Bên trong gian phòng, Lam Vong Cơ nhìn huynh trưởng nhà mình, thân làm huynh đệ Lam Vong Cơ tất nhiên biết chuyện của huynh trưởng nhà mình và Giang Trừng, thấy huynh trưởng nhà mình chỉ đứng đó hoàn toàn không có ý tứ ra ngoài, nhịn không được mở miệng hỏi: "Huynh trưởng, huynh... Không cùng đi ra ngoài sao? Giang tông chủ hắn...."
Lam Hi Thần khẽ lắc đầu, cười nói: "Không được, Giang Trừng hắn quá thẹn thùng, nếu ép quá, người mà chạy thì coi như không xong."
Lam Vong Cơ: "...."
Ngụy Vô Tiện chỉ ngủ nửa canh giờ liền tỉnh, vừa tỉnh dậy đã cảm nhận được Lam Vong Cơ đang giúp mình lau chùi thân thể, giọng nói Ngụy Vô Tiện khàn khàn kêu một tiếng: "Lam Trạm."
Lam Vong Cơ nghe được giọng nói hắn khàn khàn lại có từ tính, thân thể hơi rung một chút, đưa tay vẩy vẩy mái tóc dài của Ngụy Vô Tiện: "Tỉnh? Đói bụng không?"
"Đói bụng, muốn ăn canh sườn củ sen...."
Đã nhiều năm như vậy, Ngụy Vô Tiện vẫn như cũ yêu thích canh sườn củ sen, đáng tiếc, không còn người có thể làm ra mùi vị quen thuộc trước kia nữa.....
"Được." Lam Vong Cơ nhẹ nhành hôn lên trán hắn, "Ngươi nghỉ ngơi một lát, làm xong sẽ gọi ngươi."
"Ừm ~." Ngụy Vô Tiện chớp chớp hai mắt lắc đầu, có chút ủy khuất nói: "Không muốn ngủ, muốn đi xem hài tử, ta còn chưa nhìn bọn nó nữa..."
Đảo mắt một cái nhãn tình sáng lên, chống tay muốn ngồi dậy, hai chân ngồi xếp bằng, hai tay ở phía trước chống đỡ mặt giường, nhìn Lam Vong Cơ tò mò hỏi: "Ai! Lam Nhị ca ca, ta sinh nam hài hay nữ hài? Trắng không, béo không, đáng yêu không?"
Lam Vong Cơ cười nhẹ, vuốt vuốt mặt Ngụy Vô Tiện.
"Hai nam hài, trắng trắng mập mập, rất là đáng yêu."
Ngụy Vô Tiện hơi kinh ngạc nói: "Hai nam hài?!"
Mà Lam Vong Cơ thì là người gặp việc vui tình thần thoải mái, một mực mỉm cười nói với hắn: "Ừ, hai nam hài, nhũ mẫu đang cho bọn nó ăn, lát nữa ôm lại cho ngươi, hiện tại ngoan ngoãn nghe lời, nằm xuống nghĩ ngơi một lát đi." Hàm Quang Quân không hổ là một người 'nhã chính', 'cho bú' liền đổi thành 'cho ăn'.
Ngụy Vô Tiện mềm mại "Ồ" một tiếng, nói xong cũng ngoan ngoãn nằm xuống, Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, giúp hắn chỉnh lại chăn, sau đó đi qua sát vách gọi nhũ mẫu, trước khi đi còn không quên đóng kỹ cửa phòng.
"Cốc cốc."
"Lý thẩm." Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, ở bên ngoài gọi nhũ mẫu, thuận tiện gọi môn sinh đi nhà bếp chuẩn bị cảnh sườn củ sen.
"Ai, tới đây, tới đây." Cửa phòng kêu lên một tiếng rồi mở ra, Lý thẩm mặc một thân y phục vải xám đứng trước cửa, "Nhị công tử đã tới, hai tiểu công tử đang ngủ ở trong phòng."
"Ừm, ta muốn ôm bọn nó đi cho Ngụy...." Lời còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy giọng Ngụy Vô Tiện thét chói tai.
"A! Lam.... Lam Trạm! Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ lập tức liền xoay người chạy vào gian phòng của Ngụy Vô Tiện.
"Ngụy Anh! Sao..... A..." Lam Vong Cơ đẩy cửa ra liền thấy Ngụy Vô Tiện cả người núp trong chăn, Kim Lăng quỳ trên giường muốn kéo tấm chăn đang bao lấy Ngụy Vô Tiện, Lam Tư Truy đứng bên cạnh giường, muốn kéo Kim Lăng từ trên giường xuống, hai chân trước của Tiên Tử bám ở trên giường, một bên điên cuồng ngoắt đuôi một bên sủa.
"Lam.... Lam Trạm! Cứu mạng!!"
"Tiểu cữu cữu, cùng đi chơi đi."
"Kim... Kim Lăng, ngươi mau đi xuống!"
"Gâu gâu, gâu!"
Mà Lam Vong Cơ lúc này đang đứng trước cửa: "...."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy giọng của Lam Vong Cơ, mới đem đầu từ trong chăn nhô ra, nuớc mắt đầm đìa nhìn y đang đứng trước cửa, dùng giọng nói run nhè nhẹ còn mang theo chút nghẹn ngào gọi một tiếng: "Lam.... Lam Trạm....."
Đối với việc đã gần một năm không chạm qua Ngụy Vô Tiện mà nói, thần sắc này của hắn chính là một loại dụ hoặc, Lam Vong Cơ yên lặng nuốt một ngụm nước bọt....
Quay đầu nhìn hai người một chó từ khi Ngụy Vô Tiện gọi một tiếng Lam Trạm liền an phận đứng một bên giường, nói: "Gia huấn, mười lần."
Thế là, Tư Truy đi, Kim Lăng đi theo Tư Truy, Tiên Tử đi theo Kim Lăng.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT