"Sao chứ, dự án này sẽ được làm sớm hơn dự định một tháng?. Không phải sang đầu tháng hai mới bắt đầu sao?".

Hòa An đứng trước bàn làm việc của Tuấn Khải mang một nét mặt chuyển từ bất ngờ đến khó hiểu.

"Tôi nghĩ tôi sẽ sắp xếp được ổn thỏa. Nếu như cậu cảm thấy mình không thể thì tôi có thể đề xuất một nhân viên khác hỗ trợ mình. Thực sự làm khó cậu rồi."

Tuấn Khải vừa cầm ly cafe ngửi ngửi rồi nếm nhẹ một hớp dưới cái nhìn chòng chọc gần như muốn xông tới ăn tươi nuốt sống anh ta của Hòa An.

"Và nếu không có gì thay đổi, thì cuối tháng này đầu tháng sau sẽ có một chuyến đi tìm loại cafe mới. Tôi sẽ giải quyết tất cả công việc tồn đọng chỉ trong vòng một tuần tới."

"Một tuần. Công việc cuối năm rất nhiều, có phải anh chưa nắm được hết công việc nên vội vàng quyết định như vậy đúng không?"

"Tôi chưa bao giờ khẳng định chuyện mình không thể làm được."

Hòa An cảm thấy bị nghẹn tới mức không biết nói thêm gì với anh ta được nữa. Thực ra chuyện dời thời gian của các dự án là một chuyện không quá bất ngờ, nhưng thường sẽ không dời một tháng hoặc là thời gian nhạy cảm như cuối năm. Công việc cần giải quyết rất nhiều, tất cả đều cần thời gian.

"Thôi được rồi. Tôi cũng không bao giờ từ chối một công việc nào mình có khả năng theo được."

"Dự định đi khoảng từ năm đến bảy ngày. Ngày chính xác tôi sẽ báo sau khi cấp trên xác nhận bản kế hoạch của tôi."

"Được rồi. Tôi đi trước."

Nói xong Hòa An lập tức một bước phi nhanh ra khỏi phòng trong tâm thế không thể nào phát hỏa hơn được nữa. Trở lại bàn làm việc Hòa An liền một tay quăng sắp tài liệu xuống bàn ngả cổ ra phía sau ghế hừ một tiếng rõ bực bội. Đương nhiên âm thanh này liền đến tai cậu đồng nghiệp phía sau.

"Anh bị làm sao thế?"

"Không có gì. Anh đi gọi điện thoại."

Trần Nhân đưa mắt nhìn Hòa An đang xoay người đi về phía nhà vệ sinh.

* * *

"Alo." đầu dây bên kia reo chưa được tròn tiếng chuông liền có người bắt máy.

"Alo mẹ, hôm nay chắc là con không về được. Công việc có chút vấn đề chắc phải ở lại tăng ca. Ngày mai con về sớm nhé, ba mẹ khỏi đợi cơm con."

"Thôi cũng được vậy mai cùng mẹ đi siêu thị nhé."

"Vâng mẹ tắt máy đi con làm việc."

"Bye con, làm việc nhớ giữ gìn sức khỏe."

Hòa An cứ một bộ mặt lạnh đi từng bước mỏi mệt trở lại bàn làm việc. Công bằng mà nói chuyện này với Hòa An không phải là một chuyện bất khả thi, với tần suất làm việc của anh thì một tuần hoàn toàn giải quyết được mọi thứ. Cái làm anh khó chịu ở đây là thái độ trời ơi của Tuấn Khải. Không suy nghĩ nhiều, anh không thể nào để tên mặt lạnh đó cứ thế mà coi thường mình được.

Hôm nay là cuối tuần nên mọi người đều tranh thủ làm xong việc để về với gia đình. Phòng làm việc dần chỉ còn lại Tuấn Khải và Hòa An. Ngồi đến tầm sáu giờ hơn Hòa An bắt đầu có cảm giác đói bụng, liếc nhìn phòng Tuấn Khải vẫn cứ thế mà im ỉm từ trưa đến bây giờ. Hòa An đứng dậy đi ngang khéo léo áp tai một chút vào rồi giơ tay ra gõ cửa. Vẫn không nhịn được mà hỏi.

"Anh có muốn ăn chút gì không? Tiện đường tôi đi mua giúp."

"Cafe, cảm ơn." Anh ta trả lời mà mặt còn không nhấc lên một tấc.

"Anh thực sự không ăn chút gì sao?".

"Không. Cảm ơn."

Hòa An làm một điệu bộ khinh khỉnh với anh ta rồi đi xuống cửa hàng tiện lợi trước công ty mua một ly cafe đen cho anh ta, hai phần bánh sandwich với một ly cacao nóng cho chính mình rồi trở lại phòng làm việc trong chưa đầy mười lăm phút. Một lần nữa gõ cửa nhưng lần này là đi vào luôn chứ không đứng bên ngoài như lúc nãy. Anh đặt ly nước và một phần bánh lên bàn làm việc rồi xoay người đi ra, vừa đi vừa nói.

"Tôi nghĩ là vẫn nên ăn một ít."

"Cùng ăn đi."

Tuấn Khải ngưng công việc, ngửa cổ ra phía sau lắc sang hai hướng trái phải hai cái rồi đứng dậy cầm bữa tối của mình di chuyển về phía ghế sofa ngồi xuống. Anh bỗng nhiên đưa ánh mắt nhìn Hòa An đang đứng hình tại chỗ. Hòa An cũng không thôi thẫn thờ mà bước vào ghế đối diện.

"Thực ra tôi tin tưởng thực lực của bản thân có thể theo dự án này". Hòa An vẫn là người mở lời trước. "

" Tôi cũng vậy ". Nuốt miếng bánh vào trong rồi Tuấn Khải chậm rãi trả lời.

" Cảm ơn anh, thực ra là tôi nghĩ chúng ta vẫn nên là trao đổi nhiều hơn để dễ làm việc hơn một chút ". Hòa An vội vàng mỉm cười đáp.

" À, ý tôi là tôi cũng tin tưởng tôi ". Tuấn Khải cứ một giọng đều đều không đổi.

Nghe tới đây Hòa An thực sự bị chọc cho cười lên mấy tiếng giòn giã. Đã quá tuổi để cảm thấy ngượng ngùng trong những trường hợp như thế này.

" Thì ra anh cũng có mặt khác này nữa haha. Thôi vậy cũng được, anh tin anh - tôi cũng rất tin tôi. Sau này cùng nhau vui vẻ hợp tác".

Tuấn Khải cũng bị Hòa An làm cho mỉm cười theo. Không khí căng thẳng từ lúc sáng bỗng chốc như dần dần đã dần dãn ra hơn một chút. Hòa An có một loại suy nghĩ rằng con người trước mặt đây đang cố gắng tự cách ly bản thân với thế giới bên ngoài bằng một bức tường vô hình mà chính anh ta tạo ra. Trong phút chốc Hòa An trỗi dậy cảm giác tò mò muốn bước vào thế giới bí ẩn bên trong con người kia

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play