"Con nói chứ mẹ à, rốt cuộc hai người có bao nhiêu hành lý mà lấy mãi không hết vậy, chuẩn bị dọn hết gia sản đi hả?"
Từ sau khi Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ kết hôn đều về nhà thăm cha mẹ đúng hạn, nhà cậu một lần nhà mình một lần rất chịu khó chạy đi, bốn phụ huynh yêu thương hai cô con gái chạy tới chạy lui quá vất vả, lại cảm thấy nếu như hai thế hệ ở chung làm việc và nghỉ ngơi khác biệt rất ảnh hưởng, cuối cùng bàn tới bàn lui quyết định bốn cha mẹ dọn đến ở cùng nhau.
Dù sao dọn nhà cũng phải mang hành lý, thế nào thì hành lý cũng phải có người dọn, vì thế một cuộc gọi, gọi Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ về nhà làm liên lụy Đỗ Dật và Đỗ Nhất Nhu cũng cùng đi làm lao động.
Bốn phụ huynh tính rất hay, cứ vậy thời gian nhìn thấy con cái biến thành gấp đôi, và lần thứ hai làm bạn với nhau, Trương Phượng Lan có thể cùng Lâm Ngọc Chi đi dạo phố và bảo dưỡng. Chu An và Hàn Tục hết uống rượu, chơi mạt chược đều vừa khít một bàn, bọn họ còn tổ chức nhóm đầu tư, kiếm một chút ở Đông kiếm một chút ở Tây cộng lại cũng không ít, ai cũng thích thú.
Tâm trạng của Trương Phượng Lan vui vẻ, nói chậm rãi: "Chủ yếu là mấy thứ này, gian nhà kia chúng ta cho thuê rồi."
Hàn Linh Hi khịt mũi, "Tất cả đều cho thuê, xem mấy người sau này muốn quay lại thế giới hai người thì dọn đi đâu được."
Hai vợ chồng nhà họ Hàn để bớt việc, bất động sản vẫn luôn giao cho môi giới xử lý, ký hợp đồng cũng ký dài hạn, dọn ra ngoài thì dễ dọn về thì khó, trừ khi ba mẹ cô không tiếc mấy phí bồi thường vi phạm hợp đồng đó.
Trương Phượng Lan phản đối, "Mẹ với ba con đến cái tuổi già này rồi muốn thế giới hai người gì, với lại con và Đình Đình đã kết hôn, sau này mẹ với Ngọc Chi là người một nhà, còn dọn chạy đi đâu, chẳng lẽ sau này hai đứa con còn định ly hôn?"
"Đúng đó đúng đó." Lâm Ngọc Chi nói phụ họa, "Dù sao trong nhà cũng lớn, sau này các con đến thăm bọn ta cũng tiện hơn."
Kể từ khi làm tan hiềm khích lúc trước, tình bạn của Trương Phượng Lan và Lâm Ngọc Chi càng thêm vững chắc, lúc đầu bà vẫn có lo lắng với tình cảm của con gái và Hàn Linh Hi, nhưng vài năm qua thấy tình cảm của hai đứa chẳng những không vì bệnh tật làm phiền mà phai nhạt, ngược lại ngày càng sâu sắc hơn, cuối cùng bị cố gắng của các cô thuyết phục, bỏ gánh nặng làm thông gia với Trương Phượng Lan.
Hai nữ chỉ huy quá thoải mái, ngồi trong phòng khách xem ti vi ăn hạt dưa, tiện thể lấy trà ra từ từ thưởng thức, ngoài miệng còn nói chuyện: "Tiện thể quét dọn hết nhà luôn, mệt thì qua nghỉ ngơi chút, làm xong mời mấy đứa ăn ngon."
Đỗ Nhất Nhu nghe được từ "ăn ngon" thì hai mắt sáng lên, "Con muốn ăn tôm hùm thật to!"
"Được, bao no!"
