Hôm sau, Tô Dật Thuần tỉnh dậy thì thấy trong phòng có rất nhiều hộp quà.

Mở ra thì là thiết bị chơi game thực tế ảo được quảng cáo trên mấy tòa cao ốc anh nhìn thấy hôm qua.

Anh ngồi trên giường nhìn mớ hộp to hộp nhỏ kia mà vui vẻ trong lòng.

Đỗ Hàn Sương ngồi trước bàn ăn xem tin tức kinh tế tài chính như mọi ngày. Tô Dật Thuần xuống lầu, anh chạy tới chỗ hắn như một cơn gió, cúi người nói cảm ơn.

Giọng nói khe khẽ, hơi thở ấm áp, mơn trớn vành tai của Đỗ Hàn Sương, tai hắn bỗng đỏ lên.

Đỗ Hàn Sương ngây ngẩn cả người, hắn là người rất khắc chế bản thân. Tuổi càng lớn, hắn càng lội liễm, ít khi để cảm xúc lộ ra ngoài.

Nhưng Tô Dật Thuần hoạt bát như vậy, giống như một ngọn lửa, một bông hoa tươi tắn đang nở rộ, đẹp say lòng người.

Giương mắt liếc qua thiếu niên ngồi bên kia bàn ăn, hắn cảm thấy người này không phải Tô Dật Thuần.

Hoặc là, không phải Tô Dật Thuần nguyên bản.

***Tinh như gì:)))))) tui phục chú đấy***

Tô Dật Thuần trước đây không hoạt bát như vậy.

Tô Dật Thuần trước đây cũng không có khả năng đánh gục bốn Alpha.

Tô Dật Thuần không biết mình đang bị nghi ngờ, anh uống xong một bát sữa đậu nành nóng hổi, đeo cặp sách lên chuẩn bị ra cửa.

Đỗ Hàn Sương gọi anh lại: “Sao lại đi sớm như vậy?”

“Tôi đi sớm còn tự học, một năm nữa thi đại học rồi, phải chuẩn bị tinh thần cho tốt.”

Lời này không phải nói xạo, sếp Thuần ba năm cấp ba không được học hành đàng hoàng. Bây giờ muốn ôn tập lại rất khó, đành phải thật chăm chỉ vậy.

Đỗ Hàn Sương hờ hững nhìn anh một cái rồi vẫy vẫy tay cho anh đi.

Tô Dật Thuần ngồi trên xe không hề rảnh rỗi, anh đeo tai nghe mở một đoạn luyện nghe tiếng Anh. Cẩu Đông Tây bị bắt nghe một đống xì xà xì xồ, nó liên mồm bắt bẻ người ta.

“Giọng Anh Mỹ nghe hay hơn giọng Anh Anh, người ta đọc chẳng hay tý nào…”

“Nó phát âm không hay bằng tui đâu, ký chủ muốn nghe tui đọc hơm…”

“Tôi muốn cậu im”

“qwq…”

Hệ thống đáng thương bị bắt offline, ngắt mạng rồi ngồi khóc huhu.”

Tô Dật Thuần không cho là anh hung dữ với hệ thống nhà mình. Khi anh vừa nghe xong một đoạn ghi âm, xe tới nơi rồi.

Tam Trung hôm nay có vẻ rất náo nhiệt, đặc biệt là lớp 11 của Tô Dật Thuần.

Trước cửa lớp có một đám người, cầm đầu là một nam Alpha, trong tay cậu ta cầm một điếu thuốc hút dở non nửa. Cậu ta hất tàn thuốc, lại hút một hơi, ánh mắt mông lung nhìn về phía trước, bỗng cậu ta dí đầu thuốc lên cửa sổ.

“Người đâu?”

“Mẹ nó, chưa tới!”

Gò má Trần Tuấn Kiệt sưng vù, chính là bị Tô Dật Thuần đánh. Thù này không trả, cậu ta sẽ cay cú cả đời.

Tô Hàng lạnh lùng nhìn chằm chằm đầu cầu thang, dọa sợ một đám học sinh đi qua.

Cậu ấm này nổi danh xấu tính, ghét nhất là đứa em trai kế trên giấy tờ. Hôm nay cậu ta bày trận hình trước lớp 11, chắc chắn là muốn kiếm chuyện với Tô Dật Thuần.

Tô Dật Thuần mới bước lên giữa cầu thang tầng ba đã đối mắt với Tô Hàng.

Cẩu Đông Tây lên tiếng: “Nhân vật quan trọng của nhánh cốt truyện ‘Thiếu gia bị vứt bỏ’ lên sàn, xin ký chủ tiếp tục nỗ lực hoàn thành nhánh cốt truyện.”

Tâm trạng hôm nay của Tô Hàng xấu vô cùng.

Sáng sớm mở mắt ra liền thấy bố mình với người đàn bà kia cùng nhau nấu cơm, hai người nhìn nhau, tình cảm nồng thắm.

Kinh tởm đến mức làm cậu ta muốn ói.

Cậu ta căm ghét người đàn bà đó, và cũng ghét con trai của bà ta.

Một Omega yếu đuối vô dụng.

Thế nên, khi Trần Tuấn Kiệt tố khổ rằng cậu ta bị Omega đó đánh sấp mặt, Tô Hàng nghĩ thần kinh cậu ta có vấn đề rồi.

Một Alpha, làm sao có thể bị một Omega đánh cho tơi bời hoa lá?

Cá lớn nuốt cá bé, bọn họ trời sinh mạnh mẽ.

Chó sói nào có sợ hãi trước gai hoa hồng.

Tô Hàng bước nhanh tới, kiêu ngạo nhìn xuống Tô Dật Thuần còn đứng trên cầu thang.

“Mày đánh nhau?”

“Tô Dật Thuần không biết phải đối mặt với cậu anh trai kế này thế nào, cũng không rõ quan hệ của nguyên chủ với cậu ta ra sao nên đành ừ một tiếng có lệ.

“Ờ, thì sao?”

Thái độ Tô Dật Thuần thản nhiên như không khiến cho Trần Tuấn Kiệt núp sau Tô Hàng tức muốn trào máu.

Hắn tiến lên muốn đẩy Tô Dật Thuần xuống cầu thang, bỗng cánh tay bị nắm lấy, Tô Dật Thuần hơi dùng sức, đẩy ngược cậu ta xuống.

Đám học sinh hóng hớt nhao nhao nhô đầu ra xem trò cười.

Hầu như ai cũng im thin thít, chỉ có mấy thanh niên lo trường không cháy đang không ngừng hú hét, thậm chí có tên còn đang live stream.

Tô Hàng vẫn bình tĩnh nhìn Tô Dật Thuần, Trần Tuấn Kiệt lăn lông lốc xuống dưới cầu thang, cậu ta cũng không liếc mắt lấy một cái.

Tô Dật Thuần là Omega, cổ đang đeo vòng ức chế chuyên dụng của Omega, như là vật nuôi, như là thú cưng.

Dù là loại nào, cũng không có quyền phản kháng.

Tô Hàng đột nhiên cười, cậu ta tiến đến gần rồi thì thầm vào tai Tô Dật Thuần: “Đồ rẻ mạt”

Nói rồi cậu ta thẳng lưng, dõng dạc trước tất cả mọi người.

“Mày chỉ là một Omega, cả đời cũng chẳng phất lên nổi, mày không xứng được sống tốt.”

***Ế cả đời nha chú:)))) Các má thông cảm, em nó đang trong thời trẻ trâu, bé cần được iu thưn***

Tô Dật Thuần sải bước lên cầu thang, nhìn thẳng cậu ta rồi từ từ mỉm cười.

Bỗng cho cậu ta một cái tát vang dội.

Tô Hàng tới kiếm chuyện với Tô Dật Thuần không phải lần đầu, đám học sinh nhìn nhiều thành quen.

Nhưng đây là lần đầu tiên Tô Dật Thuần đánh trả, còn đánh thẳng tay như vậy.

Lúc Tô Hàng bị đạp lăn xuống chân cầu thang, cậu ta còn đang ngu người.

Tô Dật Thuần từng là một tay đấm bốc nửa đường đổi nghề sang huấn luyện viên quyền anh, thật ra, anh không có gì hơn người. Thứ duy nhất khiến ông chủ thưởng thức chính là tinh thần sắt đá, kiên cường, quyết không chịu thua. Giống như bây giờ, anh đá Tô Hàng lăn xuống cầu thang còn chưa thỏa mãn, mặt hằm hằm đi xuống, một tay túm cổ áo xách cậu ta lên, một tay giật tóc, hai mắt nhìn thẳng cậu ta.

“Tao sống có tệ hay không, chẳng liên quan gì đến việc tao là Omega.”

“Mẹ mày không phải Omega chắc, sau này bạn gái mày, vợ mày chẳng lẽ không phải Omega.”

“Mày có tư cách gì mà chối bỏ giới tính của tao, con người của tao”

“Con bà nó, quyền bình đẳng của Omega được công nhận bao nhiêu năm rồi, đồ ngu ngục.”

Anh mắng oang oang, tất cả mọi người đều nghe thấy.

Tô Dật Thuần buông tay, xoay người trở về lớp.

Bước lên cầu thang, anh quay lại nhìn xuống Tô Hàng đang nằm sõng soài.

“Tao là Omega thì sao, tao rất tự hào, ông đây mạnh mẽ hơn mày nhiều, mày khinh thường cái gì chứ.”

Tieba và các diễn đàn khác của Tam Trung lập tức ngập tràn các bài viết về Tô Dật Thuần.

“Ngại quá đi à, tui yêu cậu ấy chết mất, tui yêu cậu,Tô Dật Thuần!!!”

“Omega kiên cường hơn mày nhiều, mày khinh thường cái gì chứ. Aaaa, nói hay lắm!”

“Tui chân thành xin lỗi TDT, trước đây tui từng mắng cậu.”

