Đỗ Thiên Sơn chọn một căn phòng kín đáo, thích hợp để nói chuyện. Tô Dật Thuần còn mặc áo đồng phục, ngoan ngoãn theo sau.
Tuy rằng Đỗ Thiên Sơn chắc chắn không có ý tốt. Nhưng Tô Dật Thuần sẵn sàng tiếp chiêu, cậu có nhiều cách để ông ta tức chết.
Căn phòng được trang trí sang trọng. Tô Dật Thuần tìm chỗ ngồi xuống, rồi hỏi thẳng: "Ông tìm tôi là vì Hàn Sương à?"
Đỗ Thiên Sơn mỉm cười, bình tĩnh chuyển đề tài: "Gần đây cháu có về nhà thăm mẹ không?"
Tô Dật Thuần cũng khéo léo chơi trò vòng vo với ông ta: "Dạ không, mẹ cũng không tới thăm cháu lần nào. Sợ làm phiền cuộc sống hôn nhân ngọt ngào của bà ấy nên cháu cũng không dám về."
"Anh trai cháu cũng sắp đi học xa nhà rồi nhỉ, không muốn trở về chăm mẹ sao?" Đỗ Thiên Sơn tỏ vẻ sầu lo: "Mẹ cháu gần đây không khỏe. Trông tiều tụy đi nhiều. Mà con cái chẳng có đứa nào ở bên cả. Chắc hẳn bà ấy buồn lắm."
Tô Dật Thuần làm bộ tai điếc, Cẩu Đông Tây nghe mà cũng ba máu sáu cơn: "Sếp à, ông ta chửi sếp bất hiếu đó. Sếp mà mắc mưu là ông ta cưới vợ cho Đỗ Hàn Sương liền."
"Không sao cả, chiêu này không làm gì được tôi." Tô Dật Thuần cúi đầu, gảy ngón tay: "Bác không biết ấy thôi, đầu đường ngõ xóm, ai chả biết cháu là đồ con hoang đã không cha còn bị mẹ bỏ rơi. Cháu làm gì biết thế nào là hiếu thảo chứ."
Không khí trong phòng im bặt. Thấy chiêu này không được, Đỗ Thiên Sơn khụ một tiếng, tiếp tục nói: "Gia cảnh của cháu đúng là hơi phức tạp. Bác có thể tài trợ cho cháu học đại học. Nhưng mà gió tầng nào gặp mây tầng đó, Dật Thuần à."
Tô Dật Thuần suýt thì phì cười. Từ trước tới nay, không nuôi không dạy, giờ lại mang danh cha đẻ để quản chuyện kết hôn của con cái. Ông ta chỉ quan tâm đến tiền và lợi ích thôi, Đỗ Hàn Sương phải kết hôn với con cái gia đình giàu có, quyền quý mới giúp ông ta củng cố địa vị.
Nói đến đây, cậu cũng lười giả bộ, mặt mày lạnh lùng y chang Đỗ Hàn Sương hôm nọ. Cậu cười mỉa bảo: "Cháu thì sao cũng được, nhưng e là Hàn Sương chẳng bỏ được cháu đâu."
"Hay là bác đưa ra một cái giá đi, biết đâu cháu vừa lòng lại chịu thì sao."
Cuộc gặp mặt này đánh dấu hai bên đã trở mặt với nhau, cuối cùng tan rã trong hậm hực.
Tô Dật Thuần ngồi xe buýt về nhà, giữa đường cậu chợt nhớ ra việc quan trọng nên vội xuống xe buýt.
"Nên tặng Đỗ Hàn Sương cái gì đây. Chọn quà cho bạn trai khó quá đi. Cứu mạng."
Nhìn cậu chạy lăng xăng như ong mất tổ, Cẩu Đông Tây cũng phát sầu: "Tôi cảm thấy cứ lấy thân báo đáp là hiệu quả nhất."
Tô Dật Thuần đau đầu suy nghĩ một hồi vẫn không ra. Cuối cùng đành bắt xe về nhà.
Hàng quán hai bên đường lướt qua thật nhanh, Tô Dật Thuần thấy một tấm biển quảng cáo xẹt qua.
"Quà có một không hai dành tặng cho người yêu!"
Trước mắt sáng ngời, cậu nhờ bác tài chạy chậm rồi nhanh tay chụp ảnh, thốt lên với Cẩu Đông Tây: "Trời độ rồi!"
......
Gió đêm mát mẻ làm dịu bớt đi cái nóng ban ngày, đây là lần đầu tiên Đỗ Hàn Sương về sớm hơn Tô Dật Thuần.
Lúc hắn tắm xong ngồi một lúc trên giường mà vẫn không thấy cậu đâu, sốt ruột nhắn tin hỏi: "Sắp 11 giờ rồi đấy, sao em chưa về."
【Little rose: Ngoan nào, em đang có việc, sắp về rồi. Đợi em. 】
【Anh trai tốt: Gọi video đi, tôi muốn nhìn thấy em. 】
Đỗ Hàn Sương ôm gối đầu, thoải mái nằm trên giường. Mùi bưởi chùm làm hắn rất dễ chịu. Chẳng bao lâu sau đã nhận được cuộc gọi video.
Bên kia màn hình rất tối, Tô Dật Thuần chỉ lộ non nửa gương mặt, nhìn hắn cười: "Anh ở trên giường em rồi à, tắm rửa sạch sẽ chờ em hả?"
"Ừ, chờ lâu lắm rồi." Đỗ Hàn Sương gác tay qua đầu: "Em mau về đi."
"Để cục cưng đợi lâu, xin lỗi nha." Màn hình rung lắc dữ dội, Tô Dật Thuần vừa chạy vừa thở hổn hển: "Đợi em, sắp về rồi đây."
Trên đường về, hai người nói chuyện rôm rả. Đỗ Hàn Sương chỉ có thể thấy màn hình đen xì nhưng cũng vui vẻ. Bỗng nghe cậu nói: "Em về rồi, mở cửa cho em."
Tô Dật Thuần trong tay xách theo một cái túi. Đỗ Hàn Sương nhìn vẻ hào hứng của cậu nên không hỏi nhiều, cậu nhón chân hôn hắn một cái liền lên lầu đi tắm rửa.
Đỗ Hàn Sương đợi hồi lâu mới thấy Tô Dật Thuần cầm một cái hộp đi vào phòng.
"Đây là cái gì?" Nhìn hắn mặc áo ngủ, ngoan ngoãn đợi trên giường đáng yêu muốn chớt. Tô Dật Thuần nhịn không nổi tóm lấy hôn thắm thiết. Lúc sau, cậu nhìn đồng hồ rồi bảo: "Anh tắt đèn đi."
Đỗ Hàn Sương tắt đèn, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.
Trong bóng đêm dần hiện lên một ngọn nến le lói.
"Đây là......"
"Sinh nhật 26 tuổi vui vẻ. Hôm nay em vẫn yêu anh."
Ánh nến chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của Tô Dật Thuần, cậu cười giục hắn: "Mau ước đi sau đó thổi nến."
Đỗ Hàn Sương chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại ước một điều, rồi thổi tắt nến.
Trong bóng đêm thính giác trở nên nhạy cảm hơn, Tô Dật Thuần cảm thấy có hơi thở quen thuộc đang đến gần, và tiếng tim đập mạnh mẽ làm trái tim cậu cũng rung rinh theo.
Tô Dật Thuần ngại ngùng nắm chặt cổ áo Đỗ Hàn Sương, cậu vỗ vai hắn: "Anh bật đèn đi, xem quà sinh nhật này."
Đỗ Hàn Sương bật đèn, mở hộp ra, bên trong là một cái hộp nhỏ tinh xảo.
"Đây là gì thế?" Đỗ Hàn Sương nhìn hộp thủy tinh nho nhỏ, nhướng mày: "Nước hoa hả?"
"Anh ngửi thử xem?"
Hắn xịt một cái, không khí lập tức ngập tràn mùi bưởi chùm làm hắn ngơ ngẩn: "Đây là mùi tin tức tố của em mà?"
"Đúng rồi, tinh dầu tin tức tố đó. Cậu nằm lên giường, gác cằm lên đùi hắn: "Ai cũng bảo em là lấy thân làm quà nhưng mà còn chưa đến lúc thích hợp nên em chọn cái này. Anh thích không?"
"Thích, sau này không còn lo về kỳ nhạy cảm nữa." Hắn nhéo gáy cậu hỏi: "Làm cái này có bị khó chịu ở đâu không?"
"Không! Nhưng mà lúc đó hơi trướng, cứ như bị cắn vậy."
"Không biết xấu hổ."
Bình tinh dầu này được Đỗ Hàn Sương giấu kín trong tủ quần áo. Xong xuôi, hắn nhìn sang món quà còn lại, trông như lồng quay xổ số mini: "Cái này chơi như thế nào?"