Chương 326: Chỉ sát sinh, không sát nhân
Editor: Ha Ni Kên

"Nói vậy chứ sợ rằng hai vị sư phụ bảo vệ Tĩnh Hấp sư phụ sẽ không vui."

Thơm như vậy, chắc chắc không giấu được tăng nhân gần phòng trúc.

Tướng quân trẻ tuổi nghiêm túc nói: "Ăn thịt để bồi bổ sức khỏe, nâng cao thể chất. Các vị cao tăng từ bi như vậy, nhất định có thể hiểu được."

Kiều Chiêu không nhịn được cười, chấp nhận ý tốt của đối phương.

Nàng không ngờ tay nghề nướng của Thiệu Minh Uyên rất tốt, ăn hết cả cái đùi gà thơm lừng, vị giác quay lại, chân thành khen: "Ăn ngon quá."

Thiệu Minh Uyên dời mắt khỏi khóe miệng có dính chút mỡ của tiểu cô nương, hỏi: "Muốn ăn nữa không?"

Kiều Chiêu lắc đầu: "Không, no rồi."

Lúc này Thiệu Minh Uyên mới ăn nốt chỗ thịt gà còn lại, thoăn thoắt tiêu hủy chứng cớ, sau đó cười với Kiều Chiêu: "Muộn rồi, nên nghỉ thôi."

Hai người quay lại gian nhà trúc.

Gần đến phòng trúc, Kiều Chiêu quay người lại, nhẹ giọng: "Cảm ơn, Thiệu Tướng quân."

Thiệu Minh Uyên hơi bất ngờ, sau đó bật cười: "Nào có là gì, thực ra ta cũng đói."

Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười.

Lại còn biết nói thế cơ à.

Nàng đi vào phòng, đóng cửa phòng lại.

Thiệu Minh Uyên đứng ngoài một lúc rồi vào một gian phòng khác.

Rừng trúc u tĩnh, nhưng không được bao lâu, Kiều Chiêu vốn không buồn ngủ bị tiếng ồn ào bên ngoài gọi dậy.

Nàng ngồi thẳng dậy, nhìn thấy ánh lửa bập bùng bên ngoài, vội xỏ giày rồi đi về phía cửa, tay siết chặt cây sáo Thiệu Minh Uyên đưa cho.

Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy hẳn Thiệu Minh Uyên cũng nghe thấy.

Nghĩ vậy, Kiều Chiêu mở cửa phòng, rất bất ngờ với tình cảnh bên ngoài.

Mấy chục tên tăng nhân đang vây quanh phòng trúc của Thiệu Minh Uyên, cây đuốc cháy rực trên tay họ khiến tình hình có vẻ căng thẳng.

Thiệu Minh Uyên đứng ở cửa, gặp được ánh mắt của Kiều Chiêu thì khẽ gật đầu trấn an nàng, sau đó hỏi chúng tăng: "Không biết các vị sư phụ tới đây là vì chuyện gì?"

"Mời Hầu gia theo chúng ta về chùa."

"Sư phụ có thể nói cho tại hạ biết đã có chuyện gì xảy ra ở chùa được không?"

Tăng nhân dẫn đầu cố nén bi phẫn: "Thủ tọa của chúng ta đã bị sát hại, trụ trì muốn mời Hầu gia đến chùa một chuyến."

Nói xong những lời này, Thiệu Minh Uyên tinh tế phát hiện ra tăng nhân vây quanh chàng cùng tiến lên một bước, thu hẹp vòng vây.

Chẳng hề nao núng, chàng bình thản: "Được thôi."

Thấy chàng đồng ý, hiển nhiên chúng tăng thở phào nhẹ nhõm.

Thiệu Minh Uyên đến cạnh Kiều Chiêu: "Lê cô nương, cùng đi thôi."

"Ừm." Kiều Chiêu gật đầu, đi cùng Thiệu Minh Uyên.

Hai người được "vây quanh" bởi chúng tăng, đi đến Đại Phúc Tự. Vừa bước vào, cổng chùa đã lập tức đóng lại, tiếng cửa đóng rầm chấn động giữa đêm hôm.

Đèn đuốc sáng choang, Đại Phúc Tự sáng như ban ngày.

Tăng nhân dẫn đầu trực tiếp gây khó dễ: "Các vị sư đệ, mau trói hung thủ mưu hại thủ tọa lại!"

Chúng tăng nhao nhao chen lên, Thiệu Minh Uyên giữ Kiều Chiêu phía sau lưng để bảo vệ, cao giọng: "Khoan đã! Sư phụ cho rằng tại hại mưu hại thủ tọa ư?"

"Chuyện đến mức này rồi Hầu gia còn cố bao biện gì nữa?" Tăng nhân dẫn đầu cười khẩy.

Thiệu Minh Uyên liếc nhìn trụ trì, giọng sang sảng: "Trụ trì, không biết rốt cuộc chuyện thủ tọa của quý tự bị ngộ hại là như thế nào? Tại hạ và Lê cô nương đều ở tại phòng trúc đằng kia, tại sao lại liên quan đến chuyện này rồi."

"A di đà phật, cách đây không lâu từ phòng sư đệ của ta truyền đến một tiếng hét thảm, khi mọi người chạy đến thì người đã chết thảm rồi."

"Vậy cớ sao lại nghĩ là do tại hạ làm ra? Tại hạ không có lý do để sát hại thủ tọa." Thiệu Minh Uyên bình tĩnh hỏi.

Chàng biết rõ càng những lúc như này thì càng phải bình tĩnh không nóng vội.

Không chờ trụ trì trả lời, tăng nhân dẫn đầu đã kích động nói: "Đương nhiên là có lý do rồi! Thủ tọa của chúng ta trước đã hoài nghi các ngươi, chẳng qua trụ trì bao dung, không muốn tin vào điều đó. Bây giờ nghĩ kỹ lại, thủ tọa không nghi ngờ sai chút nào. Vô Mai sư thái mất tích, các vị sư huynh ở am Sơ Ảnh bị sát hại, tất cả đều do ngươi gây nên. Nếu không, tại sao trước giờ những chuyện đó chưa từng xảy ra, các người đến Đại Phúc Tự xong thì lại có chứ?"

"Tức là, hoàn toàn là do suy đoán của sư phụ?"

"Không phải suy đoán, mà là suy luận hợp tình hợp lý. Vị nữ thí chủ này luôn ở tại am Sơ Ảnh, không có ai quen thuộc bày trí trong am cũng như quy thói quen giờ giấc của các vị sư huynh. Còn Hầu gia ở lại chùa, thường xuyên gặp nữ thí chủ, muốn lẳng lặng đến am Sơ Ảnh hành hung là chuyện vô cùng dễ dàng." Tăng nhân dẫn đầu nói.

"Thế giải thích sự xuất hiện của tên hung đồ kia như thế nào?" Kiều Chiêu hỏi.

Xem ra hoài nghi của thủ tọa về Thần Quang và cái chết của hắn đã dấy lên nghi ngờ trong toàn bộ tăng nhân đối với bọn họ.

Tăng nhân đứng đầu lạnh lùng nói: "Cái vị mang danh hung đồ kia chưa biết chừng chỉ là con tốt thí, nếu không thí chủ định giải thích sự xuất hiện của nha hoàn và phu xe của thí chủ trong căn nhà rách kia? Lại còn cả sơ đồ bài trí trong am Sơ Ảnh nữa?"

Nói xong, hắn thi lễ với trụ trì: "Trụ trì, nhất định bọn chúng đã đang tâm bày kế để Vô Mai sư thái mất tích, nhất định ngài không thể tin những lời giảo biện của bọn chúng, để cho hung thủ hại chết thủ tọa nhởn nhơ không phải chịu tội."

Trụ trì mặt không rõ vui buồn, nhìn Thiệu Minh Uyên.

Thiệu Minh Uyên lãnh đạm hỏi tăng nhân dẫn đầu: "Cho dù là đoán hay là suy, thật ra sư phụ không hề có bằng chứng gì có phải không? Chỉ coi tất cả như điều hiển nhiên?"

"Ai nói là không có bằng chứng? Viên Hỉ --"

Một tăng nhân gầy gò đứng ra.

"Viên Hỉ là người đầu tiên phát hiện ra thủ tọa bị sát hại. Viên Hỉ, ngươi kể lại một lần nữa những gì ngươi trông thấy đi."

Viên Hỉ nhìn Thiệu Minh Uyên một cái, đứng lảng sang một bước rồi mới nói: "Ta đang đến nhà xí thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ phòng thủ tọa, vội vã tới nhìn thì thấy một bóng người xông ra từ phòng thủ tọa, nhảy lên nóc nhà và chạy mất về hướng kia."

Hắn chỉ tay về phía phòng trúc.

"Như thế chứng minh tại hạ là hung thủ à?" Thiệu Minh Uyên không hề mảy may chút nào.

"Cho dù là ban đêm, nhưng đêm nay trăng tương đối sáng, đúng là bần tăng không nhìn rõ hình dáng hung thủ, nhưng có thể chắc chắn hắn không mặc tăng bào mà mặc quần áo dành cho hương khách của chùa, giống thí chủ vậy."

Dứt lời, chúng tăng đổ dồn ánh mắt về Thiệu Minh Uyên.

Tăng nhân dẫn đầu tiếp lời: "Từ lúc có tiếng kêu thảm thiết từ phòng thủ tọa truyền ra cho đến khi chúng ta tới nơi còn chưa đến một tuần trà. Xin hỏi ngoại trừ Hầu gia ra thì còn ai có thể tthuận lợi thoát thân trong thời gian ngắn ngủi như vậy?"

Thiệu Minh Uyên cười lơ đãng: "Tất nhiên là hung thủ thực sự rồi."

"Hầu gia tưởng Đại Phúc Tự chúng ta không có cách nào bắt được ngươi chắc?" Tăng nhân đứng đầu hung hăng chất vấn.

"Không biết chư vị nghe thấy tiếng kêu thảm thiết lúc nào?"

"Khoảng hai khắc trước." Chúng tăng nhao nhao.

Thiệu Minh Uyên bật cười: "Không khéo, đúng là khi ấy tại hạ chưa ngủ."

Tăng nhân dẫn đầu cười nhjat: "Dĩ nhiên là Hầu gia chưa ngủ rồi, khi ấy chẳng phải ngươi đang ở trong phòng thủ tọa của chúng ta để giết người còn gì?"

Thiệu Minh Uyên tỏ vẻ xấu hổ: "Sát nhân thì không dám, nhưng sát sinh là thật."

Trụ trì nhìn chàng chằm chằm.

"Khiến trụ trì chê cười rồi, khi ấy tại hạ đang nướng gà rừng để ăn."

Kiều cô nương cụp mắt lại, thầm nghĩ: tạm được, không khai ra nàng.
--------------------------------

Các cậu ủng hộ tớ ở trên wat/tpad nhaa

Chương 327: Hung thủ
Editor: Ha Ni Kên

Thiệu Minh Uyên nhìn Kiều Chiêu một cái, bổ sung: "Cùng với Lê cô nương."

Kiều Chiêu: "..." Người này có biết tinh thần hy sinh là gì không hả?

Giờ khắc này, yên lặng kỳ quái bao trùm khắp nơi.

Tăng nhân dẫn đầu hắng giọng phá vỡ tĩnh lặng: "Hầu gia và Lê cô nương cùng một hội, e là chẳng thế chứng minh được gì cả."

Xương gà vẫn còn chôn ở hố đất cuối rừng trúc, bây giờ chắc vẫn còn âm ấm. Còn nhân chứng thì –" Thiệu Minh Uyên nhìn chúng tăng một lượt, dừng mắt lại, từ từ nói: "Hai vị sư phụ bảo vệ Tĩnh Hấp sư phụ có thể làm chứng."

Chúng tăng lập tức đổ dồn về hai người tăng nhân kia.

Tăng nhân dẫn đầu sẵng giọng: "Hai vị sư đệ có thể làm chứng sao?"

Hai tăng nhân nhìn nhau, một người nói: "Đúng là khi ấy hai vị thí chủ nướng gà rừng."

Hiển nhiên tăng nhân dẫn đầu không có cách nào tiếp nhận sự thật này, sa sầm mặt: "Khi ấy hai vị sư đệ còn chưa đi ngủ à?"

Hai tăng nhần ngầm thừa nhận, không hẹn mà nghĩ thầm: Ngủ thế nào được, gà rừng nướng thơm đến vậy cơ mà!

Thiệu Minh Uyên cũng phì cười trong lòng, lại phát hiện có ánh nhìn quen thuộc hướng đến chàng.

Chàng nhìn sang, khẽ nhếch môi với cô nương đang nhìn chàng.

Kiều Chiêu dời mắt sang chỗ khác, mím chặt môi.

Tức là, trong lúc hai người đang nướng gà, đã phát hiện ra mùi thơm thu hút hai vị tăng nhân tới rồi mà vẫn còn ung dung ăn gà ngon à?

Trụ trị nói: "Tất cả chỉ là hiểu lầm, mong Hầu gia và Lê cô nương không phiền lòng."

Thiệu Minh Uyên thản nhiên: "Chúng ta có thể hiểu được tâm trạng của các vị sư phụ."

"Trụ trì, ta muốn đi xem tình hình phu xe của ta." Kiều Chiêu nói.

Được trụ trì đồng ý, hai người đến phòng nghỉ của khách.

Cửa phòng đóng chặt, nhưng đèn vẫn sáng trưng.

Kiều Chiêu gõ nhẹ cửa, bên trong lập tức vọng lại tiếng của Băng Lục: "Đừng có mà gõ nữa, mấy tên lừa ngốc các ngươi mà dám bước vào thì ta không tha đâu!"

"Băng Lục, là ta."

Cửa bật mở, Băng Lục ôm một cái ghế, mắt đỏ hoe: "Cô nương, không ngờ em vẫn còn được gặp người và Thiệu Tướng quân."

"Thần Quang sao rồi?" Kiều Chiêu hỏi.

Băng Lục đặt ghế xuống, cảnh giác nhìn tăng nhân đi cùng Kiều Chiêu và Thiệu Minh Uyên: "Thần Quang không sao hết. Có cái đám hòa thượng chết tiệt này mới sao. Vừa nãy ầm ầm gõ cửa, đòi đánh đòi giết, em phải chặn cửa không mở cho ai vào."

Tăng nhân có vẻ không vui, chắp tay thứ lễ: "A di đà phật, nữ thí chủ hiểu nhầm rồi, vừa nãy trong chùa của chúng ta xảy ra án mạng, chỉ muốn hỏi chút tình hình ở chỗ hai vị thí chủ thôi."

Băng Lục hừ lạnh: "Thần Quang đang hôn mê bất tỉnh, ta chỉ là một cô nương bình thường, các ngươi định hỏi cái gì? Rõ ràng không có ý tốt, muốn gán bừa tội danh giết người lên chúng ta."

Tiểu nha hoàn nói đến đây, tiến lên kéo kéo cánh tay Kiều Chiêu: "Cô nương, khi nãy em không mở cửa là đúng có phải không?"

Kiều Chiêu nhéo nhéo gò má của tiểu nha hoàn: "Rất tốt."

Trong trường hợp không thể ra sức, tránh đi là lựa chọn tốt nhất.

"Ta xem Thần Quang thế nào." Kiều Chiêu nói với Thiệu Minh Uyên rồi bước vào.

Thiệu Minh Uyên đứng ở cửa, nhìn vị cô nương kiểm tra tình hình của Thần Quang. Nàng giơ tay sờ trán Thần Quang, rồi sờ trán mình, sau đó bắt mạch nơi cổ tay Thần Quang.

Thiệu Minh Uyên cứ lặng lẽ nhìn như vậy, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Băng Lục nhìn Kiều Chiêu rồi lại nhìn Thiệu Minh Uyên, càng lúc càng thấy nghi ngờ.

Kiều Chiêu kiểm tra xong, đỡ Thần Quang ngồi dậy, nói: "Băng Lục, rót một cốc nước ấm đi."

"Dạ." Băng Lục đáp rồi rót ngay một cốc nước đến.

Kiều Chiêu đón lấy, kề miệng cốc bên miệng Thần Quang, dịu dàng: "Thần Quang, uống nước đi."

Thần Quang không có phản ứng gì.

"Giúp ta đỡ hắn." Kiều Chiêu nói với Băng Lục.

Băng Lục làm theo.

"Thần Quang, ngươi nghe thấy ta không? Uống nước đi nào."

Miệng Thần Quang giật giật, nước đổ vào theo khóe môi chảy ra hơn nửa.

Thiệu Minh Uyên vốn định tiến lên giúp, nhưng thấy tình cảnh trước mặt, chân chàng như mọc rễ, không tài nào bước lấy một bước.

Đêm hôm ấy, chàng mê man bất tỉnh, Lê cô nương cho chàng uống thuốc kiểu gì?

Kiều Chiêu lấy khăn tay lau khóe miệng của Thần Quang, thở phào: "May là uống được một chút. Băng Lục, nhớ cách nửa giờ thì cho Thần Quang uống nước một lần như vậy, uống được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu."

"Em biết rồi ạ."

Kiều Chiêu đứng dậy đi đến trước mặt Thiệu Minh Uyên: "Thiệu Tướng quân, chúng ta đi ra ngoài đi."

Con ngươi đen thẳm của Thiệu Minh Uyên nhìn đăm đăm vào bờ môi phớt hồng của thiếu nữ.

Đang nhìn chỗ nào vậy? Kiều cô nương cau mày, nghi ngờ hỏi: "Thiệu Tướng quân?"

Thiệu Minh Uyên hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng: "Đi thôi."

Không chờ Kiều Chiêu đáp lại, chàng đã xoay người sải vội chân ra ngoài.

Kiều Chiêu chẳng hiểu gì hết, lắc đầu rồi đi theo sau.

Người này chân dài quá, lại bị bỏ quên giữa đường mất.

Đêm nay là một đêm mất ngủ đối với tăng nhân Đại Phúc Tự, nơi nơi sáng đèn, ngay cả đám chim ngủ say trên cây cũng phải tỉnh dậy, đập cánh bay đi tìm nơi yên lặng thanh bình.

Thi thể của thủ tọa hòa thượng vẫn trong phòng của hắn.

Được sự cho phép của trụ trì, Thiệu Minh Uyên và trụ trì cùng nhau đi vào kiểm tra.

Thủ tọa bị đâm thẳng vào tim từ phía sau.

"Trụ trì, tại hạ nghĩ rằng, người sát hại thủ tọa chính là tăng nhân trong chùa."

Lời dứt, chúng tăng đồng loạt quay ra nhìn.

Tăng nhân dẫn đầu cả giận nói: "Hầu gia cho là, các sư huynh ở am Sơ Ảnh và thủ tọa của chúng ta do đệ tử trong chùa giết à? Ngài có bằng chứng gì không mà nói như vậy?"

Thiệu Minh Uyên nhìn hắn một cái, từ từ nói: "Tất nhiên chỉ là suy đoán thôi."

"Hầu gia dựa vào đâu?" Trụ trì hỏi.

Thiệu Minh Uyên chỉ tay: "Trụ trì nhìn về phía kia xem, vật dụng trong phòng không hề có dấu hiệu bị xốc xếch, chứng tỏ thủ tọa và hung thủ không hề vật lộn với nhau, mà là bị giết khi không hề đề phòng gì hết."

"Thế thì có là gì chứ? Lúc ấy thủ tọa đang ngủ say, tất nhiên là không đề phòng gì rồi."

"Không, khi ấy thủ tọa đã đứng dậy, hơn nữa còn tự mình nghênh đón hung thủ vào phòng." Kiều Chiêu tiếp lời.

"Không thể nào, khi ấy chúng ta đi vào đã thấy thủ tọa nằm trên giường mà." Chúng tăng vội vã phản bác.

Kiều Chiêu nhìn Thiệu Minh Uyên, Thiệu Minh Uyên khẽ cười với nàng, tỏ ý để nàng nói tiếp.

Kiều Chiêu cũng không khách khí, từ từ nói: "Sau khi các vị sư phụ đi vào có di chuyển thi thể của thủ tọa sư phụ không?"

"Không hề, chắc chắn sau khi thủ tọa tắc thở vẫn luôn như vậy."

Kiều Chiêu cười cười: "Vậy không phải mọi chuyện rất rõ ràng à? Trên người thủ tọa có đắp chăn mỏng, tức là sau khi bị đâm mới bị hung thủ đặt lên giường rồi phủ chăn lên."

"Còn về góc độ của vết thương." Thiệu Minh Uyên bổ sung: "Nếu như khi ấy thủ tọa đang nằm ngủ mà bị đâm thì góc độ vết thương sẽ không như vậy, mà phải chéo xuống. Vết thương này là do hung thủ đâm thẳng từ phía sau lưng."

Chúng tăng trố mắt nhìn nhau, một người hỏi: "Vậy chứng minh thủ tọa mời hung thủ vào thế nào?"

"Cửa sổ vẫn đóng, nếu thủ tọa bị người dùng đồ sắc bén đâm vào giữa lưng thì chỉ có thể là sau khi mở cửa cho hung thủ, thủ tọa xoay lưng đi vào phòng rồi bị sát hại." Thiệu Minh Uyên đảo mắt nhìn chúng tăng: "Điều này chứng tỏ, thủ tọa rất tín nhiệm hung thủ."
--------------------------------

Các cậu ủng hộ tớ ở trên wat/tpad nhaa

Chương 328: Tìm được sư thái
Editor: Ha Ni Kên

Chúng tăng nghe xong mặt mày nghiêm lại.

Bọn họ không ngu, tất nhiên biết những lời phân tích của Thiệu Minh Uyên đều có lý.

Lúc nửa đêm, nếu không phải tín nhiệm thì sao có thể mở cửa mời vào? Vậy việc hung thủ là tăng nhân trong chùa không còn gì để chối cãi nữa. Mà kết luận này khiến tâm trạng của chúng tăng trở nên nặng nề.

"Không Vân, triệu tập tất cả đệ tử." Trụ trì phân phó.

Tăng nhân dẫn đầu Không Vân dạ một tiếng.

Không lâu sau, tiếng chuông rền vang không dứt tại sơn tự.

Nửa đêm yên tĩnh, tiếng chuông vang vọng, đến cả những người đang cố khai thông con đường dưới chân núi Lạc Hà không kể ngày đêm cũng giật mình.

Giang Thập Nhất vọt đến trước mặt Thiệu Tri: "Trong chùa đã xảy ra chuyện gì rồi? Hầu gia có truyền tin gì không?"

"Không." Thiệu Tri tức giận đáp gọn lỏn, nhìn về phía sơn tư.

Dưới chân núi, nhiều người không còn lòng ngủ tiếp.

Trong chùa, tăng nhân đang say giấc phải tỉnh hết dậy, vội vàng khoác áo tăng chạy đến đại điện.

Thiệu Minh Uyên và Kiều Chiêu coi như người ngoài cuộc, yên lặng đứng nhìn.

"Có mệt không?" Thiệu Minh Uyên đột nhiên hỏi.

Trong bóng đêm, đôi mắt của người con gái sáng ngời, khẽ lắc đầu: "Bây giờ cũng không ngủ được."

"Yên tâm, người nọ không thể bình tĩnh được lâu, lại còn làm lộ chân tướng rồi, nhanh chóng sẽ phơi bày hết thôi."

"Biết là vậy, chỉ không biết sư thái thế nào rồi." Kiều Chiêu nhìn trụ trì đang đứng ở xa.

Trụ trì như cảm nhận được, khẽ gật đầu với hai người.

Dưới an bài của trụ trì, tất cả các tăng nhân bất kể già trẻ, chia thành nhiều đội lục soát chỗ ở của mọi người. Đại Phúc Tự sáng như ban ngày, đến khi sắc trời ửng hồng đèn lồng mới tắt.

Chúng tăng quay về tập hợp tại đại điện, không thu hoạch được gì.

Tăng nhân dẫn đầu Không Vân nói: "Trụ trì, đã lục soát chỗ ở của tất cả đệ tử rồi, không phát hiện được gì khả nghi. Ta nghĩ hay là mời phu xe và nha hoàn của Lê cô nương ra rồi hỏi cho ra nhẽ đi."

"Sao sư phụ không chờ thêm một chút?"

"Còn chờ đợi gì nữa? Hầu gia nói hung thủ là tăng nhân trong chùa của chúng ta, nhưng đến giờ cũng không phát hiện được điều gì khả nghi, mà hai người kia rất lại rất đáng ngờ, nhất định có quan hệ với hung thủ."

"Đúng là có quan hệ, nha hoàn của ta thấy được dáng vẻ đồng bọn của thợ săn." Kiều Chiêu đột ngột lên tiếng.

Chúng tăng kinh hãi, vẻ mặt của tăng nhân dẫn đầu Không Vân đanh lại: "Đã vậy, vì sao Lê cô nương không nói ra từ sớm?"

Kiều Chiêu bật cười: "Nói ra từ sớm để hung thủ giết người diệt khẩu à?"

"Vậy thì mời vị nữ thí chủ kia ra đây xác nhận hung thủ đi." Không Vân lạnh lùng nói.

Kiều Chiêu không đáp, quay sang nhìn trụ trì.

Trụ trì trầm giọng: "Mọi người bình tĩnh chớ vội vàng, chờ một chút đã."

"Trụ trì còn muốn chờ gì nữa?" Không Vân khó hiểu.

Trụ trì cười không nói gì.

Hai khắc sau, một vị tăng nhân trẻ đi vào, ghé tai trụ trì nói nhỏ mấy câu, trụ trì gật đầu liên tục, vẻ mặt vui mừng.

Đến khi tăng nhân trẻ nói xong lui xuống một bên thì trụ trì mới nhìn mọi người một lười, cười nói: "Tìm được sư thái rồi."

"Tìm được sư thái rồi?" Chúng tăng trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc, vội hỏi: "Trụ trì, sư thái đang ở đâu? Sao lại tìm được vậy?"

Bọn họ lục soát mọi ngóc ngách ở đây, còn trụ trì lại sai người đi tìm sư thái từ khi nào?

Chúng tăng không khỏi nhìn tăng nhân trẻ tuổi, lúc này mới chợt hiểu: Nãy giờ vẫn không thấy tiểu đệ tử Tĩnh Hư của trụ trì. Nhưng Tĩnh Hư vốn không có địa vị gì quan trọng, lại còn trẻ, ít người để tâm.

"Không Vân, giờ ngươi có thể nói qua xem, vì sao ngươi lại bắt cóc sư thái, sát hại thủ tọa rồi chứ?" Trụ trì đột ngột nhìn Không Vân rồi hỏi.

Lời nói tựa sấm rền giáng vào đầu chúng tăng, mọi người không nhịn được lùi ra, tạo thành khoảng cách quanh Không Vân.

Không Vân khiếp hoảng: "Ý trụ trì là gì vậy? Đệ tử nghe không hiểu!"

"Tĩnh Hư, con nói cho Không Vân biết, đã phát hiện ra sư thái ở đâu?"

Tĩnh Hư cúi đầu hành lễ với trụ trì rồi cao giọng nói: "Sư thái được tìm thấy ở trước kho lương thực."

Ánh mắt nhìn Không Vân của chúng tăng càng thêm khác thường.

Không Vân không hề nao núng: "Mặc dù đệ tử quản lý kho lương thực, nhưng sư thái được tìm thấy ở đó cũng không chứng minh được rằng liên quan đến đệ tử."

Trụ trì nghiêm mặt, lắc đầu nhìn Không Vân: "Đêm qua trước khi Quan Quân Hầu và Lê cô nương rời khỏi chỗ ta, đã miêu tả rằng rất có khả năng hung thủ có đặc điểm thế này: gầy ốm, xuất gia sau khi đã trưởng thành, có thể tùy ý đi ra ngoài mà không khiến ai hoài nghi gì."

"Đệ từ phù hợp với đặc điểm đó đâu phải ít."

Trụ trì nhìn xoáy Không Vân, bình thản: "Vậy nếu thêm một điều là, rất có thể từng là dân tỵ nạn hoặc ăn xin mà suýt chết đói dưới chân núi từ nhiều năm trước thì sao?"

Không Vân cứng người.

Trụ trì thở dài: "Ta đã cho đệ tử kiểm tra sổ sách cả đêm, hai mươi năm qua, những người phù hợp với điều này không quá bảy người. Trong số bảy người này, chỉ có mình ngươi là thỏa mãn ba đặc điểm kia mà thôi."

Không Vân bật cười: "Vậy nên trụ trì đã nghi ngờ đệ tử từ sớm à? Nhưng chỉ dựa vào suy đoán bừa bãi của mấy kẻ ngoại lai mà đệ tử lại bị kết tội à?"

"Tín Hải –"

Một tăng nhân trung tuổi đi lên, trên tay là một khay, trên khay là một bộ quần áo được xếp gọn gàng.

Thấy quần áo trên khay, Không Vân biến sắc.

"Đây là quần áo cho hương khách lục soát được từ phòng Không Vân sư huynh, trên còn có vệt máu."

Trụ trì nhìn đăm đăm Không Vân: "Không Vân, ngươi còn muốn nói gì nữa không?"

Không Vân nhìn chằm chằm trụ trì, vẻ mặt biến đổi liên tục, hồi lâu mới thở dài: "Hóa ra trụ trì lại diễn một màn kịch hay đến vậy, tập hợp toàn bộ đệ tử trong chùa để ta dẫn đi lục soát khắp nơi là hòng không cho ta có thời gian xử lý bộ quần áo có phải không?"

"Bắt Không Vân lại." Trụ trì quay lưng.

Vũ tăng đã sớm thủ sẵn một bên lập tức vây quanh Không Vân.

"Muộn rồi..." Không Vân miễn cưỡng nói ra những lời này, máu đen nhánh chảy từ khóe miệng.

Khi hắn nhìn thấy Tĩnh Hư, hắn đã tự cắn nát cái răng chứa túi độc rồi.

Không Vân trợn mắt nhìn lên trời, lẩm bẩm: "Ta hối hận rồi –"

Nếu không vì ân tình đưa cơm năm ấy mà mề lòng xin đồng bạn giữ lại tính mạng của Tĩnh Hấp, có phải sẽ không để lại sơ hở khiến người khác ngoài nghi?

Không Vân mở mắt thật to, đã tắc thở.

Mọi người nghe được lời không thành câu của hắn, nhưng vĩnh viễn không đoán được hắn hối hận chuyện gì.

"A di đà phật –" Trụ trì thở dài một tiếng: "Tĩnh Hư, con dẫn đường đi, chúng ta đi thăm sư thái."

Khi Kiều Chiêu nhìn thấy Vô Mai sư thái, Vô Mai sư thái đang tựa người vào gối, vả mặt yếu ớt nhưng ánh mắt bình tĩnh vô cùng.

"Mọi người đến rồi." Không Vân nhoẻn miệng cười: "Trụ trì sư huynh, ta muốn nói chuyện riêng với Lê cô nương."

Trụ trì gật đầu một cái, cùng đám người Thiệu Minh Uyên lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn Vô Mai sư thái và Kiều Chiêu.

"Sư thái, người thấy thế nào rồi? Để tiểu nữ bắt mạch cho người nhé?"

Vô Mai sư thái cười: "Bần ni không bị ngược đãi gì, chỉ là chưa có gì vào bụng thôi."

"Vậy để tiểu nữ đi nấu chút cháo trắng và thức ăn cho sư thái đi."

"Không cần vội." Vô Mai sư thái ngăn nàng lại: "Thí chủ bị dọa sợ rồi phải không?"

--------------------------------

Các cậu ủng hộ tớ ở trên wat/tpad nhaa

Chương 329: Khai thông đường núi
Editor: Ha Ni Kên

"Đúng là sợ nhưng tiểu nữ lo cho an toàn của người hơn."

Đến bây giờ, nàng vẫn nhớ rõ cảm giác khi phát hiện thấy có kẻ ở sau lưng, không lạnh mà run, còn cả nỗi tuyệt vọng khi bị hung đồ khống chế nữa.

"Liên lụy thí chủ rồi, may mà thí chủ không sao."

"Sư thái –"

Vô Mai sư thái dời mắt, nhìn bức tường trắng như tuyết: "Bần ni biết thí chủ còn nhiều chuyện muốn hỏi. Nhưng những chuyện này không phải là chuyện một tiểu cô nương như thí chủ nên hỏi. Ngoan, sau khi xuống núi hãy quên hết mọi thứ đi."

"Ý sư thái là –" Kiều Chiêu giật mình.

Vô Mai sư thái bình tĩnh cười: "Am Sơ Ảnh chỉ còn bần ni và Tĩnh Hấp, bần ni không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại am Sơ Ảnh, sau này thí chủ cũng không cần đến nữa."

Kiều Chiêu hơi bất ngờ, yên lặng một chút rồi hỏi: "Vậy sau này, ai sẽ chép lại kinh thư cùng sư thái?"

Nàng và Vô Mai sư thái quen biết nhau vài tháng ngắn ngủi. Suốt khoảng thời gian đó, trong căn phòng nho nhỏ yên lặng, Vô Mai sư thái tụng kinh văn, nàng chép kinh phật, bất tri bất giác nửa ngày đã trôi qua. Cứ bảy ngày một lần có thể ngồi chép kinh văn, vô lo vô nghĩ, nào không phải thời gian hiếm hoi nàng có thể tạm quên những khổ sở trong lòng chứ?

Đúng là ban đầu Kiều Chiêu nàng có tính toán khi muốn đến gần Vô Mai sư thái, nhưng giờ nàng thật tâm không nỡ.

"Ngốc, bao nhiêu năm nay làm gì có ai chép kinh thư cùng bần ni. Duyên đến duyên đi, không cần bận tâm."

"Vậy sau này tiểu nữ còn có thể gặp được sư thái không?" Kiều Chiêu hỏi.

Nàng cảm thấy việc Vô Mai sư thái quyết định rời khỏi am Sơ Ảnh không hề đơn giản như vậy.

"Có thể có, có thể không, nào ai biết. Bần ni đói rồi, thí chủ có thể nấu cho bần ni một bát cháo."

Kiều Chiêu đưa chuỗi hạt trầm: "Sư thái, chuỗi hạt của người."

Vô Mai sư thái không nhận: "Chuỗi hạt này giao cho thí chủ, hy vọng có thể bảo vệ thí chủ bình an."

"Đa tạ sư thái." Kiều Chiêu biết Vô Mai sư thái không thích dông dài, nhận lấy chuỗi hạt rồi lui ra ngoài.

Thiệu Minh Uyên chờ bên ngoài.

"Trụ trì, sư thái muốn ta nấu cháo, không biết phòng bếp ở đâu?"

"Tĩnh Hư, dẫn Lê cô nương đến phòng bếp."

Thiệu Minh Uyên đi theo sau: "Lê cô nương, để ta đi cùng cô nương."

Giờ này phòng bếp ở Đại Phúc Tự vắng lặng, Kiều Chiêu nấu cháo, ngồi trên ghế con ngây ngẩn.

"Sư thái đã nói gì à?"

"Ừm." Kiều Chiêu lấy lại tinh thần, khều thanh cời lửa, nhẹ giọng nói: "Sư thái phải rời khỏi am Sơ Ảnh rồi, cho nên sau này ta không cần đến nữa."

"Không đến cũng hay."

Kiều Chiêu dừng tay, nhìn Thiệu Minh Uyên.

Thiệu Minh Uyên lấy thanh cời lửa từ tay Kiều Chiêu, điềm đạm: "Chuyện lần này có lẽ chỉ là bắt đầu thôi."

"Vì sao Thiệu Tướng quân lại nghĩ như vậy?"

Thiệu Minh Uyên cười cười: "Có lẽ là trực giác. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tên thợ săn và Không Vân hòa thượng đã nằm vùng nhiều năm như vậy, làm gì có chuyện thế lực đằng sau chưa đạt được mục đích đã vội vàng buông tha?"

"Phải." Kiều Chiêu thở dài.

Vừa rồi trước mặt Vô Mai sư thái, thậm chí nàng chưa từng nghĩ đến việc hỏi xem hai kẻ kia muốn tìm thứ gì, bởi vì nàng biết, cho dù có hỏi thì Vô Mai sư thái cũng không nói.

"Chuyện này đối với Vô Mai sư thái và những người liên quan mà nói thì chỉ vừa bắt đầu. Nhưng đối với Lê cô nương thì mọi chuyện đến đây là chấm dứt, như vậy không hẳn đã là chuyện xấu."

"Ừm." Kiều Chiêu gật đầu.

Lòng hiếu kỳ ai lại không có, nhưng quan trọng hơn cả là phải học được cách kiềm chế sự tò mò ấy.

"Lê cô nương, thật ra thì cô nương có thế cân nhắc đến việc dạy thân tín của ta phương pháp châm cứu trừ độc, như vậy sẽ không phiền cô nương mỗi ngày đến phải đi lại. Ta đảm bảo thân tín của ta học xong sẽ không truyền cho bất kỳ ai."

Kiều Chiêu liếc xéo người ngồi cạnh, bực suýt thì cười.

Kề cà cả ngày, hóa ra trọng điểm là thế này hả, vẫn không chịu buông tha ý định tìm người theo học nàng châm cứu!

"Tức là Thiệu Tướng quân muốn qua cầu rút ván hả?" Kiều cô nương lạnh lùng hỏi.

Đêm ấy tên khốn này coi nàng như cái chăn đắp trên người, giờ thì nói thế này hả?

"Không, Lê cô nương hiểu nhầm rồi, tại hạ chỉ cảm thấy làm phiền Lê cô nương quá nhiều thôi."

"Ta không ngại phiền." Kiều cô nương trực tiếp chặn đứng.

Thiệu Minh Uyên há miệng, cuối cùng cũng chẳng biết giải thích làm sao, quyết định ngậm miệng.

"Cháo được rồi." Kiều Chiêu đứng dậy múc cháo ra, phần một bát trên bàn, bưng cháo đi đến cửa rồi mới ngoái đầu lại: "Thiệu Tướng quân ăn cháo đi, chờ ta đưa cháo xong thì sẽ về phòng trúc châm cứu cho Tướng quân."

Thiệu Minh Uyên nhìn chằm chằm bát cháo nóng hổi nghi ngút khói đến ngẩn ngơ. Chàng bưng bát cháo lên uống một ngụm, rồi gương mặt tuấn tú méo xẹo.

Nóng quá!

Án giết người ở am Sơ Ảnh theo lời Vô Mai sư thái mà dừng lại.

Kiều Chiêu trở về phòng trúc cùng Thiệu Minh Uyên, châm cứu cho chàng xong thì không thể gang gượng được nữa: "Ta đi chợp mắt một chút, có chuyện gì thì Thiệu Tướng quân hãy gọi ta."

"Được rồi." Kiều Chiêu đi rồi, Thiệu Minh Uyên ngủ tầm một giờ đã tỉnh dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.

Một con chim bồ câu màu xám sà xuống chân của chàng.

Chàng nhấc bồ câu lên, lấy tờ giấy buộc trên cẳng chân, mở ra xem xong thì nghiền nát tờ giấy thành tro bụi.

Kiều Chiêu ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy, lảo đảo đi ra ngoài. Người đứng ngoài quay lại.

"Thiệu Tướng quân không nghỉ ngơi à?"

Đêm hôm qua nhiều chuyện rối ren, có khi giờ chúng tăng Đại Phúc Tự vẫn đang ngủ bù cũng nên.

"Đã ngủ rồi." Thiệu Minh Uyên chỉ chậu gỗ đặt trên bàn đá: "Đây là nước suối, Lê cô nương rửa mặt đi."

"À, cảm ơn." Kiều Chiêu hơi bất ngờ, nhưng không thể hiện gì. Nàng cúi người múc nước suối rửa mặt, cảm giác loạng choạng trên người lập tức tan biến, thoải mái vô cùng.

Thiệu Minh Uyên đưa qua một chén trà.

Kiều Chiêu ngước nhìn chàng.

"Nước suối đun sôi."

"Cảm ơn." Kiều Chiêu lại cảm ơn lần nữa.

Thiệu Minh Uyên ngồi xuống: "Vừa nhận được tin từ bên ngoài."

Kiều Chiêu cầm chén trà, không nhúc nhích.

