Khương Tử Doanh giật giật môi, cười nhạt nói: "Gặp nhau chẳng bằng ngẫu nhiên gặp, có thể tìm một nơi ngồi chút không?"
Các cô tìm một quán cà phê gần tiệm sách ngồi, Chu Đình Vũ không gọi cà phê, chỉ gọi một ly nước ấm.
Khương Tử Doanh cảm thấy kỳ lạ, "Sao không gọi cà phê, em đến tháng à?"
Chu Đình Vũ lắc đầu, "Em mang thai."
Đáy lòng có xúc động nho nhỏ, Khương Tử Doanh trầm mặc vài giây, nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng em."
"Cảm ơn."
Sau khi Chu Đình Vũ tập huấn xong thì về nước Khương Tử Doanh ở nước ngoài chuyên tâm mở kinh doanh mới, nhưng vẫn có hỏi thăm chuyện trong nước. Sau đó cô ta biết Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi làm hôn lễ ở Mỹ, cũng đã được người nhà đồng ý.
"Thân thể Hàn Linh Hi có khỏe không?"
"Bây giờ đã rất ổn định rồi." Chu Đình Vũ trả lời ngắn gọn, hỏi ngược lại: "Còn chị, sao lại xuất hiện ở chỗ này, không phải vẫn luôn ở nước ngoài sao?"
"Quay lại thăm người nhà một chút, đợi một thời gian ngắn, cũng sẽ quay về lại." Khương Tử Doanh bưng cà phê nhẹ nhàng uống một hớp, đánh giá Chu Đình Vũ, cô im lặng ngồi đối diện, tay trái đè trên quyển sách kia.
Vài năm không gặp, trừ tóc có hơi cắt ngắn ra, hình như Chu Đình Vũ cũng không có thay đổi bao nhiêu so với trước kia, vẫn là đôi mắt sáng, trái tim giản đơn.
"Em cũng thích sách của tác giả này?"
"Ừm, từ lần đầu cô ấy ra sách em đã chú ý tới, các tác phẩm của cô ấy em đều xem qua, đến giờ vừa vặn mười năm." Chu Đình Vũ vuốt bìa sách, tiếc hận nói: "Trên weibo cô ấy có nói đây là quyển cuối cùng, em còn cảm thấy rất đáng tiếc đây."
"Đúng là rất đáng tiếc, chị nghe bạn bè giới thiệu mới đến tiệm sách xem, không nghĩ tới quyển sách mua đầu tiên cũng là quyển cuối cùng. Tác giả gặp phải chuyện gì sao?"
Chu Đình Vũ lắc đầu, cười nói: "Là gặp được một người làm mình động lòng, muốn nếm trải cuộc sống mới."
"Vậy thì tốt."
Khương Tử Doanh cũng cười theo, "Còn các em đã... có con, xem ra quan hệ rất hòa hợp."
"Ừ, bây giờ bọn em có công việc ổn định, tình cảm vững chắc, cha mẹ khỏe mạnh, Linh Hi cảm thấy có thể sinh con. Em sợ sinh con ảnh hưởng đến thân thể cậu ấy, nên nói em sẽ sinh."
"Đình Vũ..." Khương Tử Doanh chần chừ, vẫn nói ra lời đã cất giấu rất lâu dưới đáy lòng: "Chuyện trước kia, thật xin lỗi, có phải em từng hận chị không?"
Hai mắt trong suốt của Chu Đình Vũ có tia sáng ôn hòa, "Sao vậy được? Đều là chuyện quá khứ rồi."
"Thật sao?"
"Tất nhiên là thật."
Cô giơ tay lên gỡ tóc bên tai xuống, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra ung dung, điềm tĩnh tự nhiên.
Khương Tử Doanh thở phào nhẹ nhõm, mặc dù chỉ một câu nói ngắn ngủn, lại trở thành tảng đá chặn trong ngực, cô ta cho rằng Chu Đình Vũ nhất định sẽ oán giận vì khi đó bản thân đã giấu giếm cô. Bây giờ được người trong cuộc phủ nhận, rốt cuộc tảng đá cũng rơi xuống, thì ra tất cả là do mình suy nghĩ nhiều.
"Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?"
"Em chưa từng nghĩ vì chuyện này mà loại chị ra khỏi vòng bạn bè của em."
Trên mặt Chu Đình Vũ vẫn mang theo nụ cười như cũ, "Bây giờ chúng ta sống rất tốt. Chuyện trước kia đều không quan trọng nữa rồi."
Khi đó Chu Đình Vũ cũng có liên lạc với Tề Chính vì chuyện thiết kế áo cưới, người đàn ông kia biết được Chu Đình Vũ muốn kết hôn với Hàn Linh Hi thì vô cùng kinh ngạc, thậm chí có một lần cho rằng vì chuyện tình cảm của bọn họ thất bại làm Chu Đình Vũ thất vọng với đàn ông nên đi yêu phụ nữ, áy náy vô cùng, Chu Đình Vũ cảm thấy dở khóc dở cười với "đương nhiên" của Tề Chính, giải thích nhiều lần mới khiến anh ta tin lựa chọn của mình không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai.
Về sau Tề Chính dẫn vợ của anh ta đến hôn lễ để gửi lời chúc phúc cho cô, cô bé năm đó nay càng thêm thành thục quyến rũ hơn, toàn thân đều lộ ra vẻ quyến rũ, cô tựa sát cánh tay Tề Chính, nhìn đôi mắt của Tề Chính cũng tràn đầy yêu thương.
Bạn trai cũ và tình địch khi đi hai người khi về một đôi, một chút cảm giác ghen ghét Chu Đình Vũ cũng không có, cô và Tề Chính đều bầu bạn với nhau hơn mười năm dài đằng đẵng, sau này cuối cùng lại trở về làm bạn bè một lần nữa, thân thiết như trước, chỉ là càng giống anh em hơn.
Bọn họ đều đã trưởng thành, con đường khác nhau, phong cảnh cuối cùng rồi cũng sẽ khác nhau. Chu Đình Vũ không hối hận tất cả mọi thứ đã trải qua, đã là quá khứ rồi, không có gì đáng để suy nghĩ, thời gian cuối cùng cũng đưa cô đến bên cạnh người chính xác, cô thầm nghĩ cố gắng quý trọng hạnh phúc trước mắt.
Liếc nhìn thời gian, Chu Đình Vũ nói với Khương Tử Doanh: "Em phải về rồi, Linh Hi đang ở nhà chờ em."
Khương Tử Doanh đứng dậy chung với cô, tiễn Chu Đình Vũ ra ngoài, cho cô một cái ôm, cái ôm bạn bè.
"Đình Vũ, biết các em sống hạnh phúc chị cũng vui vẻ, hy vọng các em vĩnh viễn hạnh phúc."
"Cảm ơn."
Khương Tử Doanh nhìn theo bóng dáng Chu Đình Vũ đi xa, thở dài thật nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười ấm áp. Có rất nhiều thứ thay đổi theo thời gian, rốt cuộc cô cũng có thể thản nhiên nói ra những lời này với Chu Đình Vũ.
- -----------------------------------------
Khi Chu Đình Vũ về đến nhà không thấy Hàn Linh Hi, tìm một lần trong phòng ngủ của hai người cũng không tìm thấy, nhấc chân bước lên cầu thang.
Quả nhiên.
Hàn Linh Hi nằm úp sấp trên bàn sách ngủ. Cửa sổ trên mái nhà mở một nửa, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, rọi lên gò má của cô rất dịu dàng.
Sợ động tĩnh của mình quá lớn sẽ dọa sợ đối phương, Chu Đình Vũ nhẹ nhàng bước đến, kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện Hàn Linh Hi.
Sách mở ra nằm trên bàn dùng bút đánh dấu vòng quanh rất nhiều chỗ, dưới cánh tay của Hàn Linh Hi còn đè vài cuốn sách, Chu Đình Vũ nhìn tên sách, "Lần đầu làm mẹ", "Bảo vệ sức khỏe sản phụ", "Phụ nữ mang thai tự bồi dưỡng", ừm, cũng rất đủ.
Từ lúc mang thai, Hàn Linh Hi còn sốt ruột hơn cả bản thân người mang thai, trừ kinh nghiệm nghe được từ chỗ hai tiền bối Trương Phượng Lan và Lâm Ngọc Chi, Hàn Linh Hi còn mua một đống sách khoa học và nghiên cứu tỉ mỉ, chăm chỉ còn hơn học hành năm đó nữa.
Thật ra Chu Đình Vũ muốn nói cô không cần lo lắng như vậy, chỉ là mỗi ngày Chu Đình Vũ về nhà hưởng thụ tỉ mỉ chu đáo hỏi han ân cần và hết lòng hết dạ hầu hạ của vợ mình thật sự cảm thấy không tệ, dần dà cũng mặc cô tự làm khổ.
Cô chống cằm, vươn tay ra khẽ vuốt tóc Hàn Linh Hi, như là đang sờ thú cưng, dần dần xoa mái tóc mềm mại của Hàn Linh Hi nổi tĩnh điện khắp nơi, tóc xù dựng đứng lên.
Hoa cỏ trên ban công sinh trưởng rất tốt, tắm gội trong ánh nắng ra sức hô hấp, gió nhẹ lướt qua, cây cỏ nhẹ nhàng lay động, mùi thơm thoang thoảng cũng bay vào phòng.
Chu Đình Vũ lại nhìn chằm chằm Hàn Linh Hi, từ mái tóc dài sáng bóng đến hàng lông mi dài mềm mại của cô, trong mắt dịu dàng sóng gợn dập dờn. Theo tuổi già đi, cô ngày càng hiểu chỉ với một lời xung động và nhiệt huyết thì không thể chống lại tình người ấm lạnh trong thế giới này. Muốn bảo vệ sự việc sự vật và người mình yêu, nhất định phải làm mình trở nên đủ mạnh mẽ, cho nên bọn họ vẫn luôn cố gắng, rốt cuộc cũng thấy được hy vọng. Sau đó từ từ hưởng thụ tất cả mọi thứ ấm áp tràn ngập thi thoảng lạnh giá tàn khốc, đôi khi cuộc sống hơi hơi nhàm chán nhỉ?
"Ưm.."
Cuối cùng Hàn Linh Hi cũng tỉnh, giơ bàn tay lên che ánh nắng, chớp chớp mắt đợi tầm mắt rõ ràng, mới thấy Chu Đình Vũ ngồi đối diện.
"Đình Vũ, cậu về lúc nào vậy?"
Cô thẳng người dậy, đúng lúc ngồi ngay trong một chùm sáng, mái tóc bay loạn vì vừa bị Chu Đình Vũ xoa, có vẻ rất buồn cười
Chu Đình Vũ nín cười nói: "Được một lúc, nhìn cậu ngủ, không nỡ làm phiền."
"Có ăn bậy gì bên ngoài không?"
"Cậu dặn dò mình nhiều lần như vậy, làm sao mình dám?"
Chắc là bị cô lấy bệnh sâu ngủ, Chu Đình Vũ che miệng ngáp một cái, "Nhìn cậu ngủ ngon như vậy mình có chút buồn ngủ rồi đây."
"Vậy cậu có muốn về phòng nghỉ ngơi chút không?"
Chu Đình Vũ lắc đầu, "Không ngủ, sợ rối loạn đồng hồ sinh học."
Hàn Linh Hi dắt cô xuống lầu, mở một chút nhạc thư giãn, ngồi xuống ghế sô pha nhẹ nhàng sờ bụng Chu Đình Vũ. Cô mặc quần áo rộng thùng thình không nhìn kỹ không biết có thay đổi, bàn tay sờ lên có thể cảm giác được.
"Kỳ lạ, hôm nay bổ sung dinh dưỡng mà người vẫn không béo, có phải ăn không đủ không?"
"Bác sĩ nói hàm lượng vừa đủ là được rồi, cậu tưởng nuôi heo à?" Chu Đình Vũ hết biết, "Cân nặng có tăng, chỉ là mình chắc thịt, nên không lộ ra quá, với lại tăng nhiều ở bụng, chẳng phải vừa vặn sao."
"Được rồi, ngày mai đi kiểm tra xem thử, mình muốn xác nhận với bác sĩ một chút. Cậu có khó chịu chỗ nào không?"
"Không có, đều rất tốt."
Chu Đình Vũ tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, gối lên đầu gối của Hàn Linh Hi, may là cô chỉ có hiện tượng buồn nôn trong giai đoạn vừa có bầu, cũng không tính là thường xuyên, không đến mức quá khó chịu.
"Mình mua cho cậu hai đôi giày, đế giày mang vào dễ chịu hơn, với lại hiệu quả đề phòng tốt hơn, đến lúc cậu ra ngoài nhớ thay vào mang. Sau này..."
Hàn Linh Hi cúi đầu nhìn xuống, Chu Đình Vũ đã nhắm mắt lại ngủ. Cô buồn cười nắm chóp mũi của Chu Đình Vũ, còn nói không nên ngủ không nên ngủ, vào giấc rất nhanh đó.
Thời gian còn sớm, nghỉ ngơi một lúc cũng tốt.
Sợ cô gối quá cao sẽ làm đau cổ, Hàn Linh Hi cẩn thận nâng đầu Chu Đình Vũ lên, để cô dựa vào gối đầu, đứng dậy vào phòng ngủ lấy tấm chăn đắp cho cô. Làm xong rồi, cô cầm sách ngồi trên chăn đợi đến khi Chu Đình Vũ thức dậy. bây giờ là thời gian đặc biệt, nhất định phải giám sát chặt chẽ mới được.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT