Chu Đình Vũ thật bất ngờ, "Không phải trước đây cậu không thích con nít sao?"
"Trước đây không thích đâu có nghĩa là sau này không thích đâu. Suy nghĩ của con người sẽ thay đổi theo thay đổi của thời gian." Hàn Linh Hi giải thích với Chu Đình Vũ, "Bây giờ chúng ta có công việc ổn định, tình cảm vững chắc, thân thể cha mẹ cũng rất khỏe mạnh, vậy thêm đứa con nữa cũng không ảnh hưởng, đó vừa là sự tiếp nối của cuộc sống, vừa là động lực tinh thần, các cha mẹ cũng sẽ rất vui vẻ."
Bạn bè cùng lứa bên cạnh lục tục làm ba mẹ cả rồi, tuy ngoài miệng các cha mẹ không nói nhiều, nhưng vẫn có thể cảm giác được bọn họ mất mát, về mặt tình cảm các cha mẹ đã cổ vũ và ủng hộ các cô, Hàn Linh Hi không đành lòng lại cướp đi quyền làm ông bà của bọn họ, quan trọng nhất là Chu Đình Vũ thích con nít, tính cách cậu ấy dịu dàng như vậy cũng rất hợp làm mẹ, Hàn Linh Hi không muốn vì mình mà khiến vợ mình thỏa hiệp.
Chu Đình Vũ chần chừ nói: "Thật ra không phải nhất định phải có con, như bây giờ cũng rất tốt, không phải đến giờ chị họ của cậu vẫn không muốn có con đó sao?"
"Tính chiếm hữu của cái bà Mộ Ngưng kia mạnh lắm, sợ con cái sẽ bị chia bớt tình yêu và chú ý, tất nhiên chị họ mình cũng nghe theo bả rồi." Hàn Linh Hi ôm cổ Chu Đình Vũ, "Mình không ngại con cái chia sẻ tình yêu của bọn mình, mình muốn có một cục cưng với cậu, mình muốn làm mẹ một lần."
"Ý cậu là, cậu sinh con?"
"Đúng vậy."
"Không được, mình không đồng ý." Chu Đình Vũ bác bỏ ngay lập tức, "Như vậy quá mạo hiểm."
"Sao lại thế được, mình tra trên mạng rồi, có rất nhiều..."
"Cậu đừng quên, lúc đó cậu vượt qua thế nào." Đầu ngón tay áp lên môi Hàn Linh Hi, Chu Đình Vũ ngăn cô nói thêm gì đó nữa, "Tình trạng thân thể cậu ổn định rồi, nhưng cũng chỉ vừa qua năm năm mà thôi, với mình mà nói, để cậu sống thật tốt quan trọng hơn bất cứ điều gì, dù là một chút khả năng mình cũng không đồng ý cho cậu thử."
"Nhưng mà Đình Vũ, mình không thể vĩnh viễn sống dưới sự bảo vệ của cậu." Hàn Linh Hi rũ mắt, "Mình cũng muốn làm gì đó vì cậu."
"Chúng ta kết hôn rồi, còn phân rõ cái gì đây với đó chứ?" Chu Đình Vũ siết chặt tay, để cho cô tựa lên ngực, cúi đầu nhẹ nhàng hôn tóc cô, "Nếu như cậu thật sự chỉ thích con nít, muốn nuôi nấng nó với mình, vậy mình cũng có thể làm mẹ."
"Sinh con rất vất vả, cậu đã làm rất nhiều vì cái nhà này rồi, mình đau lòng cậu."
"Mười tháng thôi mà, cậu chăm sóc mình thật tốt là được chứ gì." Chu Đình Vũ cười khẽ, "Đúng lúc cho cậu cơ hội thể hiện."
"Chúng ta không sinh nữa, chúng ta nhận nuôi đi."
"Không nên, mình muốn thử cảm giác sinh con là gì, cậu không thể cướp đi quyền sinh con của mình được."
"Này, cậu..."
"Được rồi được rồi, đều là giả thiết thôi." Chu Đình Vũ ngắt mặt Hàn Linh Hi như nhào nặn thịt viên, "Chúng ta từ từ bàn bạc chuyện này được chứ? Cũng không phải có thể quyết định ngay lập tức, bây giờ đi ngủ trước, mình buồn ngủ rồi."
"Vậy được rồi, ngày mai lại nói tiếp." Hàn Linh Hi thở dài, tuy rằng Chu Đình Vũ dịu dàng ấm áp, nhưng chỉ cần đã quyết định chuyện gì sẽ rất bướng bỉnh, luôn có rất nhiều lý lẽ để bắt bẻ lại bạn, muốn tranh luận với học phách này còn thiếu trình lắm.
Tắt đèn bàn, cô dựa vào Chu Đình Vũ dần dần chìm vào mộng đẹp.
Một lát sau, Chu Đình Vũ lại mở mắt ra lần nữa, nhìn người trong lòng không dời mắt.
Rèm cửa sổ phòng ngủ chỉ kéo một lớp vải thưa, ngọn đèn bên ngoài lờ mờ.
Vươn tay ra, tìm được hơi thở phía dưới mũi cô, hô hấp nhỏ nhẹ thổi qua ngón tay, đều đều mà ổn định. Những năm gần đây cô cẩn thận từng li từng tí, có một số việc đã thành thói quen.
Lúc ban đầu Hàn Linh Hi khôi phục cũng không dễ dàng, vào thời điểm gầy yếu nhất Chu Đình Vũ có thể dễ dàng ôm cô lên xuống lầu, có trải qua mới hiểu sự sợ hãi ấy, bảo vệ cô cũng càng thêm chặt chẽ cẩn thận, chẳng sợ sẽ có chút làm mình như thần kinh. Nếu nói tính chiếm hữu đối với tình yêu, ai mà không có? Đó là người yêu của cô, cô hy vọng mình là vị trí thứ nhất trong lòng cô ấy, cũng hy vọng cô ấy ỷ lại và tin tưởng mình hoàn toàn.
Trong lòng Chu Đình Vũ đúng là thích con nít, trên đường thấy những đứa nhỏ bi bô tập nói đều sẽ không nhịn được sờ sờ đầu tóc của chúng, nhưng trước đây Hàn Linh Hi từng nói cảm thấy con nít rất phiền phức, cô liền im lặng không đề cập tới, không nghĩ tới Hàn Linh Hi lại thay đổi ý nghĩ.
Đối với cô mà nói, người yêu có thể chấp nhận là an ủi lớn nhất, chuyện còn lại đều có thể tự giải quyết, chỉ nguyện có người này khỏe mạnh ở bên cạnh mình, sống thật lâu với mình.
- -----------------------------------------
Hàn Linh Hi rất buồn bực, cái tên lừa gạt xảo quyệt Chu Đình Vũ này ngoài miệng thì nói bàn bạc với mình, kết quả trực tiếp nói dự định muốn có con của hai cô cho bốn phụ huynh biết, đối với chuyện Hàn Linh Hi sinh con không phải chỉ có tất cả mọi người bỏ phiếu chống, còn tận tình dạy cô một khóa.
"Hai đứa con ai sinh mà không được, đừng quá để ý đến vấn đề này."
"Đúng vậy, chỉ cần cả nhà chúng ta sống thật tốt, vậy thì không sao cả."
"..."
Chu An vui vẻ mặt mày rạng rỡ, "Không nghĩ tới tôi còn có cơ hội làm ông, con gái à, các con yên tâm, sinh con ra, bọn ta chăm sóc cho!"
"Tôi có một lo lắng đây." Hàn Tục nhíu mày trầm tư, "Đứa con này sinh ra có thể sẽ đồng tính luôn không? Giới tính có bị di truyền không?"
"Nói cái gì vậy?" Trương Phượng Lan nhíu mày, "Nếu như xu hướng tính dục cũng di truyền, vậy sao cha mẹ khác phái yêu nhau sinh ra con đồng tính được? Lẽ nào ông muốn nói với tôi ông gay hả?"
"Không phải, tất nhiên tôi không phải, chỉ là hỏi chút thôi mà, vậy sau này nó lớn lên, phát hiện mình không có ba, gia đình mình và người khác không giống nhau, có thể sẽ tự ti không?"
"Này, tôi nói chứ ông bị cái gì thế?"
Trương Phượng Lan mất hứng, "Cả nhà đang vui vẻ đừng có dội nước lã, không có ba thì sao, không giống người khác thì làm sao, còn có mấy cái người trong cái xã hội này thích nói cái gì mà tâm lý của đứa con trong gia đình độc thân không hoàn chỉnh, thối lắm!! Đứa con song toàn của mấy người cha mẹ đó tôi chưa thấy ai cũng đức cao trọng vọng thanh niên năm tốt cả? Then chốt là phải dựa vào giáo dục thường ngày, phải để con mình tự suy nghĩ, đừng truyền cho chúng những giá trị quan của bản thân, cả đời người quan trọng nhất là dùng tiền đề không hại ai để sống thoải mái, để ý người khác nghĩ nhiều vậy làm gì, mắc mớ gì đến bọn họ? Đừng thấy đám người đó nhiệt tình như vậy, nói lý lẽ cũng chỉ chung chung, cuộc sống thế nào lúc khó khăn không thấy bọn họ vươn tay giúp đỡ chứ? Thật sự lo lắng cho ông có bao nhiêu người chứ, còn không phải là ganh đua so sánh à!"
Phen hùng hồn này nói ra, Hàn Linh Hi sợ ngây người, cô dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm Trương Phượng Lan, đây chính là mẹ mình đó à?
"Sao?" Trương Phượng Lan phát hiện ánh mắt con gái không đúng, không phục nói: "Chẳng lẽ mẹ nói sai hả?"
"Không phải không đúng, là cảm thấy khó tin." Hàn Linh Hi nháy mắt một cái, "Không phải trước đây mẹ cũng rất quan tâm đến chuyện của người khác sao?"
Không nói đến chuyện người khác, chỉ nói nhà họ Chu thôi, năm đó bà luôn miệng quảng cáo rùm beng Chu Đình Vũ là con gái thứ hai của mình, xa cô còn lo lắng hơn mẹ ruột, sợ Chu Đình Vũ lạc đàn bị người ngoài chê cười, bây giờ lại nói "để ý cái nhìn của người khác làm gì, mắc mớ gì đến bọn họ." Đúng là quá không hợp với phong cách của bà mà.
Trương Phượng Lan bị nghẹn lời, lúng túng nói: "Đó không phải là quan tâm để ý Đình Đình sao? Ai bảo mẹ với mẹ nó có quan hệ tốt chứ."
"Người không quen mẹ cũng quan tâm tới mà, con nhà này không tìm được vợ con nhà kia đổi việc gì..."
"Xí, không phải suy nghĩ của con người sẽ thay đổi theo thời gian sao? Con làm gì nhất định phải bóc mẽ mẹ thế hả?" Trương Phượng Lan trừng cô, "Con nhỏ thối, mẹ nói giúp con con còn bôi xấu mẹ."
"Là do Linh Hi quá cảm động, vẫn chưa tỉnh lại, mẹ nói rất đúng ạ." Chu Đình Vũ ôm vai Trương Phượng Lan, nháy mắt với Hàn Linh Hi, "Mọi người cũng không cần quá để ý, con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện sau này cứ thuận theo tự nhiên là được rồi."
"Đúng, thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên." Chu An gật đầu, hoàn toàn đồng ý với quan điểm của con gái.
Chuyện muốn có con cứ quyết định như vậy, trước đó Chu Đình Vũ làm tư tưởng công tác cho mấy vị phụ huynh, 5 vs 1 Hàn Linh Hi không chịu cũng không được.
Nghĩ đến thực tế, Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi quyết định để Lý Kha làm cha trên danh nghĩa của con mình, tuyên bố với bên ngoài các cô đều tự kết hôn, chồng đều ở nước ngoài thường xuyên. Đây cũng là quan tâm đến áp lực của các cha mẹ, dù sao xã hội là xã hội của mọi người, đều có suy nghĩ và quan điểm riêng, không thể làm cho tất cả mọi người đều chấp nhận được, sự thỏa hiệp đúng đắn là tự bảo vệ mình.
Lý Kha vui vẻ đồng ý, các phụ huynh cũng rất hài lòng với phương thức xử lý này. Cả nhà chấp nhận tình trạng mang thai, trừ thảo luận tên con sau này đặt là gì ra thì còn thảo luận xưng hô sau này thế nào.
"Hai người ông, hai người bà, hai người mẹ?" Hàn Linh Hi nâng cằm lên chơi tóc Chu Đình Vũ, "Cục cưng có bị làm cho lẫn lộn luôn không?"
Chu Đình Vũ nhướng mắt nhìn cô, "Vậy cậu còn muốn cách gọi mới lạ gì?"
"Cậu chưa xem bộ phim kia à? Đứa con bên trong có hai người ba, một người gọi là 'cha', một người gọi là 'daddy', vui mà."
"Nếu cậu thích, chúng ta có thể là một 'ma mi' một 'mommy'."
"Người ta cũng đâu có lặp hai chữ đâu." Hàn Linh Hi không hài lòng, "Phát huy tư duy của cậu, mình phải đặc biệt."
"Vậy để con gọi mình là 'ma mi', gọi cậu là 'mẫu thân' được không, hai chữ đều không lặp lại, còn đặc biệt nữa."
"Mẫu thân? Không thèm đâu, đâu phải theo thời đại! Mình muốn mới!"
"Được được được, cậu mới, mới mới rất mới." Chu Đình Vũ lười cãi với cô, "Dù sao vẫn còn sớm để sinh con ra, cậu cứ từ từ suy nghĩ, nhưng mà bây giờ cục cưng muốn làm việc, mời cậu tránh ra cho mình được không?"
Hàn Linh Hi xì cười, "Được rồi, cậu làm việc đi, mình ra ngoài dọn vệ sinh."
Cô đi ra ngoài lại quay trở về dựa vào cánh cửa nói: "Chu Đình Vũ, sau này con cũng sinh rồi, đời này cậu đừng có nghĩ rời khỏi Ngũ Chỉ sơn của mình!"
Chu Đình Vũ nhướng mắt, "Ai không rời ai còn chưa biết."
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT