một cái, rồi sau đó mới đưa tầm mắt dừng ở trên người Quý Nhan.

"Có thể."

"Cảm ơn." Quý Nhan cười đến rất vui vẻ, trên mặt tràn đầy vui sướng cùng cảm tạ.

Cô ta xoay người đi kéo cửa của ghế sau, Sở Lê phản ứng thực nhanh, giơ tay liền đem cửa xe ghế sau lạch cạch một tiếng thật mạnh đóng lại.

Nụ cười trên mặt Quý Nhan, tức khắc cứng đờ, cô ta ra vẻ khó hiểu nhìn về phía Sở Lê, "......"

"Đừng quấy rầy tiểu tình lữ của người ta, cô một cẩu độc thân, ngồi ở bên cạnh bọn họ, không cảm thấy xấu hổ sao?"

Sở Lê lên tiếng trêu chọc, cũng không cho Quý Nhan một chút mặt mũi.

Nếu muốn làm tiểu tam, vậy cũng phải xem là có bản lĩnh hay không cái đã......

"Xin lỗi, là tôi suy xét không chu toàn......"

Quý Nhan thấp giọng nói, bộ dáng ủy khuất.

Sở Lê, "......" Ngượng ngùng, ta thích da trắng chân dài, không thích bạch liên hoa.

Hắn ta xoay người lên xe, Quý Nhan thấy vậy, vội vàng lên xe, sợ bị Sở Lê ném xuống.

Giang Khẽ Ngôn xem toàn bộ quá trình, có chút muốn trợn trắng mắt.

Thiểu năng trí tuệ......

Thật cho rằng một chút tâm tư kia người khác không nhận ra, nhìn không thấu sao?

Bà vô ngữ cùng Tô phu nhân lên xe.

Tô phu nhân cân nhắc một chút, tiểu cô nương thoạt nhìn rất đáng yêu, vừa mềm vừa ngoan.

Đem người bắt về nhà......Bà thật ra là không có ý kiến.

Bất quá......Cảm giác con trai không đủ lực.

Đột nhiên, bà cười cùng Giang Khẽ Ngôn nói việc nhà, thuận tiện kéo gần quan hệ lại một chút, bởi vì, tương lai sẽ trở thành người một nhà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play