Nhiếp Gia đau lòng, y muốn thoát khỏi xiềng xích của Thời Kham nhưng lại không lay động nổi hắn.

“Em đã không còn dáng vẻ mà anh thích nữa, anh có hiểu được không? Nhìn xung quanh xem, anh cứu nhầm người rồi, em chỉ là một tên cuồng sát, người bên anh đến bây giờ không phải là em!” Nhiếp Gia vươn tay chỉ những thi thể lớn trên mặt đất, giọng nói nghẹn ngào tràn ngập tuyệt vọng.

Y vẫn luôn tránh để cho Thời Kham thấy được nội tâm huyết tinh của mình, lúc này lại không thể không lấy ra để chứng minh với hắn, tất cả những gì giữa hai người đều chỉ là y ngụy trang thành bản thân trong quá khứ mà thôi.

“Tất cả đều là giả, anh hiểu không? Người bên anh mỗi phút mỗi giây trong thế giới giả tưởng đều không phải là em, em chỉ cố gắng trả lại đầy đủ người mà anh từng yêu,” Nhiếp Gia nói năng lộn xộn, vài lần dừng lại nghẹn ngào há miệng thở dốc, “Em quá mệt vì phải giả vờ rồi!”

Thời Kham trầm mặc nhìn hai mắt đẫm lệ, dần dần buông lỏng tay ra.

Nhiếp Gia căng thẳng, y đợi Thời Kham có thể hiểu được suy nghĩ của y, đợi hắn có thể lập tức xoay người bỏ đi, cũng có chút ích kỷ đợi Thời Kham sẽ không rời bỏ y.

Thời Kham phát ra tiếng thở hỗn loạn và nặng nề, hắn hồng hộc xoay người, nước mắt Nhiếp Gia lăn dài, hắn thấy Thời Kham nhấc chân, sau đó hung hăng đá bay khẩu pháo súng tay bên cạnh.

Thời Kham đưa lưng về phía Nhiếp Gia, lại hung hăng đá bay con dao cơ giáp để trút giận, hắn nghiến răng phát ra tiếng rít lạnh băng như rắn, “Anh là ai em không biết sao? Anh quản lý an toàn thông tin của Đế quốc, em là loại người như thế nào, không ai rõ ràng hơn anh! Em dựa vào đâu mà tự tiện suy đoán anh nghĩ gì để tra tấn anh? Em dựa vào đâu mà cho rằng anh sẽ ghét bỏ em vì những thứ đó? Anh tốt nghiệp trường quân sự ngồi vào vị trí này chỉ mất mười năm, trong quá trình này số người anh giết còn nhiều hơn số anh cứu được, em cho rằng anh là thứ gì tốt đẹp sao?”

Nhiếp Gia không nói gì mà nhìn hắn, hai tay nắm chặt lại buông ra, thấp thỏm bất an nắm vạt áo mình.



Thời Kham có chút run rẩy trong cổ họng, hắn nói: “Anh cũng đã từng không cách nào chấp nhận được sự thay đổi của bản thân, không dám theo đuổi em, sợ bị em ghét. Anh là người nhát gan như em, bây giờ cũng là người xấu xa như em.”

Hắn vươn tay về phía Nhiếp Gia, “Nếu chúng ta đều là người xấu, em có thể đừng rời bỏ anh không?”

Nhiếp Gia vô cùng chật vật, y tránh né ánh mắt của Thời Kham, chậm chạp không nói gì.

Thời Kham căn bản không đợi y kỳ kèo, tiến lên ôm Nhiếp Gia vào lồng ngực đầy mùi máu, thủ thỉ cầu xin bên tai y: “Xin em, Gia Gia, đừng rời bỏ anh.”

“Chỉ là… Không còn kịp rồi.” Nhiếp Gia khổ sở bật khóc, bọn họ đạp trong vũng máu, sương máu tràn ngập xung quanh dính trên da dần ngưng tụ thành những hạt máu li ti.

