Đường Tâm im lặng ăn cơm chó mà lòng ngổn ngang trăm mối.
"Tinh tinh, nhánh cốt truyện 'Đừng đánh nhau vì em' hoàn thành 100%. Tôi cảm thấy Đỗ Hàn Sương không ổn lắm."
Tô Dật Thuần nghe vậy, duỗi tay vỗ lưng hắn thì phát hiện lưng hắn đã ướt sũng mồ hôi.
"Đỗ Hàn Sương?"
Alpha không trả lời, Tô Dật Thuần hoảng sợ. May là Đường Tâm có kinh nghiệm tới cấp cứu cho hắn: "Hẳn là cảm xúc dao động quá lớn nên cơ thể không chịu nổi, tim ngừng đập rồi, mau để hắn nằm ngửa ra đi."
Tô Dật Thuần run rẩy tay gọi 120, Đường Tâm khẩn cấp ép tim cho hắn, xe cứu thương nhanh chóng tới nơi đưa hắn vào phòng cấp cứu. Mãi đến khi tới bệnh viện, Tô Dật Thuần mới thả lỏng, ngồi bệt xuống đất.
Thiếu niên đỏ mắt nói: "Tại sao lại như vậy?"
"Trong mắt cậu, Alpha có thân thể mạnh mẽ, trí lực cao trời phú lại có tin tức tố áp đảo, chẳng khác gì siêu nhân đúng không?" Nữ Alpha lấy một điếu thuốc trong túi, nhìn thấy biểm cấm hút thuốc lại cất vào: "Chúng tôi đúng là vượt trội hơn Beta và Omega ở nhiều mặt, nhưng trong gen của chúng tôi cũng có khiếm khuyết."
"Alpha — luôn bị coi là tội phạm tiềm tàng, bởi vì bản tính nóng nảy lại bị ảnh hưởng bởi tin tức tố và kỳ nhạy cảm. Đôi khi sẽ gây ra chuyện bản thân không thể khống chế được. Hiệp hội bảo vệ Omega mỗi năm đều sẽ kiểm tra Alpha có tiền án, bắt bọn họ đeo vòng chân theo dõi và giữ khoảng cách với Omega để tránh tái phạm tội."
Đường Tâm đến gần, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu: "Omega sinh ra yếu đuối, dễ tổn thương nhưng Alpha cũng rất đáng thương. Tuy hai giới khó khăn lắm mới có được quyền bình dẳng, nhưng không thể có quyền lợi ngang nhau."
Mùi trầm hương nhạt nhẽo trên người cô ấy làm Tô Dật Thuần hắt xì một cái, mũi cũng hồng hồng.
"Cậu biết vì sao tim hắn ngừng đập, suýt thì chết không?" Tô Dật Thuần lắc đầu, đợi cô ấy nói tiếp.
"Bởi vì hắn yêu cậu. Tình cảnh vừa rồi hẳn là bị kích thích quá độ mà tới kỳ nhạy cảm, nhưng hắn ta không muốn làm cậu bị thương nên cố gắng khống chế tin tức tố," Đường Tâm thong thả cởi cổ tay áo, để lộ một hình săm tiếng Phạn: "Tôi nghĩ là hắn thật sự thích cậu."
- ----------*-------------
Lúc Đỗ Hàn Sương tỉnh lại đã là đêm khuya. Hắn lập tức nhìn quanh tìm Tô Dật Thuần, nhưng trong phòng bệnh chẳng có ai cả.
Không có cảnh người bệnh tỉnh lại một cái là cả gia đình già trẻ lớn bé òa khóc vui mừng như trong phim truyền hình lúc 8 giờ. Chỉ có hắn lẻ loi nằm trên giường bệnh, y chang ông già góa vợ bị con cái bỏ rơi.
Đỗ Hàn Sương trong lòng chua xót, kỳ nhạy cảm vốn đã khiến hắn khó chịu. Không ngờ lúc buồn khổ nhất, Omega của mình cũng bỏ mình mà đi. Nghĩ vậy hắn không khỏi chảy hai hàng nước mắt tủi thân.
Lúc Tô Dật Thuần xách theo hộp cơm đi vào thì thấy Đỗ Hàn Sương nằm xoay lưng về phía cửa, thân hình to lớn nhưng lại co ro, trông vừa đáng thương vừa bất lực. Tô Dật Thuần bật đèn, lau nước mắt cho hắn: "Sao lại khóc thế?"
"Em nói không bỏ rơi tôi mà. Đồ lừa đảo." Đỗ Hàn Sương tủi thân chùi hết nước mắt lên áo đồng phục của cậu. Tô Dật Thuần ôm khuôn mặt nhem nhốc như mèo của hắn, không nhịn được cười mà hôn vài cái.
Sau đó, trên cổ cậu nhanh chóng nhiều thêm một vết cắn, chồng lên vết muỗi cắn trước đó. Tô Dật Thuần vừa bị sờ soạng vừa bị liếm cắn, cậu ngã lên giường bệnh, nhận ra xã hội quả là hiểm ác.
Sao lại có cái tên khốn nạn đến như thế, vừa khóc vừa cởi áo cậu. Liêm sỉ đâu hết rồi?
Tô Dật Thuần che lại gáy, nhíu lại mày nói: "Đỗ Hàn Sương, trước đây anh không có thế này."
"Anh học chiêu giả vờ đáng thương này ở đâu thể hả?" Thiếu niên giật lại quần áo của mình, nhìn hắn chột dạ mà mắng: "Đồ đàn ông chó má, truy thê mà vứt hết liêm sỉ."
"Em thừa nhận em là vợ tôi rồi hử?" Hắn vứt bỏ vẻ tủi thân trước đó, quay lại bộ dáng nghiêm chỉnh mà lưu manh, quả là mặt người dạ thú. Tô Dật Thuần tức mình lấy ra hộp cơm, nhét đầy miệng hắn.
Đỗ Hàn Sương không không có vấn đề gì lớn, đêm đó đã có thể về nhà nhưng bị Tô Dật Thuần bắt ở lại để quan sát thêm. Đỗ Hàn Sương đành phải tiếp tục đóng vai ông cụ già đơn côi trên giường bệnh.
- ----------*-------------
Sự kiện Tô Dật Thuần thu phục biến thái đã trở nên nối tiếng, ai ai cũng biết. Ôn Mãn Thanh thề với trời, lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một Omega mà nhận được nhiều thư tình từ Omega khác đến vậy. Có cô em họ chả thân thiết gì cũng nhắn tin hỏi hắn Tô Dật Thuần có thích beta không.
Cuộc sống này quả thật cái gì cũng có thể xảy ra.
Cô gái bị tên biến thái hại suýt nữa đến kỳ phát tình cũng tới lớp tặng trà sữa cho Tô Dật Thuần, Cậu tươi cười nhận lấy. Nhóm Tieba của trường lại được một đợt bàn tán rầm rộ.
"Chuyến này chắc kèo chẳng có tên biến thái hay gã tra nam nào dám làm phiền ông đâu, sếp Thuần ạ."
Tô Dật Thuần cảm thấy khá là hoang mang. Ai ngờ một lần ra tay vì nghĩa đã biến bản thân thành người nổi tiếng.
Lúc tan học, thầy chủ nhiệm còn hỏi cậu thứ hai tới có muốn phát biểu trước cờ hay không.
Tô Dật Thuần trước nay đều trong nhóm đầu gấu, đừng nói là vào Đoàn, cậu còn không vào đội thiếu niên tiền phong. Đột nhiên được nhận nhiệm vụ vinh quang như vậy, cậu cảm thấy khá là khó tin.
Quả thật là không biết nên phát biểu cái gì.
Đỗ Hàn Sương không chịu được cảnh đơn côi chiếc bóng ở bệnh viện, chẳng bao lâu đã giãy giụa đòi về nhà.
- ----------*-------------
Đúng như suy đoán của Tô Dật Thuần, Đỗ Hàn Sương đã thành công lĩnh hội kỹ năng làm nũng giả đáng thương, lợi dụng cậu dễ mềm lòng mà suốt ngày đòi ôm hôn. Cực kỳ không biết xấu hổ.
Cậu bị Đỗ Hàn Sương đè ở trên giường hôn hít, y chang mèo con bị chó lớn ép vào trong góc điên cuồng liếm, cả mặt, tai và bụng đều bị liếm ướt rồi mà không trốn được.
Tô Dật Thuần bị hôn đến mê mang nghĩ, tên khốn này cấm dục 25 năm năm, giờ xổng chuồng rồi biến thân thành tên háo sắc, vô liêm sỉ.
Người đàn ông vừa tắm xong, tóc còn ướt nước, lồng ngực nở nang phơi bày trong không khí, một giọt nước trượt từ cái cằm cứng rắn trôi xuống cổ, xuống ngực bụng rắn chắc rồi biến mất sau khăn tắm quấn quanh hông.
Tô Dật Thuần xoay người đối diện với hắn, nhìn hắn chăm chú.