Đỗ Dật đẩy đẩy đầu em gái mình một cái, "Coi tiền đồ của em kìa, lẽ nào bình thường anh hai bạc đãi em à? Nhanh qua phụ anh đi, mặt bàn này lắp lệch rồi, anh phải tháo ra."
"Ờ."
Hàn Linh Hi nhìn hai anh em nhà họ Đỗ sửa bàn, khăn lau trong tay chùi lan can cầu thang, nghe Trương Phượng Lan và Lâm Ngọc Chi nói chuyện trời đất.
"Ôi trời, đúng là không ngờ mà, lúc còn sống tôi còn có cơ hội làm mẹ chồng." Mặt Trương Phượng Lan đầy đắc ý, "Con gái tôi thật có phúc, lấy được một cô gái hiền huệ như vậy làm vợ."
"Ơ hay, lời bà nói không đúng rồi." Lâm Ngọc Chi phản bác lại ngay lập tức, "Sao lại là bà làm mẹ chồng, rõ ràng là tôi làm mẹ chồng, Nhiễm Nhiễm nhà bà gả đến nhà tôi mà."
"Không đúng, là Đình Đình nhà bà gả cho con gái nhà tôi."
"Nhà là Đình Đình mua, người biết kiếm tiền nhất trong nhà là Đình Đình, vậy Nhiễm Nhiễm nhà bà tất nhiên là vợ rồi."
"Ai nói, ai làm chủ ở nhà thì người đó chính là trụ cột, Đình Đình nhà bà đều luôn nghe theo Nhiễm Nhiễm bọn tôi."
"..."
Anh em họ Đỗ nghe được cười không ngừng, liên tục nháy mắt trêu Hàn Linh Hi, Hàn Linh Hi im lặng mài dao: "Hai mẹ à, chuyện này có gì mà giành nhau, con với Đình Vũ đều là phụ nữ, ai gả cho ai không phải đều giống nhau sao?"
"Đương nhiên không giống." Đỗ Dật cười hề hề mở miệng, "Không phải còn phân công ở trên giường à?"
"Phân cái đầu quỷ anh đó." Hàn Linh Hi vứt khăn xuống người Đỗ Dật, "Về nhà mà phân với vợ anh đó, em gái anh còn đó mà dám nói mấy lời như thế."
Sau khi Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ "tu thành chánh quả" Đỗ Dật từng hoài nghi liệu người con gái được cho là vợ của anh đã chuyển hướng đi làm bách hợp hay không, không hề nghĩ rằng lần đến thăm khách hàng vô tình gặp được cô gái từng tặng rau chân vịt năm đó, cô gái ấy vẫn còn khắc sâu ấn tượng với anh, cười nói về chuyện cũ, liên hệ đứt gánh cũng vì vậy mà nhặt lại được, thường xuyên qua lại thì cuối cùng cũng thành công, không thể không nói duyên phận thật sự rất khó đoán.
Đỗ Nhất Nhu nghe được lời tò mò của anh hai như mở ra cánh cửa thế giới mới, vẻ mặt hồn nhiên nhìn chằm chằm Đỗ Dật hỏi: "Ế? Con gái với con gái cũng biết làm chuyện đó hả? Vậy làm thế nào anh?"
Đỗ Dật cười toét miệng nói: "Loại nội dung có độ sâu này tất nhiên là chị Linh Hi của em rõ ràng nhất rồi~ em hỏi em ấy đi nha."
"Đỗ Dật!" Mặt Hàn Linh Hi đỏ lên, nhớ đến lần trước Trương Phượng Lan len lén hỏi mình tình hình, không thể tránh khỏi nhưng bản thân cũng biết xấu hổ, cho dù mọi người đều là người trưởng thành, nhưng cô còn chưa có lẳng lơ tới mức chia sẻ kinh nghiệm với người xung quanh được không?
"Anh còn nói chuyện đồi trụy em bảo Đình Vũ đạp chết anh!"
"Lại lấy núi dựa ra chống, em có thể có chút tiền đồ được không." Đỗ Dật che mặt làm bộ bắt đầu kêu: "A a a giám đốc Chu đừng đạp em em còn muốn sinh khỉ con cho giám đốc~~"
"Biến!"
"Anh giữ lại cho vợ anh sinh đi, em không cần khỉ."
Bỗng nhiên Chu Đình Vũ xuất hiện ở đầu bậc thang, nghe Đỗ Dật đùa giỡn lập tức từ chối dứt khoát, tiện thể xoa đầu Hàn Linh Hi nói: "Em có Linh Hi là đủ rồi."
Đỗ Dật che ngực làm bộ vô cùng đau đớn, "Mụ nó chứ, vậy mà hai đứa bây lại show tình yêu ra trước mặt anh bây."
Đỗ Nhất Nhu cười đến nỗi gập người, anh của cô vốn chính là tự rước lấy nhục.
Đề tài của Trương Phượng Lan và Lâm Ngọc Chi đã từ ai làm mẹ chồng chuyển đến các chương trình khuyến mại đặc biệt tại trung tâm mua sắm gần đây, Hàn Tục và Chu An đi chợ mua thức ăn, Đỗ Dật và Đỗ Nhất Nhu gắn bàn xong chen vào sô pha nghỉ ngơi.
Hàn Linh Hi và Đình Vũ sắp xếp tủ rượu, điện thoại kêu hai tiếng có tin mới.
Cô vươn tay lấy tới, trên màn hình là tấm hình màu, có một hòn đảo san hô bán khép kín bên trong đại dương màu xanh thẳm, với bên trong đó là một vùng nước nước màu xanh đậm ở giữa, như là con ngươi màu xanh lam, thâm thúy mà thần bí.
Chu Đình Vũ khẽ nghiêng người qua nhìn, khen ngợi: "Thật xinh đẹp."
"Cái gì xinh đẹp, cho em xem với."
Anh em họ Đỗ thấy chuyện hay thì tranh nhau chen qua, cũng bị hình con ngươi xanh lam bên trong hấp dẫn, "Wow, đây là đâu thế?"
"Belize Blue Hole. Lý Kha đang tiến hành trò chơi thám hiểm của anh ấy."
"Tên kia sống tự do thoải mái hơn chúng ta nhiều." Đỗ Dật lắc đầu nguầy nguậy đánh giá, "Năm nay có về không?"
"Ai biết, để nhìn tâm trạng của anh ấy đã."
Hàn Linh Hi nhún vai một cái, đóng điện thoại. Từ khi quen biết Lý Kha ngày đó, Lý Kha cho cô ấn tượng là bất cần đời thích làm gì thì làm, trên mặt luôn lộ ra nụ cười xấu xa, y như cái gì cũng không để trong lòng, ngay cả tình yêu đối với người kia cũng che giấu thật kín, mãi đến ngày Lôi Dương kết hôn Hàn Linh Hi mới hiểu được cái gì gọi là đàn ông không dễ rơi lệ chỉ là chưa đến lúc đau lòng thôi.
Lý Kha ôm một thùng rượu vào nhà Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ, uống say bí tỉ, nôn mửa khóc lóc như mưa, sau đó khóc đến ruột gan đứt từng khúc, anh ta nói với hai người về cảm giác người mình đơn phương nhiều năm đi kết hôn, nói như là kết thúc một phần tín ngưỡng, cũng giải quyết được một khúc mắc.
Sau đó cái người này chiếm sô pha nhà các cô ngủ một đêm sau đó phủi mông biến đi một mạch bước lên hành trình du lịch vòng quanh thế giới, để lại đầy đất một đống hỗn độn và một cái phòng khó ngửi cho hai người dọn dẹp.
Thường cứ cách một đoạn thời gian, Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ đều nhận được bưu thiếp Lý Kha gửi đến từ các nơi trên thế giới, mỗi lần Hàn Linh Hi đều gửi một tin nhắn mong anh ta mạnh khỏe, thuận buồm xuôi gió.
Mỗi người đều có chuyện xưa của bản thân, mỗi người đều có nỗi khúc mắc của chính mình. Những mơ ước còn dang dở, tình yêu vẫn chưa kịp nói ra với người mình yêu để lại hối tiếc dưới đáy lòng, hoặc là biến thành vết sẹo, chỉ có thời gian mới có thể mang lại sự an ủi, hoặc là trở nên thông suốt, nở hoa trên vết thương ấy, hoặc là bó chân trong khung cảnh nhỏ hẹp, vết sẹo trở nên hư thối. Cho dù là thế nào, cuối cùng vẫn phải tự bọn họ lựa chọn.
Mà làm bạn tốt, cô chỉ có thể làm bạn bên cạnh. Giống như những chuyện bọn họ làm vì mình.
- -----------------------------------------
Dọn dẹp nhà cho cha mẹ hơn nửa ngày rốt cuộc cũng giải quyết xong, Hàn Linh Hi không còn sức để đi dạo phố nữa, cùng với Chu Đình Vũ về thẳng nhà vào nhà vệ sinh, trên người dính nhơm nhớp, cô phải tắm nhanh một chút.
Cọ rửa từ trên xuống dưới, Hàn Linh Hi quấn khăn đi ra giục Chu Đình Vũ đi tắm.
Cô vào phòng ngủ, mở ngăn tủ rút gương ra, đứng trước gương quan sát thân thể mình.
Tay che đường cong xinh đẹp phần thân dưới, trên xương quai xanh còn có giọt nước chưa lau khô. Cô lại đi nhìn tóc mình, mềm mại và mịn màng. Sau khi cấy ghép màu da của Hàn Linh Hi trở nên tối hơn trước kia một tí, chỉ là màu vàng lúa mạch nhàn nhạt thoạt nhìn cũng rất tự nhiên. Về sau tóc cô từ từ mọc lại, từ tóc ngắn xù đến tóc dài mỏng, gần như là khôi phục lại như trước kia.
Trên mặt cô lộ vẻ tươi cười, chọn một váy hai dây trong ngăn kéo mặc vào, ngồi bên giường dùng máy sấy sấy tóc.
Chu Đình Vũ tắm xong về phòng thì thấy Hàn Linh Hi ngồi trên giường, váy hai dây không che được bờ vai nhẵn bóng và đôi chân thon thả của cô, tóc dài trút xuống một bên, tư thái yểu điệu.
"Mặc ít vậy không lạnh sao?"
Thay quần áo xong cô cầm áo khoác khoác lên vai Hàn Linh Hi, nhẹ nhàng ôm eo cô từ phía sau, ngửi hương thơm trong tóc cô, mùi thơm giống trên tóc mình.
"Có máy điều hòa không sợ."
Hàn Linh Hi xoay người, "Mình sấy tóc giúp cậu."
Ngón tay cô đan vào trong tóc Chu Đình Vũ, vừa nhẹ nhàng đẩy tóc vừa dùng máy sấy để sấy, có lúc sẽ đụng phải gáy của Chu Đình Vũ, đây chính là vị trí khá nhạy cảm của con gái.
Chu Đình Vũ bắt lấy tay của Hàn Linh Hi cắn lên môi cô. Hai người cười đùa lăn từ mép giường đến giữa giường, bắt đầu nụ hôn nóng bỏng kéo dài.
"Này, Đình Vũ." Hàn Linh Hi gối đầu lên cánh tay Chu Đình Vũ, nghe tiếng cô hít thở hơi nặng, tay không yên sờ sờ trong vạt áo của cô.
"Cậu cảm thấy cuộc sống như chúng ta bây giờ tốt không?"
"Yên bình thanh thản, có gì không tốt?" Chu Đình Vũ hỏi ngược lại, "Sao vậy, cậu có suy nghĩ khác hử?"
"Mình cũng cảm thấy tốt." Hàn Linh Hi trầm giọng trả lời, "Nhưng mà có muốn tiến thêm một bước không?"
Chu Đình Vũ không hiểu, "Tiến thêm một bước gì?"
"Nói thí dụ như, có một đứa con."
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT