Tháng 8 nóng nực. Người người đau khổ. Tô Dật Thuần mệt mỏi ngồi trong lớp ăn kem, nghe Ôn Mãn Thanh tám chuyện bên cạnh.
Mùa hè đã khiến người ta buồn ngủ rồi học tiết lịch sử, ngữ văn gặp thầy cô giảng thao thao bất tuyệt càng khiến người ta lăn ra bàn ngáy khò khò. Tô Dật Thuần ngồi gà gật, hai mí mắt sắp dính vào nhau.
Cậu uể oải trên ghế, cố banh hai mắt nhìn lên bảng, chống cự được 5 phút, cậu chịu không nổi mà gục lên bàn ngủ mất.
Lâm Uyển tan học tới tìm cậu, vừa vào đã thấy mỹ nhân say ngủ. Lưng áo đồng phục thấm mồ hôi nên gần như xuyên thấu nên dính sát vào người để lộ vòng eo nhỏ nhắn. Lâm Uyển véo bé mỡ (kết tinh từ tình yêu với trà sữa) trên eo mình, nghĩ eo của cậu ta còn nhỏ hơn eo con gái nữa.
Cô nhóc phát sầu, dáng người mà cô tự hào bấy lâu nay mà chẳng bằng Tô Dật Thuần.
Tuy rằng ganh tỵ đến xanh ruột, cô nhóc vẫn để đồ ăn vặt vào ngăn bàn cho cậu.
......
Nghỉ hè vừa phải học thêm, đã nóng còn áp lực, thêm nữa là phải nộp học phí.
Bên trong hệ thống thì trái ngược một trời một vực, Tô Dật Thuần hay trốn vào đó tránh nóng, đến túc vào giờ lại phải đối mặt với lồng hấp aka phòng học.
Cậu đang bận ngoáy bút, mở lọ sữa chua lạnh uống hai hớp, đột nhiên nghe thấy Ôn Mãn Thanh hỏi: "Hình như hơn 2 ngày nữa là sinh nhật vị kia nhà ông nhỉ?"
Một hơi cạn sạch lọ sữa chua, Tô Dật Thuần chép miệng: "Ừm, nhưng vẫn chưa biết tặng gì đây."
"Ông cột nơ con bướm vào cổ rồi tặng cho người ta là được mà." Ôn Mãn Thanh nói, thiếu điều viết lên trán dòng chữ: "dễ thế mà cũng hỏi, cùi quá"
"Haiz, đừng nói nữa," Tô Dật Thuần đau khổ gạt nước mắt: "Anh ấy mà có gan bum bà là bum thì tôi phải đau khổ suy nghĩ thế này à."
Ôn Mãn Thanh khiếp sợ. Thân là một Beta, không hiểu AO sự đời, đành phải suy nghĩ kiểu khác: "Hay là mua ly sứ tình yêu khắc tên hai người?"
"Nghe bần quá vậy."
Chính xác thì ba ngày nữa là sinh nhật Đỗ Hàn Sương, vấn đề chọn quà tặng đã thành nước sôi lửa bỏng. Tô Dật Thuần mỗi ngày ăn không ngon, ngủ không yên, ủ rũ y chang Đại Hồng.
Thấy vậy, Đỗ Hàn Sương đợi đến tối, lúc hai người đều có thời gian rảnh cho nhau, hỏi cậu: "Dạo này sao em không vui à?"
Thiếu niên đang ôm gấu bông, nghe hắn nói vậy liền vứt gấu sang một bên, nhào vào lồng ngực hắn, hôn lia lịa.
Cậu ngồi lên chân hắn, ngực dán ngực, nhiệt độ xuyên qua áo ngủ mỏng manh.
Đỗ Hàn Sương bị cậu hôn đến nóng cả người, không cẩn thận dùng sức hơi quá, eo cậu bị niết đỏ.
"Thôi nào, tôi không nhịn được đâu." Hắn vỗ eo cậu, tay miết lên đôi môi đỏ mọng của cậu, hô hấp nặng nề.
Tô Dật Thuần ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt cong cong như lá liễu, quyến rũ chết người. Cậu ôm cổ hắn, nói: "Vậy đừng nhịn, em giúp anh."
"Em giúp tôi làm gì?"
"Giúp anh, bằng miệng."
Hắn lập tức mất khống chế đè cậu xuống.
"Tô Dật Thuần, em ép tôi cả đấy. Thật là nhịn không nổi. Em phải ở bên tôi cả đời."
......
Sáng hôm sau, Tô Dật Thuần vẫn rất mỏi.
***Kéo rèm rùi nhưng mà bên dưới tui xả thân hé rèm đó, đọc cho đỡ thèm nha***
Cẩu Đông Tây không hề biết hôm qua hai người chiến đấu ác liệt, nó tò mò nhìn khóe miệng còn đo đỏ của Tô Dật Thuần, hỏi: "Miệng anh bị sao thế, giọng cũng khàn lắm."
Cậu khụ hai tiếng, giả vờ bình tĩnh: "Không sao đâu, hôm qua điều hòa để thấp quá nên bị cảm."
Với khuôn mặt nghiêm túc, cậu nhớ lại sự tình đêm qua. Vật ấy liên tục ra vào miệng cậu, ướt át, căng tràn không thể khép miệng, lưỡi cậu cảm nhận từng đường gân trên vật ấy. Nhiều khi chóp đỉnh của nó còn chạm đến họng cậu. Trong cơn đê mê cậu cảm nhận được cơ bắp căng tràn của ai kia, nghe thấy tiếng thở hổn hển mất kiểm soát của hắn. Hít thở khó khăn nhưng cũng kích thích vô cùng.
Đỗ Hàn Sương sờ lên khóe miệng cậu, nhẹ giọng hỏi: "Họng có đau không?"
Cẩu Đông Tây ngơ ngác nhìn hai người chim chuột, nhìn Tô Dật Thuần lập tức đỏ bừng mặt.
Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì thế, tò mò quá. Ai giải đáp với, online chờ gấp.
Hôm nay là cuối tuần, hai người đều ở nhà nghỉ ngơi. Dì Vương cũng không ở nhà, đây là thời khắc vàng để đôi tình nhân ân ái.
Nhờ có sự tình hôm qua Tô Dật Thuần muốn bình thản đối mặt với hắn cũng không được, cứ thấy hắn là đỏ bừng cả mặt. Đỗ Hàn Sương biết cậu xấu hổ nên chủ động kéo cậu ra ngoài hóng gió.
Hoa hồng trong vườn đang nở rộ. Đỗ Hàn Sương chọn một bông đẹp nhất tặng cho cậu, Tô Dật Thuần nhận lấy, hỏi: "Sao vậy?"
"Tặng em đóa hồng đẹp nhất, em hãy bỏ trốn cùng tôi đi."
Tô Dật Thuần sờ lên bông hoa rực rỡ, nhoẻn miệng cười. Cậu không nói lời nào mà kéo hắn chạy ào ra cửa.
Tô Dật Thuần ngồi ở ghế sau xe máy, tựa đầu vào lưng hắn: "Anh thẳng lưng chút nữa đi, che nắng cho em."
"Ừ, giờ em muốn đi đâu?"
"Nếu là bỏ trốn, thì phải đi đến chân trời góc biển mới được."
........................................
Trên bờ biển không khí mát mẻ hơn nhiều, Tô Dật Thuần cởi giày dẫm trên cát, gió biển thổi áo cậu phần phật, cậu quay đầu, vẫy tay với Đỗ Hàn Sương: "Mau tới đây đi!"
Đỗ Hàn Sương làm quý ông đã lâu, đi đứng rất chi là bình tĩnh thong dong, Tô Dật Thuần nhào vào lòng hắn, cười hỏi: "Sao lại tới bờ biển thế?"
"Không phải em nói muốn đi đến chân trời góc biển à." Đỗ Hàn Sương ôm lấy cục nợ đang nhào đến, nhìn chăm chú vào mắt Tô Dật Thuần: "Còn nhớ hôm qua tôi đã nói với em như thế nào không?"
"Hừmm, anh nói: 'Đúng, chính là như thế, Thuần Thuần giỏi lắm' hả?"