Hôm qua đến hơn chín giờ Tuấn Khải mới trở về nhà. Hòa An thì sớm hơn tầm nữa tiếng. Lúc về anh cũng không quên ngó sang phòng làm việc của Tuấn Khải một cái nhưng vẫn không nói gì rồi lẳng lặng đi xuống lấy xe chạy ra khỏi công ty. Trên đường về tâm trí cứ dừng lại ở hình ảnh tập trung làm việc của Tuấn Khải. Nếu nói thích thì quá nhanh, còn nếu nói không có cảm giác thì chính là dối lòng.
Sáng hôm nay vì hứa với mẹ là về sớm nên dù là cuối tuần nhưng hơn năm giờ là anh đã dậy. Lúc chạy xe ra khỏi chung cư, lướt ngang vẫn thấy được bóng dáng Tuấn Khải đang chạy bộ đều đều dưới cái se se lạnh của những ngày cuối tháng mười hai. Tuấn Khải tạo cho Hòa An một kiểu cô đơn lạ thường. Chẳng lẽ ở nơi này anh ta chỉ có một mình như vậy hay sao?
Tuấn Khải tay cầm điện thoại cứ đong đưa theo nhịp chạy. Anh đang nghe một bài nhạc không lời, mà thật ra anh chỉ nghe nhạc không lời từ trước tới nay. Anh sợ nhìn thấy chính mình trong bất kỳ một câu chuyện của một ai khác. Sợ phải một mình trong bóng tối của bản thân không thể thoát ra. Từ trước đến nay anh chưa từng cho phép mình yêu ai. Thương thì anh dám, còn yêu thì vẫn chưa..
Gió hôm nay có phần lạnh hơn so với những hôm trước. Anh chạy được tầm hơn ba vòng liền đi bộ đến băng ghế đá gần đó nghĩ một chút. Lấy điện thoại ra bấm linh tinh rồi mở hộp thư email ra check. Liền hiện lên đó là vài tin nhắn mới. Anh liền mở tin nhắn gần nhất.
*“Chào Tuấn Khải.*
*Cô thật sự rất vui khi nhận được tin con về, cô vẫn ở chỗ cũ nhưng để chắc cô vẫn gửi địa chỉ và số điện thoại liên lạc lại cho con. Nếu có thời gian hẵn đến.*
*Mong hồi âm từ con.*
*Cô Khoa.”*
Đọc xong tin nhắn anh không trả lời ngay. Thoát ra ngoài rồi đứng dậy chạy thêm năm vòng nữa cho đến khi nắng sáng bắt đầu chiếu dần xuống anh mới thôi chạy và trở về phòng.
Hòa An đi xe hơn ba mươi phút mới tới nhà. Lúc tới thì ba mẹ anh vẫn còn ngủ. Cuối tuần nên không ai dậy sớm. Anh cũng không muốn đánh thức họ nên lặng lẽ bật đèn phòng khách, xoay người đi thẳng vào nhà bếp lấy chai nước rồi trở ra ngoài nằm dài ườn trên sofa.
Anh với tay mở tivi bật random một bài hát Âu Mỹ với âm lượng đảm bảo sẽ không lọt vào phòng ngủ của ba mẹ rồi lôi điện thoại từ trong túi ra bấm. Lướt facebook vu vơ một chút thì anh tiện tay mở hộp tin nhắn. Check tin nhắn từ người lạ thì vô tình thấy được một tin nhắn mà không cần xem cũng biết là ai, đắn đo một chút rồi cũng vẫn là vào đọc.
*"Anh tin tưởng em thực sự không còn để tâm..*
*Anh thực lòng không hề có dụng tâm hy vọng có thể hàn gắn..*
*Hôm đó anh say nên nói sai, mong em đừng lấy đó làm nên khoảng cách đối với chúng ta."*
Hòa An thả lỏng điện thoại thở dài một tiếng rồi cứ thoát ra rồi lại vào xem, rồi lại thoát ra vào xem như vậy khá nhiều lần. Đến cuối cùng vẫn bấm trả lời.
*"Nếu có thời gian thì gặp mặt một chút."*
Xong bấm gửi mặt không biến sắc.
"Nhắn tin với ai mà sáng sớm căng thẳng vậy con trai".
Ba anh từ phía sau đi tới hướng một mạch nhà vệ sinh hỏi. Ba anh sang Việt Nam làm việc rồi đến khi kết hôn với mẹ anh thì ở luôn cho đến nay nên tiếng Việt cũng khá ổn. Họ chủ yếu nói tiếng Việt với nhau.
"Morning dad. Một người bạn cũ thôi ạ. Mẹ chưa dậy sao?". Hòa An xoay người vươn vai ngồi thẳng lại bấm chuyển kênh tivi.
"Rồi, ba đi vệ sinh trước."
"Mẹ không nghĩ là con sẽ về sớm như vậy”. Mẹ cũng từ phòng ngủ bước ra làm một biểu cảm yêu đương với ba rồi đi thẳng lại nhà bếp rót một ly nước, xoay người đi lại hướng phòng khách ngồi xuống.
"Con dậy sớm đã quen, không ngủ lại được nên về đi siêu thị với mẹ."
"Lâu ngày không về nên thấy đáng yêu hẳn ra, lúc trước có đáng yêu vậy đâu". Mẹ anh làm mặt trêu chọc.
Hòa An ngồi dậy quay ngang ôm lấy mẹ rồi thơm lên má mẹ một cái.
"Con trai mẹ lúc nào chả đáng yêu, con vào phòng ngủ đợi mẹ."
Nói xong anh liền bước vào phòng của mình nằm dài lên đó mà chẳng thèm đóng cửa lại. Mẹ anh ngày nào cũng quét dọn phòng này nên lúc nào anh về cũng có thể sạch sẽ mà sử dụng.
*tingg* Tiếng chuông báo tin nhắn mesenger.
*“Thật sự có thể? Anh mới cùng bạn mở một quán café nhỏ. Anh hy vọng em sẽ ghé ngang, hoặc nếu em không phiền thì cứ chọn thời gian và địa điểm. Anh đều có thể sắp xếp.”*
Lần này suy nghĩ ít hơn. Không chần chừ anh bấm tin nhắn gửi.
*“Cứ ở chỗ anh, tối mai sẽ ghé. Nhắn gửi địa chỉ khi nào anh có thời gian.”*
Cũng như lúc Hòa An gửi tin nhắn, lần phản hồi này chỉ mất hơn một phút là có thể nhận lại được địa chỉ của anh ta. Hòa An chấp nhận gặp mặt lần này là đều có ý đồ riêng cả. Trốn tránh không phải là cách, càng trốn tránh chỉ có thể cho rằng anh vẫn còn để tâm. Tốt nhất chính là làm cho anh ta không thể nào nghĩ nhiều thêm được nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT