Chương 132:Thế giới 5- Thế giới săn gϊếŧ (13)

Editor: Kem

Beta: Min

"Tổng, tổng thống, Ninh Lãng phát yêu cầu video!"

"Nhận!" Hạ Điềm nghiêm túc nói.

Ninh Lãng chủ động liên lạc làm phòng họp thoáng chốc yên lặng như có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người dường như đều nín thở chờ đợi, trông mong Ninh Lãng xuất hiện là vì muốn bàn điều kiện với hai nước.

Màn hình sáng lên, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi tà ác, người đàn ông tóc đen mắt đen xuyên qua màn hình lạnh băng làm một động tác chào hỏi không quá tiêu chuẩn với Hạ Điềm và tổng thống Mỹ quốc, "Chào buổi tối, tổng thống Hạ Điềm và tổng thống Clinton, hy vọng tôi không quấy rầy thời gian nghỉ ngơi cuối cùng của các vị."

"Ninh Lãng, cậu muốn thế nào?" Hạ Điềm không rảnh khách sáo giả dối với anh ta, hỏi thẳng vào vấn đề.

"Tôi muốn thế nào thì có thể thế ấy sao? Chờ chút... Thật xin lỗi, hiện giờ đúng thật là tôi muốn thế nào cũng có thể thế nấy." Ninh Lãng phát ra tiếng cười sảng khoái, thưởng thức sắc mặt khó coi của Hạ Điềm và Clinton lúc này.

Thời Kham tiến lên một bước, ngồi xuống bên cạnh Hạ Điềm, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn chăm chú vào Ninh Lãng, "Cậu có điều kiện gì? Cậu hẳn là biết, chỉ bằng đạn hạt nhân dự trữ của ốc đảo, Hoa quốc hoàn toàn có thể phản kích gấp đôi, đến lúc đó toàn bộ ốc đảo đều sẽ bị san bằng, thương vong vô số, đó là cục diện hai bên chúng ta đều không mong muốn nhìn thấy. Hiện giờ chúng tôi tiếp nhận đàm phán với ốc đảo, điều kiện của cậu là gì?"

Tổng thống Clinton cũng gật đầu theo, dù thế nào thì ốc đảo cũng không thể tập kích theo phương thức tự sát chứ? Chỉ bằng hơn một trăm đầu đạn hạt nhân hoàn toàn không thể hủy diệt triệt để căn cơ của hai nước, một khi phóng ra, Hoa quốc và Mỹ quốc đều sẽ tiến hành phản kích, ốc đảo dù có nhiều người điều khiển dị năng hơn nữa cũng chỉ có thể nghênh đón sự diệt vong, mất nhiều hơn được.

Đã qua nhiều năm như vậy ốc đảo vẫn luôn muốn được độc lập, chỉ là Hoa quốc không chịu thừa nhận, nếu Ninh Lãng chỉ vì muốn tuyên bố độc lập, thì nguy cơ lần này sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

"Đúng là tôi có một điều kiện." Ninh Lãng trầm tư một lát rồi cười tà.

Có thể linh động trong chuyện đàm phán đã là tốt hơn nhiều rồi, Hạ Điềm thầm thở phào nhẹ trong lòng, trên mặt lại không dám lơi lỏng chút nào, "Quả đúng là cậu có."

"Chỗ của tôi có một danh sách, các ông giao người cho tôi xử tử, tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra." Ánh mắt Ninh Lãng tràn đầy sự ác ý, anh ta đọc ra mười mấy cái tên, trong đó bao gồm Thời Kham, Thẩm Tô, Hạ Thanh Đường, hai người điều khiển dị năng cấp năm của Mỹ quốc và đại tướng trong quân khu, cùng với... "Cùng với tên phản bội phe cá mập - Nhiếp Gia!"

"Ngông cuồng!"

"Cậu nằm mơ đi!"

Hạ Điềm và tổng thống Clinton tức giận trợn tròn đôi mắt.

Thời Kham hờ hững nói: "Nếu cậu biết Nhiếp Gia đã gia nhập Hoa quốc, vậy thì cũng nên hiểu, Hoa quốc có Nhiếp Gia và Thẩm Tô, Hoa quốc có thể chặn lại toàn bộ đạn hạt nhân, thậm chí phản kích."

"Đúng vậy, thế Mỹ quốc thì sao?" Ninh Lãng nhướng mi nhìn về hướng Clinton.

"Mỹ quốc có cũng đủ lực chiến quân sự để hủy diệt ốc đảo." Clinton lạnh mặt nói.

Nhiếp Gia cảm thấy hơi quái lạ, trong chiến tranh thì việc các quốc gia đối đầu nói vài câu uy hiếp thổi phồng sáo rỗng với nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng Thời Kham và Clinton cũng không nói dối, thậm chí là còn khiêm tốn rồi. Ốc đảo mạnh ở chỗ người điều khiển dị năng đông đảo, nói về lực chiến quân sự, ốc đảo chỉ có thể bị xẻ thành nhiều mảnh, Ninh Lãng sao có thể không biết.

Nhìn bộ dáng anh ta, cũng không giống như muốn liều chết tập kích, dù cho anh ta đồng ý, những người khác trên ốc đảo cũng sẽ đồng ý điên cùng anh ta sao? Người trên ốc đảo đều là những kẻ điên theo chủ nghĩa cá mập, bọn họ sẽ chịu sử dụng phương thức hy sinh bản thân để thực hiện một cuộc chiến tự sát? Không có khả năng đó.

Nhiếp Gia trầm tư một lát thấp giọng hỏi Thẩm Tô: "Dị năng của Ninh Lãng là gì?"

Thẩm Tô và Nhiếp Gia không ưa gì nhau, nhưng lúc này cũng không quan tâm nhiều như vậy, ăn ngay nói thật: "Chỉ biết anh ta là một trong những người cấp năm, cụ thể năng lực là gì thì không ai biết, vẫn luôn được Hoàng Càng coi trọng và bảo vệ, trở thành vũ khí bí mật của ốc đảo."

Số liệu của KK không đầy đủ, Nhiếp Gia không thể có được tầm nhìn như thượng đế giống trước đây, lúc này chỉ có thể đoán mò.

Một người điều khiển dị năng thần bí cấp năm, gϊếŧ nguyên thủ quốc gia cũ tự mình lên nắm quyền, sau đó lập tức tuyên chiến với hai nước, anh ta lấy đâu ra sự tự tin lớn như vậy?

"Liệu Ninh Lãng có thể cũng thăng cấp trở thành người điều khiển dị năng cấp sáu không?" Nhiếp Gia nói.

"Sao có thể! Chỉ xuất hiện một người điều khiển dị năng cấp sáu như ngươi đã đủ làm thế giới khiếp sợ, hơn một trăm năm qua cao nhất mới chỉ đạt tới cấp năm, bỗng nhiên xuất hiện hai kẻ cấp sáu, nào có chuyện trùng hợp như vậy!" Thẩm Tô nổi giận đùng đùng phản bác xong, trong lòng lại bị những điều Nhiếp Gia nói làm cho rối loạn, vẻ mặt khó chịu nói: "Có lẽ... không phải không có khả năng. Nếu anh ta thật sự là vì thăng cấp mới không hề băn khoăn khiêu khích hai nước thì mọi chuyện cũng dễ hiểu hơn thật."

"Nếu là tình huống đó thì quá tệ rồi!" Một trung tá bên cạnh âm thầm nghe bọn họ nói chuyện, trán toát đầy mồ hôi, "Đến dị năng của Ninh Lãng là gì, chúng ta còn không biết!"

Nhiếp Gia ôm hai tay, nhíu mày trầm mặc nhìn Ninh Lãng trong màn hình.

Cấu tạo của thế giới này bị sự xuất hiện của mình làm đảo lộn, hoặc nói các khác là bị tổ công tố bố trị lại một lần nữa. Cho tới bây giờ thân phận của Thời Kham vẫn luôn ở một vị trí cao, để có thể hỗ trợ Nhiếp Gia hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, đời này lại là một người thường, KK cũng bị giới hạn, tầm nhìn của thượng đế cũng không thể mở. Vai đại ma vương phản diện rõ ràng là mình, hiện giờ bỗng nhiên lại lòi ra một Ninh Lãng, khó nói có phải là dấu vết của tổ công tố hay không.

"Thế thì không cần phải nói chuyện nữa rồi?" Ninh Lãng vươn tay, sau đó vừa cười vừa vỗ tay, "Vậy tôi tuyên bố, chiến tranh chủng tộc từ giờ phút này chính thức bắt đầu!"

Anh ta vừa nói xong, tổng cộng 172 đầu đạn hạt nhân đã được khóa mục tiêu trên máy tính, cháy lên, phá nước bắn ra!

"Dừng tay!" Hạ Điềm tức giận.

Nụ cười bên môi Ninh Lãng càng thêm điên cuồng, "Trước khi đi đến bước đường không thể quay đầu được, các vị vẫn còn thời gian tự kết liễu."

Hốc mắt Thời Kham như sắp nứt ra, gắt gao cắn răng, Nhiếp Gia cũng không kịp nói với hắn điều gì, cửa hầm vừa mở ra đã lập tức ném một câu "Em đi đây." rồi nhanh chóng đi ra đường bờ biển. Lúc Thời Kham quay đầu lại Nhiếp Gia đã biến mất, Thẩm Tô cũng vội vàng tiến đến đường bờ biển.

"Vốn là anh không nghĩ tới chuyện đàm phán." Thời Kham nhìn Ninh Lãng, giọng nói lạnh lùng.

Ninh Lãng cười nói: "Đương nhiên, nếu là Hạ Điềm và Clinton đều đủ ngu xuẩn để thật sự gϊếŧ sạch các người cùng lúc thì cũng đỡ cho tôi thêm vài việc."

Hạ Điềm nắm chặt tay, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Vì sự xuất hiện của một thế giới mới, tôi đốt lên pháo hoa chúc mừng!" Trong mắt Ninh Lãng toàn là sự điên cuồng, anh ta đứng lên, một chân đá văng ghế dựa phía sau, giang hai tay lớn tiếng quát: "Chúng tôi sẽ gϊếŧ sạch tất cả phe cá heo trên đời này, nô dịch nhân loại bình thường, người điều khiển dị năng là loài người cao cấp tiến hóa thành công, vậy mà phe cá heo lại thông đồng làm bậy cùng những kẻ người thường các người. Phe cá mập chúng tôi phải trốn trốn tránh tránh lâu như vậy, cũng đã đến lúc cho các người nếm thử cảm giác bị đuổi gϊếŧ. Lúc này đây, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng."

Ninh Lãng đơn phương cắt đứt video.

Thời Kham nhíu chặt mày, một tay hắn ấn lên vai Hạ Điềm, thấp giọng nói: "Ngài trấn giữ nơi này, tôi đến đường bờ biển canh giữ."

Hạ Điềm hô hấp dồn dập, ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt loáng thoáng thấy nước mắt: "Cho dù thế nào... nhất định, nhất định phải chặn lại toàn bộ đạn hạt nhân! Chỉ một viên rơi xuống thôi là mạng sống của vô số người bị chôn vùi."

"Tôi đã rõ." Thời Kham hô hấp nặng nề, gật đầu.

Ở đường ven biển, cư dân khu một đều đang ồn ào náo loạn, bộ đội đang sắp xếp rút lui khẩn cấp, vòng sáng của người điều khiển dị năng không gian ở khắp nơi chốc chốc lại chớp lóe, nhưng thời gian cấp bách, một khi đạn hạt nhân ở đối diện eo biển bay đến, sự hy sinh vẫn sẽ vô cùng thê thảm.

"Nhiếp tiên sinh!" Hạ Thanh Đường ở cây cầu vượt biển phát hiện bóng dáng Nhiếp Gia đứng trong gió, cô kích động điều khiển sương mù đỏ tươi bay qua mặt biển, dừng bên người Nhiếp Gia, giọng nói run rẩy hỏi: "Hầm đạn hạt nhân mở ra rồi phải không?"

"Đúng vậy, tổng cộng 207 viên." Nhiếp Gia nhìn bóng tối vô tận phía xa nhàn nhạt nói.

Hạ Thanh Đường sửng sốt: "Sao lại nhiều như vậy...?"

"Vẫn đang liên tục gia tăng, hiện giờ là 215 viên." Nhiếp Gia nói.

"Có người điều khiển dị năng ở đó!" Hạ Thanh Đường lập tức hiểu ra, ốc đảo không có nhiều đạn hạt nhân dự trữ như vậy.

"Đúng vậy, người nọ đang không ngừng tiến hành phục chế, đã qua điểm không thể trở về." Nhiếp Gia quay đầu lại nhìn thoáng qua đường ven biển, vẫn là một vùng đèn đuốc sáng trưng như cũ, trong thời gian ngắn như vậy mà muốn sơ tán cả trăm vạn người, quá ngặt nghèo, y trầm giọng nói: "Số lượng và phạm vi đều vượt qua dự tính của tôi, tôi không có biện pháp nào chặn lại, chỉ có thể cho nổ giữa không trung. Cô lập tức tập hợp nước, đất và những người điều khiển năng lực loại khác chế tạo hàng rào ở đường ven biển để ngăn cản sóng xung kích và sóng thần, càng cao càng tốt, còn về ô nhiễm và các loại phóng xạ, chỉ có thể nghĩ cách sau."

Trái tim của Hạ Thanh Đường cũng sắp nổ tung luôn rồi, vừa nghe y nói như vậy gật đầu ngay lập tức, dùng tốc độ nhanh nhất trở về tổ chức lực lượng.

"Nhiếp Gia, cậu nắm chắc được bao nhiêu phần?" Thẩm Tô dẫm lên một khối sắt tây, dừng ở giữa không trung cúi đầu hỏi Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia nói: "Giới hạn khu vực của anh ở đâu?"

Sắc mặt Thẩm Tô hơi khó coi: "Tôi đứng ở chỗ này căn bản là không cảm giác được đạn đạo."

Sắc mặt Nhiếp Gia trầm xuống, không ngờ cấp năm và cấp sáu chênh lệch lớn đến vậy. Nhưng cũng chịu thôi, trong phạm vi năng lực của bản thân, y cũng không có ý định nhờ Thẩm Tô hỗ trợ gì.

Nhiếp Gia chỉ về phía sau: "Anh đi gia cố hàng rào ở đường ven biển, uy lực từ sóng xung kích của mấy trăm viên đạn đạo cũng đủ để san bằng đường ven biển rồi."

Nói xong, bóng dáng y biến mất tại chỗ trong nháy mắt, Thẩm Tô cũng bất chấp sự bất mãn với Nhiếp Gia, mười ngón tay nắm chặt, cây cầu vượt biển dài vạn mét phá đất mà lên, ầm ầm vây quanh khu dân cư ở đường bờ biển.

Rất nhanh sau đó, vô số tường đất, vách băng từng tầng từng lớp chót vót được dựng lên ở bờ biển, cao vút trời mây, bảo vệ chặt chẽ kín kẽ đường ven biển, quân đội vẫn đang nhanh chóng sắp xếp cư dân sơ tán, ô nhiễm ít bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nhiếp Gia dựa vào dịch chuyển từ trường đến điểm giới hạn giữa vị trí an toàn và vị trí nguy hiểm, lúc này tất cả đạn đạo đối diện đều nhập vào khu vực của y, y có thể cảm giác được rõ ràng từ tính của kim loại, và kẻ điều khiển dị năng đang thoăn thoắt không ngừng phục chế ra càng nhiều vũ khí hủy diệt kia.

Đầu ngón tay Nhiếp Gia toé ra một chút tia điện, y cắn chặt hàm răng, như đang nắm lấy cánh cửa cực đại vô hình, gầm lên dùng hết toàn lực xé rách bầu trời đêm tối tăm vô biên này. Trong bóng tối phía xa, vô số mắt ánh lửa rực rỡ chói mắt nối thành một mảnh, gần như chiếu sáng toàn bộ mặt biển, giống như mặt trời chói chang không thể nhìn thẳng!

Theo sau đó mới là sóng âm và sóng nhiệt đánh vào bề mặt cửa trong chớp mắt, Nhiếp Gia lập tức bị âm thanh cực đại dữ dội đập vỡ nát màng nhĩ, y tiêu hao toàn bộ thể lực và tinh thần của bản thân, trốn cũng không kịp đã đột ngột bị sóng xung kích quật vào trong nước, đến một chút bọt nước cũng không gợn lên.

Gần 300 viên đạn đạo ở mặt biển xa xôi bị kíp nổ, đứng trên bờ biển Tây Hoa quốc nhìn, chỉ thấy giao điểm giữa trời và biển ở phương xa bỗng sáng rực lên, theo sau đó là từng đợt sấm rền, cuối cùng lại im bặt, dường như cùng lắm chỉ là pháo hoa thoáng qua trong khoảnh khắc chớp mắt.

Hết chương 132.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play