Chương 133: Thế giới 5 - Thế giới săn gϊếŧ (14)

Editor: Tiêu

Beta: Cua

Nhiếp Gia bị nước biển nóng bỏng ôm trọn, rồi chìm dần xuống, y vẫn còn ý thức nhưng cơ thể lại không còn chút sức lực nào, biết rõ nếu tiếp tục như vậy y chắc chắn sẽ chết nhưng lại chỉ có thể không ngừng chìm dần xuống đáy biển.

Thực sự mà nói thì y không giống Tống Noãn Dương, y không muốn liều mình trở thành anh hùng cứu thế. Nhưng trong cái thế giới giả lập này, tất cả sự đau khổ đối với Nhiếp Gia mà nói chỉ là một nhiệm vụ thất bại mà thôi, có vẻ cũng không cần phải quá để ý, điều duy nhất Nhiếp Gia suy nghĩ lúc này chính là vừa nãy không thể nói rõ ràng với Thời Kham, chẳng qua cũng không sao cả, bọn họ sẽ gặp lại nhau ở thế giới sau.

Nhiếp Gia nghĩ về giấc mơ kia, hóa ra không phải Thời Kham vứt bỏ y mà là chính bản thân y rơi vào vực sâu.

Trong đầu y bây giờ toàn những ý nghĩ lung tung rối loạn, đau đớn trên cơ thể chẳng khác nào bị băm nát gân cốt, y không hề biết có người đã túm lấy tay mình, đang cố gắng đưa y lên.

Vươn lên khỏi mặt nước, phía cuối đường chân trời vẫn tràn ngập ánh lửa, không khí như bị thiêu đốt mà nóng ran, mỗi một hơi thở đều chẳng khác nào đang thiêu đốt cổ họng và phổi. Thời Kham ôm eo Nhiếp Gia, kéo y nổi lên mặt nước, Nhiếp Gia đã bất tỉnh từ lâu, cơ thể mềm oặt dựa vào vào khủy tay của Thời Kham.

"Gia Gia?" Hai tay của Thời Kham run rẩy, hắn ôm lấy lưng Nhiếp Gia để y dựa trên vai mình, một tay nâng gáy y, ghé vào tai khẽ gọi tên y, lại sờ thấy máu đẫm cả bàn tay.

Dường như nước biển đang dần nóng lên, Thời Kham không dám tiếp tục gọi y, hơi thở nặng nề mà bơi trong làn sóng biển nhiễm phóng xạ. Hắn ôm chặt Nhiếp Gia, bơi về phía vòng sáng tím cách đó không xa.

Ở vùng ven biển, tường đất và tường băng bị sóng xung kích cũng như sóng biển đập vào mà từng tầng từng tầng sụp đổ, một tầng vừa bị phá liền có người dùng hết dị năng để xây thêm tầng mới, toàn bộ vùng ven biển đều đang chấn động, nhưng vì có tường chắn cả trăm mét nên không có một giọt nước nào lọt vào được.

Tình hình đêm đó với dân vùng biển chẳng khác nào ngày tận thế, vô số người ngước nhìn bầu trời đầy sao cùng bức tường không biết bao giờ sập này, trong mắt tràn ngập nước mắt, tay chân luống cuống cùng nhau chờ đợi cái chết. Dưới chân bức tường là vô số dị năng giả, bọn họ vẫn đang kiên trì, cắn răng tử thủ, bóng dáng kiên định của họ khiến mọi người dân lên một kia hi vọng mơ hồ.

Thời Kham ôm Nhiếp Gia đi ra từ vòng sáng tím, dị năng giả không gian lập tức đóng vòng sáng lại.

"Bác sĩ! Bác sĩ đâu!" Thời Kham gần như là điên cuồng gào thét, tiếng thét khản đặc gần như là không phát ra được âm thanh, bỗng dưng hắn quỳ xuống, phun ra một ngụm máu, lại không hề thả lỏng đôi tay đang ôm lấy Nhiếp Gia.

"Sếp!" Hạ Thanh Đường nhanh chóng đưa Mạnh Giai tới, thấy thế đôi mắt cô đỏ ửng, suýt nữa bật khóc.

Nơi Nhiếp Gia rơi xuống là nơi cực kỳ nguy hiểm, cho dù là dị năng giả cũng có khả năng một đi không trở lại, huống chi sếp chỉ là một người bình thường, thời gian ở đó còn chưa tới 2 phút nhưng cơ thể đã bị thương tổn rất nặng, hắn bắt đầu nôn ra máu, điều này chứng tỏ đường hô hấp đã bị bỏng.

Ở phía bên kia bức tường, sóng biển thi nhau đập vào bức tường phát ra những âp thanh vang rội, có tiếng sóng vỗ, cũng có tiếng tường đổ, trong đầu Thời Kham lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở như có như không của Nhiếp Gia.

Mạnh Giai lao tới bên cạnh hắn, Thời Kham ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập nước mắt, "Cứu y, y còn sống..."

Làm một cựu thành viên của thợ săn, Mạnh Giai mặc dù là bác sĩ nhưng số người cô gϊếŧ nhiều hơn gấp mấy lần số người cô cứu. Cô đã từng căm hận chính phủ, cũng từng căm hận người bình thường, tại sao muốn chèn ép không gian sinh sống của dị năng giả, ép bọn họ lưu lạc bên ngoài chẳng khác nào thú hoang.

Nhưng bây giờ Mạnh giai nhìn Nhiếp Gia bị thương nặng còn hôn mê, trong lòng chỉ còn sự khiếp sợ và bi thương không thôi, đặc biệt là khi cô bắt đầu trị liệu cho y, khi cô biết được y bị thương nghiêm trọng đến mức nào.

Manh Giai rất khó tưởng tượng ra được một người lãnh đạo vì mở ra một thế giới mới cho sa phái, người đã từng coi thường người bình thường và đồn phái là chó,lợn sẽ có một ngày vì mọi người mà hi sinh đến mức này. Nếu không phải Thời Kham đưa y về, chỉ cần chậm một phút nữa thôi thì y đã chết rồi.

Đáng giá không?

"Đại ca không sao rồi." Mạnh Giai hoàn toàn chữa trị xong cho Nhiếp Gia mới bắt đầu chữa trị cho Thời Kham, "Thể năng bị tiêu hao quá nhiều, để cho hắn ngủ một giấc, tự mình hồi phục thôi."

Hạ Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, ngã ngồi trên mặt đất, miệng run run, sững sờ không nói nên lời.

————————————

Lúc tỉnh lại, Nhiếp Gia biết rõ được mình đã ngủ rất lâu, y vừa nghiêng đầu liền thấy Thời Kham đang ngồi canh cạnh giường, đôi mắt hắn đầy tơ máu, trên cằm thì có một đống râu chưa cạo, hắn đang nắm tay y, giọng nói trầm khàn nhưng trong đó tràn ngập sự vui sướng, "Tỉnh rồi? Có muốn uống nước không?"

Nhiếp Gia đột nhiên ngồi dậy, đây vẫn là thế giới cũ, "Em không chết?"

"Suýt chút nữa, suýt chút nữa... Anh sẽ mất đi em." Thời Kham nắm chặt tay Nhiếp Gia, đưa lên môi hôn, hai hàng lệ nóng nhỏ xuống mu bàn tay y.

Nhiếp Gia ngẩn người, nhào vào lồng ngực của Thời Kham.Y biết tất cả mọi thứ này đều là giả dối, nhưng Thời Kham không biết, bọn họ yêu nhau tha thiết, Nhiếp Gia cũng không dám nghĩ đến sự thống khổ của sinh li tử biệt, vậy mà lại để Thời Kham chịu đựng sự đau khổ này. Bỗng nhiên y có chút hối hận.

"Em không sao, em sẽ không rời khỏi anh." Nhiếp Gia ôm cổ Thời Kham, nhẹ nhàng nói.

Thời Kham không lên tiếng, chỉ yên lặng ôm chặt Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia quay đầu hôn nhẹ lên lỗ tai hắn, dịu dàng dỗ dành hắn như trước đây hắn từng làm với y, "Đừng khóc, vợ đau lòng."

Thời Kham bất đắc dĩ cười, kéo Nhiếp Gia khỏi lòng mình, hôn lên môi y một cái, "Thương em, không khống chế được."

Nhiếp Gia lau nước mắt cho Thời Kham, hắn cau mày, dùng ánh mắt để miêu tả khuôn mặt của Nhiếp Gia, " Đừng thêm một lần nào nữa, đừng lại đặt bản thân vào nơi nguy hiểm, coi như là vì anh, có được không?"

"Em không nghĩ nhiều như thế." Nhiếp Gia ngoan ngoãn nói thật, "Tâm nguyện lớn nhất của em chính là có thể ở cùng anh, em không có tinh thần vĩ đại vì nhân dân, vì đất nước này mà hi sinh. Lúc đó nếu không phải vì bị sóng âm đánh ngất, em có thể trốn thoát, cho nên em không không cố ý, tha thứ cho em nha."

Y cọ cọ hai má Thời Kham, dịu dàng thủ thỉ giải thích bên tai hắn, tựa như một đứa nhỏ đang làm nũng.

Hai người hôn môi, không chứa đựng bất kỳ chút tìиɦ ɖu͙ƈ nào, nụ hôn này thay cho tất cả những tình cảm cùng nỗi nhớ nhung của họ.

Một lúc sau, Nhiếp Gia ngồi dựa vào người Thời Kham, uống nước, "Em ngủ bao lâu vậy? Eo nhức quá."

Thời Kham xoa eo cho y, nhẹ giọng nói: "Hai ngày."

Nhiếp Gia trầm mặc một lúc mới hỏi: "Vùng ven biển sao rồi?"

"Đa phần đều đã di rời, số cư dân còn lại cũng không xuất hiện thương vong, chiều hôm qua cũng đã cho dị năng giả đi dọn sạch ô nhiễm và phóng xạ, sẽ không để lưu lại mầm họa." Thời Kham hôn ngón tay Nhiếp Gia theo thói quen, "Em cứu tất cả mọi người, kể cả anh, em là anh hùng của anh."

Câu sau khiên Nhiếp Gia có chút ngại, hai má y ửng đỏ mà quay đầu nhìn THời Kham một cái, dựa sát vào ngực hắn, hỏi: "Vậy em có được thưởng gì không?"

"Em muốn thưởng cái gì cũng được."Thời Kham yêu chiều xoa hai má Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia lập tức ghé vào tai hắn, thì thầm: "Em muốn làʍ ŧìиɦ với anh."

Thời Kham lộ ra nụ cười xấu xa, vươn tay đè Nhiếp Gia lên giường, Nhiếp Gia không kịp chuẩn bị, nước trong ly cầm trên tay dội lên người cả hai, ngẩn người một lúc, hai người nhìn nhau cười, ôm lấy nhau mà hôn môi.

Buổi tối, Tống Noãn Dương biết Nhiếp Gia đã tỉnh liền tới thăm y, Nhiếp Gia không chịu nổi, nói hai câu là muốn nhấc ghế đuổi người đi, may mà Thời Kham đang nấu cơm vì vậy Tống Noãn Dương nhất quyết phải ở lại ăn chực, cãi um tỏi ở cửa. Không mấy phút sau, Hạ Thanh Đường cũng tới, cũng nhất quyết muốn ở lại ăn chực, Nhiếp Gia ngồi trên ghế salon ôm một bụng tức.

Ba người ngồi tán gẫu với nhau, Nhiếp Gia mới biết nguy cơ của nước Hoa đã giải trừ, nhưng nước Mỹ lại không có dị năng giả kim loại như y, tổng cộng hơn 600 tên lửa đạn đạo san hơn nửa nước Mỹ thành bình địa, chết vô số người, nơi đã từng là thủ đô chỉ còn lại một cái hố khổng lồ sâu hun hút.

"Chắc chắn là diệt nước, toàn bộ hệ thống quân chính nổ không còn một cặn. Chị của tôi đã phái bộ đội qua sắp xếp trị liệu và di dân, thu xếp đưa họ qua bên này rồi tính sau." Hạ Thanh Đường cắn hạt dưa nói.

Nước Mỹ thiệt hại thảm trọng, tổng thống hi sinh, những người còn sống thì phải đối mặt với các loại ô nhiễm phóng xạ, cả quốc gia cũng chỉ có thể đi về phía diệt vong.

Không ai ngờ được rằng sẽ có một ngày như vậy.

Sự diệt vong của nước Mỹ cũng thể hiện việc Nhiếp Gia chặn mấy trăm tên lửa đạn đạo ở vùng ven biển là cứu vướt quốc gia, y thực sự là anh hùng cứu thế chứ không còn là lãnh đạo của sa phái. Đã không còn ai nhắc đến thân phận này của y, kể cả tổng thống Hạ Điềm, đối với Nhiếp Gia cũng chỉ có sự cảm ơn. Những người từng phản đối chiêu an Nhiếp Gia, sau khi Nhiếp Gia gia nhập nước Hoa vẫn luôn âm thầm chỉ trích y giờ ngoại trừ cảm kích cũng chỉ còn lại sự xấu hổ.

Nhưng lúc này, anh hùng cứu thế nói: "Cứu bọn họ làm gì? Hoa - Mỹ không phải vẫn luôn đối địch nhau sao, vật tư của nước Hoa cô rất giàu có chắc, đã diệt Ninh Lãng rồi chắc, còn có thời gian mà đi cứu giúp nạn dân?"

Tống Noãn Dương nói: "Cũng không thể nói như thế, đó đều là người dân bình thường. Sự tồn tại của ốc đảo là nguy cơ của toàn thế giới, có thể cứu một người thì cứu thêm một người thôi."

"Giờ Ninh Lãng không có động tĩnh gì, không biết là có chiêu gì nữa không." Hạ Thanh Đường sầu lo nói: "Gã tuyên bố muốn gϊếŧ sạch đồn phái, khai chiến với hai nước chỉ là bước đầu, trong nước cũng như ngoài nước có vô số căn cứ dị năng giả tự do, nếu nước Hoa không vươn tay trợ giúp thì tất cả các căn cứ trong nước cũng như ngoài nước sẽ bị Ninh Lãng gϊếŧ sạch."

Nhiếp Gia nhìn cô, rồi nhìn về phía nhà bếp, nghiêm túc nói: " Thu nhận căn cứ dị năng giả trong nước và ngoài nước là ý của Thời Kham?"

"Anh ngủ 2 ngày, Thời Kham vẫn luôn ở cạnh chăm sóc anh, căn bản không hề tới khu Thanh Hải, đây là ý của tổng thống, các lãnh đạo cấp cao cũng không phản đối." Tống Noãn Dương nói: "Các căn cứ nước ngoài đã từng chống lại chúng ta nhưng đại nạn trước mắt, chẳng lẽ muốn mặc bọn họ tự sinh tự diệt sao?"

Nhiếp Gia cảm thấy rất lạ, "Tại sao không thể để mặc bọn họ tự sinh tự diệt?"

Hạ Thanh Đường nói: "Những căn cứ mà người tự do thành lập nên khác với sa phái, không gây nên chuyện gì quá mức nguy hại đến chúng ta, đều là mạng người, sao có thể để mặc không quản chứ."

Nhiếp Gia trầm mặc, miễn cưỡng coi như bị thuyết phục. Đối đầu với kẻ địch mạnh, có thể thu nhận càng nhiều dị năng giả thì coi như là có thêm một chút sức chiến đấu.

"Hạ Thanh Đường."Tiếng gọi của Thời Kham từ nhà bếp truyền đến.

"Tới đấy." Hạ Thanh Đường lập tức đứng đên, đi về phía cửa phòng bếp.

Thời Kham nói: "Đi mua cho tôi củ gừng."

Hạ Thanh Đường tủi thân đi mua gừng, suy nghĩ của Nhiếp Gia quay lại trọng tâm, nhíu mày hỏi Tống Noãn Dương: "Thủ đô nước Mỹ biến mất không còn tăm hơi, dị năng nào có thể làm được đến mức này chứ?"

Diện tích gần trăm km2 , hơn 300.000 người, là nơi tập trung quyền lực của cả nước, không còn lại dù chỉ là một chút dấu vết.

Sắc mặt Tống Noãn Dương cũng khó coi, lắc đầu một cái, "Tôi cũng không biết, xưa nay chưa từng xuất hiện loại hiện tượng này."

Hết chương 133.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play