“Đuỵt, mấy bồ đều hô hào là cậu ta khiến Omega kiêu ngạo, chỉ có tui chú ý quyền cước của cậu ta à, người anh em này nhìn một cái là biết người trong ngành, quyền Thái chuyên nghiệp đó. Đỉnh vãi!”

“Này, mấy bồ còn nhớ bức chụp góc nghiêng của cậu ta không, Tô Dật Thuần đúng là giấu tài nha, ngoại hình đẹp, tam quan đúng đắn, lại còn biết đánh nhau.”

“Làm phiền xíu, xin hỏi O với O có thể sinh em bé không, tui muốn gả cho anh ấy.”

Tô Dật Thuần vào lớp ngồi xuống, bỗng nghe thấy tiếng vỗ tay.

Ban đầu chỉ lẻ tẻ một hai, sau đó, tiếng vỗ tay dậy lên như sấm.

Lớp trưởng là người đầu tiên đứng lên, cô là một Omega. Cô ấy bước lên bục giảng rồi hướng về Tô Dật Thuần cúi thấp người.

“Tô Dật Thuần, thật xin lỗi, trước kia thấy cậu bị bắt nạt nhưng tôi không giúp đỡ cậu.”

Cô ấy khom lưng thật sâu, lúc đứng thẳng lên, trên mặt đều là nước mắt.

“Tôi vẫn luôn tự ti với giới tính của mình, cảm ơn cậu đã can đảm đứng trước tất cả mọi người tự hào nói như vậy, thật sự cảm ơn.”

Tô Dật Thuần xấu hổ đờ cả hai tay, trừ lúc lên sàn đấu, anh rất ít khi trở thành tâm điểm được mọi người chú ý.

Hôm nay anh cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ làm người ta cảm động đến khóc.

Tô Dật Thuần đang bối rối không biết phản ứng như thế nào, bỗng nghe thấy Cẩu Đông Tây khua chiêng gõ trống trong đầu.

“Tinh tinh! Chi nhánh cốt truyện “Tiểu Bạch Hoa bị bắt nạt” hoàn thành được 60%, xin ký chủ không ngừng cố gắng!”

“Tinh tinh! Chi nhánh cốt truyện “Thiếu gia bị vứt bỏ” hoàn thành được 20%, xin ký chủ không ngừng cố gắng!”

Cẩu Đông Tây có vẻ như là fan cuồng của kèn xô na và chiêng trống, loại hợp âm này cứ cất lên là bầu không khí có vẻ vui tươi vô cùng, lần nào cũng khiến Tô Dật Thuần phải hoài nghi thẩm mỹ của hệ thống.

Thật là hết sức dân dã.

“Hoàn thành 100% thì có khen thưởng gì không?”

Biết đâu nha, ký chủ yêu dấu, hệ thống khen thưởng của bọn tui là ngẫu nhiên, có thể đạt được đạo cụ quan trọng, điểm thưởng nâng cấp chỉ số bản thân, cốt truyện gốc hoặc là bật mí nhánh cốt truyện tiếp theo. Tóm lại là xin ký chủ tự mình khám phá.

Cẩu Đông Tây nói nghe có vẻ hết sức thuyết phục, nhưng thực ra vô cùng vớ vẩn.

Tô Dật Thuần cảm thấy như đang trong một trò chơi nhập vai ngớ ngẩn nào đó.

Cùng với một cái hệ thống y chang cái máy hát.

Tin Tô Hàng bị Tô Dật Thuần đánh ngay lập tức truyền khắp thành phố.

Lúc Đỗ Hàn Sương biết chuyện, thật ra hắn không ngạc nhiên cho lắm.

Chuyện này đúng là Tô Dật Thuần kia có thể làm được.

Hai người đánh nhau bị quay lại rồi truyền đi khắp nơi, phát ngôn kỳ thị giới tính của Tô Hàng mọi người đều rõ, câu nói cuối cùng của Tô Dật Thuần mọi người đều nghe rành mạch.

Chuyện này là do Tô Hàng gây sự trước, cũng đáng đời cậu ta lắm.

Đỗ Hàn Sương bị hấp dẫn bởi quyền Thái của Tô Dật Thuần hơn, hắn bắt đầu tò mò Tô Dật Thuần này trước đây là người như thế nào.

Đỗ Hàn Sương tắt điện thoại ném sang một bên, rồi nới lỏng cà vạt.

Tây trang là áo giáp của đàn ông, cũng là xiềng xích trói buộc hắn.

Bắt hắn yên ổn làm người.

Trên người hắn bộc phát ra pheromone gỗ đàn hương mãnh liệt.

Hắn cảm thấy chính mình gần đây không bình thường, quá chú ý đến Tô Dật Thuần.

Mặt mày hắn nhăn nhúm, nắm một mớ tóc trên đầu mà giật.

Bà nó chứ, chuyện này quá phức tạp, không nghĩ nữa.

Chắc hẳn là do gần đây đầu óc có vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play