“Không có gì là không kịp, anh sẽ xử lý tất cả. Em chỉ cần biết rằng anh sẽ cùng em đối mặt với mọi thứ, em cũng đừng nghĩ mình phải gánh vác gì, xảy ra chuyện phải nói với anh trước, được không?” Thời Kham lau đi nước mắt ở đuôi mắt Nhiếp Gia, âm thanh vẫn dịu dàng như vậy.

Hơi thở Nhiếp Gia dần dần bình phục, y nhìn Thời Kham thật lâu, giống như nhát dao mình không cách nào xuống tay kia, cảm xúc vỡ òa trước mặt Thời Kham khiến y đưa ra quyết định mình từng do dự.

“Anh sẽ bị em làm liên lụy.” Nhiếp Gia nhỏ giọng nói, y tấn công cả Toà án xét xử và quân khu một lần, Thời Kham quyền cao chức trọng xuất hiện liên tiếp hai lần lại che chở y như thế, khả năng là cách chức còn nhẹ…

“Bây giờ anh còn có thể làm gì được?” Thời Kham nắm tay Nhiếp Gia cúi đầu tựa lên vai y, thổi gió bên tai, cười nói: “Nếu một ngày anh làm sai chuyện gì, có khả năng sẽ liên lụy đến em, em sẽ lập tức từ bỏ không quan tâm anh à?”

“Đương nhiên là không!” Nhiếp Gia lập tức nói.

Thời Kham cười: “Đương nhiên là anh cũng không, vợ yêu mắc lỗi thì đưa về nhà đánh một trận là được rồi, làm sao có thể vứt bỏ không quan tâm chứ.”

Giọng nói trong lòng Nhiếp Gia liền biến mất, y chưa từng nghĩ như vậy, nếu có một ngày phát hiện Thời Kham không giống như trong tưởng tượng của mình, y sẽ lập tức bỏ rơi Thời Kham ư? Đương nhiên sẽ không… Thời Kham cũng sẽ không. Hành động của y thật ra là đang tra tấn Thời Kham.

“Anh sẽ đánh em thật sao?” Nhiếp Gia hỏi.



Thời Kham mỉm cười: “Sao mà anh nỡ đánh, nhưng anh còn giận đó, nếu anh không đến tìm em em lại không cần anh thật! Em nói gì hay hay dỗ anh đi.”

Ánh mắt Nhiếp Gia nhu hòa như nước, không câu nệ ôm eo Thời Kham, vùi cả người vào lòng hắn, giọng nói có chút nức nở: “Em yêu anh, em sẽ không rời bỏ anh.”

Lông mi Thời Kham dịu lại, chứa đầy tình yêu dịu dàng cuồn cuộn, hắn không lên tiếng, chỉ ôm chặt Nhiếp Gia xoa đầu y.

“Một cuộc trùng phùng thật là cảm động.”

Phía sau vang lên âm thanh không hề che giấu sự ngạo mạn của Segalo.

Nhiếp Gia ngẩng đầu, nhìn về phía Segalo xuyên qua vai Thời Kham, Aegon như một cái bóng đứng sau gã một tấc không rời.

“Con trai yêu quý của ta à, ta đoán là con đã thay đổi quyết định đúng không?” Segalo nhướng mi với Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia cũng không thích Segalo, lập tức nhíu mày không vui, y còn chưa nói gì, Thời Kham đã hỏi trước: “Em đã hứa với ông ta điều gì?”

Nhiếp Gia lắc đầu, hơi xấu hổ nói: “Ông ta nói ông ta là ba của em… nhưng em không quen biết ông ta, cũng không tin ông ta, không nói chuyện với ông ta như thế, càng không hứa với ông ta điều gì.”

Thời Kham xoay người nhìn về phía Segalo, ngạo mạn cười: “Câu này của ông ta là thật đấy, ông ta là ba của em, hai người còn rất giống nhau.” Hắn cúi đầu nhìn Nhiếp Gia không hề dao động, ý cười càng dịu dàng, quả nhiên Gia Gia của hắn không quan tâm người này chút nào.

“Hình như cậu từng điều tra tôi.” Ánh mắt Segalo lạnh băng.

“Nếu bây giờ ông trả lại cho tôi nguyên vẹn đôi mắt của Gia Gia, tôi có thể tạm thời tha cho ông một mạng.” Thời Kham nói.

Segalo lập tức dựng mày, sau đó âm trầm nhếch môi cười rộ lên: “Không hổ là người của Ban An toàn thông tin, có bản lĩnh đấy, đến những điều này cũng có thể tra được.”

Nhiếp Gia hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, nghi ngờ nhìn Segalo, lại ngửa đầu nhìn Thời Kham.

Một bóng dáng to lớn màu đen rơi từ trên cao xuống, máu văng tung tóe trong nháy mắt, theo sau còn có một bóng dáng nhẹ nhàng. Thời Thù ngồi một gối trên thi thể chiến binh, ngẩng đầu mỉm cười với Segalo: “Tra cái tên vô năng nhà ông cũng không đơn giản, dù sao thì ông cũng là một trong song bích Đế quốc đời đầu, tuy tài liệu của ông là bảo mật đỏ cấp 3S, nhưng vừa hay tôi và anh hai đều có quyền hạn tìm đọc, ông nói xem có trùng hợp hay không! Ha ha.”

Nụ cười dịu dàng của Segalo biến mất, ông ta nhìn thi thể tàn tạ của chiến binh, chân mày giật giật.

Aegon cả giận nói: “Lily đâu?!”

“Cô nhóc Hoa Thần tộc kia à?” Thời Thù cười ác ý: “Anh đoán xem, đoán đúng tôi sẽ cho anh thở thêm một hơi nữa!”

Vừa dứt lời bóng người Thời Thù đã tấn công như chim ưng, không ai nhìn rõ được cô chém ra một nhát dao như thế nào, một chân của Aegon đã bay ra ngoài, Thời Thù thủ sẵn hai cổ tay Aegon, một chân đá vào ngực gã phế đi hai cánh tay gã trong nháy mắt, Aegon thổ huyết bị Thời Thù đá bay.

Aegon quỳ rạp trên mặt đất ho khù khụ, tóc vàng chói lọi sạch sẽ chật vật rơi rụng, dính đầy máu. Cái chân bị chặt của gã mọc ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, hai cánh tay cũng răng rắc tự chữa trị gãy xương.

Thời Thù không hề hoang mang nhướng mày: “Tộc Colossus, tộc Hoa Thần, còn thêm cái tên tộc Bất Tử nhà ngươi…” Cô nghiêng đầu, nhìn Segalo nói: “Ông sưu tầm được mấy thứ kỳ dị đã bị diệt tộc từ lâu này ở đâu vậy, tướng quân McLeod?”

“McLeod? Thì ra ông ta tồn tại thật.” Nhiếp Gia ngẩn ra, y từng nghe qua cái tên này, đây là anh hùng thời đại trước, một trong song bích Đế quốc đời đầu, đã từng chỉ huy lực lượng Thâm Sào biên giới, là lãnh tụ quân sự truyền kỳ. Nghe đồn trong một lần tác chiến, tướng quân McLeod bị địch cướp đi năng lực mà chết trận, còn một người khác của song bích thì chưa từng nghe đến.

Nhưng đây cũng chỉ là nghe nói mà thôi, cái tên McLeod này, người không có quyền lực trung tâm căn bản không tra được nửa chữ, cho tới bây giờ thậm chí còn có người nghi ngờ song bích Đế quốc đời đầu rốt cuộc là có tồn tại hay không. McLeod chỉ để lại một cái tên, còn người kia đến cả là sinh vật gì cũng không ai biết.

“Đương nhiên là ông ta có tồn tại, song bích Đế quốc đời đầu đã từng khiến kẻ địch nghe tiếng là sợ vỡ mật, chính là hắn và mẹ em, Nhiếp Hoàng.” Thời Kham xoa đầu Nhiếp Gia, hắn quan sát biểu cảm của Nhiếp Gia, thấy đồng tử của y dần giãn ra, ngữ khí vừa nhẹ nhàng vừa đau lòng giải thích với y: “Mẹ em không phải là Anna, em cũng không có ông nội, tất cả những gì trong trí nhớ của em đều là hắn tạo ra để lừa gạt, chính vì đôi mắt này của em.”

Nhiếp Gia nhíu mày, “Có nghĩa là gì?”



“Mẹ em Nhiếp Hoàng là người có 100% huyết thống Quỷ tộc, tuy Quỷ tộc đã bị thời đại đào thải mấy trăm năm rồi, không ai biết Nhiếp Hoàng đến từ đâu. Bà có quan hệ tốt với chính phủ Đế quốc, đánh đâu thắng đó, lực lượng không gì cản nổi, mà đây vẫn là trong tình trạng bà chưa khai nhãn. Hẳn là em đã từng nghe nói một khi người của Quỷ tộc khai nhãn sẽ có được sức mạnh hủy diệt thiên hà, nhưng làm thế nào để khai nhãn thì không ai biết, bao gồm cả người của Quỷ tộc.” Thời Kham lẳng lặng nói.

Nhiếp Gia bỗng nhiên nói: “Đau khổ.”

Thời Kham vuốt ve đầu ngón tay của y, nhìn Nhiếp Gia đã hoàn toàn khai nhãn, vô cùng đau lòng, “Không sai, đau khổ có thể khiến người của Quỷ tộc khai nhãn. Nhiếp Hoàng phát hiện Segalo bí mật mưu đồ đôi mắt của mình, bà không có cách nào xuống tay với người mình yêu, hiểu rõ mình chưa khai nhãn, muốn cắt đứt hy vọng hoang đường của Segalo. Nhưng Segalo đã móc mắt Nhiếp Hoàng, cấy lên người em, em có lượng gene Quỷ tộc nhất định, là khay nuôi cấy thích hợp cho đôi mắt này.”

Hắn dùng ngữ điệu dịu dàng để nói ra một nội dung tàn nhẫn vô tình, Thời Thù cảm thấy trạng thái tinh thần của anh Gia nhà cô thật sự không thích hợp để nghe những chuyện này, nhưng Thời Kham không dừng lại, chỉ đơn giản tường thuật tóm tắt toàn bộ.

Hắn biết Nhiếp Gia sẽ không để ý những thứ này.

“Bọn họ đều không tồn tại.” Nhiếp Gia nghe xong cũng chỉ hơi đau lòng lẩm bẩm một câu.

Để tạo ra đau khổ cho y, từ khi y còn nhỏ, Segalo đã liên tiếp cho “người thân” của y rời đi, nên thật ra Nhiếp Gia cũng không có quá nhiều tình cảm với họ, đặc biệt là sau khi trải qua những việc này.

“Anh có tồn tại.” Thời Kham nhéo nhéo khuôn mặt Nhiếp Gia.

Đuôi mắt Nhiếp Gia ươn ướt, cười rộ lên, “Em biết.”

“Ta cho rằng Đế quốc đã loại bỏ tất cả tư liệu có liên quan đến ta. Nhưng nghe được cậu kể lại những chuyện này, cảm giác rất vi diệu.” Segalo hờ hững nói.

“Đã loại bỏ rồi, nhưng anh hai tôi là trưởng Ban An toàn thông tin mà, tất cả số liệu đều lọc từ Ban An toàn, anh ấy muốn biết điều gì cũng có thể đào ra.” Thời Thù cười hì hì bên cạnh.

Segalo khó chịu, vung tay thành quyền.

Thời Thù nhảy về phía sau tránh né, đắc ý: “Không đánh được!”

Segalo lại vung tiếp hai quyền, Thời Thù nhảy nhót linh hoạt trong vũng máu: “Không đánh được, không đánh được!”

Một sợi dây leo màu xanh thô to đột nhiên phá thủng sàn nhà chui lên khỏi mặt đất, Thời Thù không hề dao động, dùng hết sức lực đấm xuống, mặt đất chấn động, có thứ gì nổ mạnh dưới mặt đất, sợi dây leo kia cũng chưa kịp ló ra.

Segalo nhìn đôi mắt Thời Thù, nhịn không được cảnh giác hơn.

Thời Thù huýt sáo, hơn mười máy bay chiến đấu dừng trên đầu họ, pháo nhắm vào Segalo.

“Cô cho rằng đống đồ chơi này có thể làm khó dễ được ta?” Segalo không dao động.

“Đống đồ chơi này?” Thời Thù cười ha ha: “Đồ dốt nát, ông cho rằng lực lượng Thâm Sào bây giờ vẫn là lực lượng ông từng chỉ huy ư? Trước mặt ông bây giờ chính là thế hệ mới của song bích Đế quốc, năng lực như thế nào mới xứng với danh hiệu này, hẳn ông là người rõ nhất.”

“Thế hệ mới của song bích Đế quốc.” Segalo cười mỉa mai, “Nếu đã như vậy, cho ta mở mang tầm mắt một chút đi.”

Ánh mắt ông ta thong thả chớp động, sau đó dưới chân mọc ra mặt cỏ xanh rờn, cổ thụ cao chót vót đột ngột mọc lên từ mặt đất, dây leo manh mướt cứng cáp như trăn, các loại thực vật đầy sức sống sinh trưởng xung quanh Segalo.

Thời Kham ôm Nhiếp Gia nhảy lên đứng trên chạc cây to lớn bên cạnh, Thời Thù cũng nhảy đến chỗ cao, nhìn về phía biên giới, sau đó điên cuồng chế nhạo Segalo: “Nếu ông có thể bao vây cả hành tinh này thì tôi có thể xem trọng ông một chút, kết quả còn không đột phá nổi vòng vây của lực lượng Thâm Sào, chậc, ông già rồi, hạ màn đi!”

Nhiếp Gia nhíu mày nói: “Đây là năng lực của tộc Hoa Thần, hắn là người của tộc Hoa Thần?”

Thời Kham lắc đầu nói: “Không, hắn đã cấy ghép trái tim của Bạch Vương tộc Hoa Thần.”

“Nói như vậy, tộc Hoa Thần là do hắn hủy diệt?”

Thời Kham nói: “Có khả năng, anh không có nhiều thời gian lắm nên không tra kỹ, nhưng thời gian cũng không lệch lắm.”

Hơi thở của Nhiếp Gia dần nặng nề: “Quân đoàn thợ săn… Có phải cũng chết trong tay hắn đúng không?”

Thời Kham trấn an vuốt ve khuôn mặt Nhiếp Gia, “Những thợ săn bị lực lượng Gió Lốc tàn sát, em không giết sai người, nhưng tất cả đều do Segalo tính kế, kể cả để em chứng kiến tất cả. Anh thề sẽ bắt hắn trả giá, em hãy nhắm mắt lại và đếm đến mười.”

“Hả?” Nhiếp Gia nhìn hắn.



“Anh muốn giải quyết nhanh hắn rồi về nhà với em, anh rất nhớ em.” Thời Kham cúi đầu hôn môi Nhiếp Gia, vừa chạm vào đã tách ra, sau đó buông người nhảy xuống chạc cây.

Nhiếp Gia không theo đi, y ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đếm một hai ba thật.

Segalo vung dây leo về phía Thời Kham, trong nháy mắt, Thời Kham phóng ra hàng triệu con dơi phát sáng, tiếng rít tần số cao kinh tởm bao vây Segalo, Segalo lập tức quỳ xuống, che đầu lộ ra biểu cảm đau đớn.

Thời Kham dùng nắm đấm ấn vào gáy Segalo dí đầu hắn vào rễ cây, hắn nghiến răng quỷ quyệt nói: “Tạm thời tôi chưa giết ông, là bởi vì sau này còn có nhiều sự tra tấn hơn chờ ông. Tất cả những gì ông làm trên người Gia Gia, đều sẽ có được sự trừng phạt tương ứng.”

“Chủ nhân!” Aegon kêu to.

Thời Thù lập tức vọt đến trước mặt gã, cười dữ tợn nói: “Đối thủ của anh là tôi. Tộc Bất Tử, biết năng lực của bản tướng quân là gì không?”

Cô nhẹ nhàng búng tay, ngọn lửa đen nhánh nháy mắt bốc cháy dưới chân: “Năng lực của tôi là ‘sát sinh’, đốt hết mọi sự sống, chạm vào là không thể tắt nha, vừa vặn khắc anh!”

Cô tạo ra một quả cầu lửa, phóng túng cười lớn đi giết người.

Như Thời Thù nói, Segalo già rồi, thời đại của ông ta đã kết thúc.

Ngài Segalo xem thường năng lực thời đại mới, ông ta đợi hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng chờ được đến ngày đôi mắt ngày nhớ đêm mong khai nhãn, lại thất bại trong giây phút cuối cùng.

Ngàn vạn lần ông ta cũng không ngờ được giữa đường có Thời Kham nhảy vào.

Nhiếp Gia đếm đến mười mới mở to mắt, Thời Kham lao ngay đến trước mặt y, trên mặt hắn dính vài giọt máu, cười với Nhiếp Gia: “Chúng ta về nhà thôi.”

Nhiếp Gia quay đầu nhìn thoáng qua mặt đất, chỉ nhìn thấy một người chìm trong vũng máu.

Thời Kham cười nói: “Chưa chết, đánh chết luôn thì lời cho ông ta quá.”

Hắn nắm tay Nhiếp Gia đứng lên, vẫy tay với máy bay chiến đấu trên cao.

Nhiếp Gia nói: “Bên phía biển Thần Vô…”

“Anh đã phái người qua, không có việc gì.”

Nhiếp Gia bị Thời Kham cuốn đi nhét vào máy bay chiến đấu mang về nhà, đến bây giờ tâm trí Nhiếp Gia vẫn còn hoang mang.

Về đến nhà vừa mở cửa đã nghe được một trận gào rống tức giận truyền ra từ bên trong: “Hai tên chó con tụi mày muốn ta tức chết mới cam tâm phải không!!!! Hôm qua đánh Tòa án xét xử, hôm nay dẫn binh bao vây quân khu, tụi mày muốn làm gì hả?! Ơ?!”

Thời Kham nhíu mày không vui nhìn Nguyên soái La Sâm: “Sao ông lại đến chỗ tôi?”

Nhiếp Gia đi ra từ sau lưng Thời Kham, vô cảm nhìn La Sâm, nhàn nhạt nói: “Đã lâu không gặp*, Nguyên soái.”

*Chỗ này tác giả để là 好久不远, chắc là typo của 好久不见 nên mình sửa thành đã lâu không gặp luôn nha.

Nguyên soái La Sâm còn tưởng hai anh em cùng về, không ngờ Thời Kham dẫn theo Nhiếp Gia, nhất thời chỉ có thể cứng rắn nuốt cục tức về, nghẹn đến mức suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Thời Kham lười phản ứng ba mình, đẩy Nhiếp Gia vào trong: “Anh dẫn em đi tắm trước, vợ yêu em có ăn cơm không, anh nấu cơm cho em ăn nhé?”

Nguyên soái La Sâm tức muốn rớt con mắt, tức giận một lúc, kết quả không ai để ý đến ông, ngồi ở phòng khách thật lâu Thời Kham mới nhân lúc Nhiếp Gia tắm mà ra ngoài, lại nói một câu: “Sao ông còn chưa đi?”

“Hiểu rõ tình hình rồi?” Nguyên soái La Sâm căng da đầu hỏi.

“Hiểu rõ.” Thời Kham mỹ mãn nhướng mày, đi xem thử trong nhà có nguyên liệu gì, chuẩn bị làm bữa khuya cho Nhiếp Gia.

“Mày và Tiểu Thù đều chờ lên Toà án quân sự đi!” Nguyên soái La Sâm nổi giận đùng đùng, lại rướn cổ nhìn quanh nhà của Thời Kham, thấp giọng nói: “Đứa nhỏ này không giống trước kia lắm, lúc tụi mày ra toà đừng cho nó đi, không nó lại tự trách.”

“Tôi biết rồi, ông ăn cơm ở đây không?” Thời Kham hỏi.

“Ta không ăn!” Nguyên soái La Sâm thổi râu trừng mắt đứng dậy, “Tiểu Thù đâu?”

Cãi nhau với con trai không dễ chịu, giờ phút này ông cần con gái.

“Dọn dẹp chiến trường, ông không ăn thì mau đi đi, đã trễ thế này, đừng quấy rầy tôi và Gia Gia ngủ.” Thời Kham hơi mất kiên nhẫn.

Nguyên soái bị hắn chọc tức nên đi mất.

Khi Thời Kham trở lại phòng tắm, Nhiếp Gia đang ôm đầu gối ngẩn người trong bồn tắm.

“Ba anh đi rồi à?” Y ngơ ngơ nói.

“Đi rồi, em còn muốn giữ ổng lại ăn cơm à?” Thời Kham ngồi xổm bên bồn tắm cẩn thận dùng đầu ngón tay rửa đi vết máu trên khóe mắt Nhiếp Gia.

Hai người đối diện nhau, Nhiếp Gia hơi co người, nhấp môi, bình tĩnh lại cũng không biết nói gì với Thời Kham.

“Khi nào chúng ta kết hôn thì được?” Thời Kham đột nhiên nói.

Nhiếp Gia nhớ tới cái nhẫn bị bỏ lại trong thế giới giả tưởng, cười rộ lên nói: “Lần này anh chưa tặng nhẫn cho em.”

“Sao lại chưa tặng.” Thời Kham duỗi tay, đầu ngón tay bỗng chốc hiện ra một chiếc nhẫn màu bạc, cẩn thận đeo lên ngón áp út của Nhiếp Gia.

Khóe mắt Nhiếp Gia bỗng nhiên đỏ ửng, y nhìn cái nhẫn thật lâu, bò từ trong nước ra ôm lấy Thời Kham, cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào khe khẽ.

“Ngoan, ngoan nào, không khóc, chúng ta sẽ ở bên nhau thật lâu thật lâu, nếu em thích, mỗi ngày anh sẽ tặng em một cái.” Thời Kham cắn tai Nhiếp Gia, tiện tay kéo áo ngủ bọc Nhiếp Gia lại đưa về phòng.

Nhiếp Gia nhìn qua, khẽ cười nói: “Đúng là phòng anh có rất nhiều ảnh chụp của em.”

“Thời Thù nói đúng không? Anh còn muốn cho em một bất ngờ, để em biết anh nhớ em biết bao, khi nào nó về anh phải đánh nó một trận.” Thời Kham yêu thích không buông tay mà ôm Nhiếp Gia vào ngực cọ cọ.

Hai người nằm nói chuyện câu được câu mất, Nhiếp Gia quá mệt, bất tri bất giác ngủ mất, Thời Kham nghe tiếng thở đều đều của y, lúc này mới thở phào.

Xong việc, Thời Kham và Thời Thù lần lượt bị cách chức tạm thời để điều tra, Nhiếp Gia hơi lo lắng, ngược lại Thời Kham lại vui vẻ vì có thời gian rảnh rỗi đưa Nhiếp Gia ra ngoài đi dạo, ngày nào Thời Thù cũng chạy sang nhà họ ăn chực.

Đến tận ngày hai người ra tòa thẩm vấn, Thời Kham không cho Nhiếp Gia đi, chỉ bảo y ở nhà chờ. Bọn họ hẹn buổi tối đi ăn ở nhà hàng mới, Thời Kham nói hắn sẽ về nhà đúng giờ.

Nhiếp Gia thấp thỏm bất an ở nhà đợi nửa ngày, buổi chiều Thời Kham đã trở lại.

“Chuyện rõ ràng rồi, còn đòi thẩm vấn thì có thể mất bao lâu chứ.” Thời Kham ném mũ chế phục, duỗi tay ôm Nhiếp Gia, “Anh nạp điện đã, lát nữa thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn tối.”

“Anh không sao chứ?” Nhiếp Gia bất an hỏi.

Thời Kham buông Nhiếp Gia ra, giữ hai vai y, nghiêm túc nói: “Sau này anh không cần đến Ban An toàn nữa, ở nhà với em, chúng ta đi du lịch kết hôn được không?”

Nhiếp Gia căng thẳng: “Anh bị cách chức ư?”

Thời Kham cười nói: “Không, cách chức anh thì dễ muốn mời anh về lại khó. Chỉ là cách chức tạm thời, anh xin nghỉ siêu dài hạn, năm năm luôn, vui không?”

“Chỉ là cách chức tạm thời?” Nhiếp Gia hoài nghi hỏi, “Vậy còn Tiểu Thù?”

“Nó thì toang rồi, phục chức luôn làm việc không lương 2 năm, mấy năm nay sẽ đến đòi chúng ta tiền tiêu vặt thôi.” Thời Kham thở dài.

“Chuyện nghiêm trọng như vậy, chỉ xử phạt thế thôi sao? Có phải anh đang gạt em không?” Nhiếp Gia bất an hỏi.

Thời Kham đau lòng nhéo mặt y, cười nói: “Chuyện này không nghiêm trọng. Anh đã trình lên chứng cứ Tòa án xét xử bóp méo số liệu, tất cả nguyên nhân đều do Segalo, vấn đề của Tòa án xét xử và Thiếu tá phụ trách quân khu còn lớn hơn nữa, bọn họ không có mặt mũi đòi phán quyết anh, càng không có mặt mũi kéo em ra tòa thẩm vấn.”

“Segalo đâu?” Nhiếp Gia nghe hắn kiên nhẫn giải thích mới yên tâm.

Thời Kham cởi áo khoác ném lên sô pha đi đến phòng chứa quần áo, “Bị Tiểu Thù đưa về biên giới, do lực lượng Thâm Sào quản lý, yên tâm đi, sau này tâm trạng em không tốt còn có thể sai Tiểu Thù đi đánh ông ta một trận trút giận từ xa.”

“Em muốn giết ông ta.” Nhiếp Gia hờ hững nói.

“Lúc nào cũng được. Em muốn tự ra tay thì chúng ta sẽ cùng đến biên giới.” Thời Kham cười: “Còn có chuyện này, Gia Gia, anh tìm được đôi mắt của em ở biển Thần Vô, em muốn đổi lại không?”

Nhiếp Gia ngơ ngẩn sờ mí mắt của mình, yên lặng một lúc rồi nói: “Đổi đi, đôi mắt này phiền quá.”

Thời Kham thay quần áo xong đi ra ngoài, duỗi tay xoa đầu Nhiếp Gia, sau đó dẫn y ra ngoài, dịu dàng cười nói: “Anh sẽ sắp xếp thời gian, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Nhiếp Gia nhìn mi mục tuấn mỹ của Thời Kham, đã lâu mới lộ ra ý cười thoải mái: “Ăn cơm thôi.”

Hết truyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play