Thiệu Minh Uyên hạ giọng rất nhỏ: "Ta đã để thuộc hạ đi diều tra về năm Minh Khang thứ năm xem có đại sự gì không."

Kiều Chiêu chợt nghĩ.

Năm Minh Khang thứ năm –

Nàng cứ nghĩ phải sau khi rời khỏi đây mới điều tra, ai ngờ người ta đã bắt tay vào làm rồi.

"Năm inh Khang thứ năm có hai chuyện lớn." Không chờ Kiều Chiêu hỏi, Thiệu Minh Uyên đã nói nhỏ cho nàng nghe: "Chuyện thứ nhất, là cả nhà Bắc Chinh Tướng quân Tĩnh Viễn Hầu bị xử tội chém đầu vì tội tư thông với địch."

Không hiểu sao nghe xong Kiều Chiêu cảm thấy lòng khẽ run: "Chuyện thứ hai là gì?"

"Chuyện thứ hai xảy ra trước đó, vào đầu năm ấy, Túc vương tạo phản."

"Túc vương?" Kiều Chiêu cẩn thận nhớ lại, lẩm bẩm: "Loạn Lĩnh Nam?"

Thiệu Minh Uyên nhướng mày: "Lê cô nương cũng biết đến loạn Linh Nam à?"

Đã hai mươi năm sau loạn Lĩnh Nam, dường như không còn mấy người nhớ đến cuộc phản loạn chưa đầy ba tháng ấy. Chàng đọc xong tin tức do bồ câu đưa đến mới mơ hồ nhớ lại, nhưng cũng không chắc mơ hồ ấy là từ cuốn sách chàng từng xem qua, hay do ai vô tình nhắc đến.

"Từng đọc một cuốn dã sử, nhắc qua một câu."

"Mặc dù việc Vô Mai sư thái xuống núi năm ấy cũng khó có thể liên quan, nhưng năm Minh Khang thứ năm đúng là một năm rất đặc biệt."

"Thiệu Tướng quân định tiếp tục tra thêm à?"

Thiệu Minh Uyên cười cười: "Trước cứ tra tiếp. Phải rồi, mấy hôm nữa là đường núi có thể thông."

"Hy vọng có thể sớm khai thông, người nhà chắc sốt ruột lắm rồi."

Mấy ngày hôm sau, cùng với tiếng hoan hô, đường núi đã được khai thông.

--------------------------------

Các cậu ủng hộ tớ ở trên wat/tpad nhaa

Chương 330: Xuống núi
Editor: Ha Ni Kên

Cẩm Y Vệ ngăn lại những người muốn lên núi.

"Con gái ta còn ở trên kia, tại sao ta lại không được lên hả?" Hà thị tiến lên một bước, ưỡn ngực nói.

"Trừ Cẩm Y Vệ ra không ai được lên núi hết." Giang Thập Nhất lạnh lùng nói.

"Ngươi có biết phải trái gì không vậy?" Hà thị chống nạnh chất vấn.

Giang Thập Nhất vô cảm vung tay: "Lên núi."

Cẩm Y Vệ bọn họ đã bao giờ dựa vào trái phải để làm việc? Người đàn bà này nói linh tinh quá.

"Lão gia, ngài xem mấy người này—" Hà thị giận vô cùng, kéo kéo ống tay áo của Lê Quang Văn.

Giang Viễn Triều đi đến: "Lê phu nhân chớ nóng lòng, chúng ta cũng chỉ làm theo lệnh phía trên thôi. Tại hạ đảm bảo với phu nhân, nhất định sẽ đưa Lê cô nương bình yên vô sự về với phu nhân."

"Đa tạ." Lê Quang Văn qua loa đáp lấy lệ rồi kéo Hà thị: "Qua lán nghỉ chân kia chờ đi."

Bên đường, có một lán nghỉ chân còn to hơn cái đầu, là từ tiền túi của Hà thị, vợ chồng hai người hàng ngày đều đặn đến đó điểm danh.

Trì Xán đứng yên ở ven đường không nhúc nhích, Dương Hậu Thừa đẩy vai chàng: "Thập Hi, chúng ta cũng đến lán nghỉ chân ngồi chờ đi, chờ ở đây cảm nắng mất."

"Huynh nghĩ, tiếng chuông truyền ra từ đêm đỉnh núi đêm hôm ấy là vì gì?"

Dương Hậu Thừa gãi đầu: "Không biết mà, sau hỏi Thiệu Tri hắn cũng không nói gì cò gì."

Trì Xán nhìn về phía Đại Phúc Tự, ánh mắt sâu thẳm: "Không nói gì, mới là có vấn đề."

Mặc dù tính khi chàng thất thường, nhưng cũng biết mình biết ta. Giờ Cẩm Y Vệ không có ai lên núi, đủ để hiểu trên núi đã phát sinh chuyện rất lớn. Dù chàng chỉ hận không thể được gặp Lê Tam ngay lập tức, cũng biết không được làm bừa.

Chu Ngạn nói đúng, nếu chàng muốn đoạt được điều mình muốn, trước hết phải thật bình tĩnh, mới có thể nắm chặt vận mệnh trong tay.

Lê Tam. Có lẽ muội phải tiếp tục chờ ta rồi.

  "Đội trưởng, chúng ta không lên núi thật à?" Mất tên thân vệ vây quanh Thiệu Tri hỏi.

Thiệu Tri vừa đi vừa nói: "Không nghe thấy lời của Cẩm Y Vệ à, phía trên đã truyền xuống, chỉ có phép quân Cẩm Y Vệ lên núi thôi."

"Dựa vào đâu chứ, tin tức trong núi toàn do Tướng quân chúng ta truyền lại, giờ đường thông rồi mà chúng ta lại không thể lên núi đón Tướng quân đại nhân xuống là thế nào?" Có người không phúc.

Thiệu Tri giơ tay đánh một cái: "Đừng có nói linh tinh, ngươi muốn gây họa cho Tướng quân à?"

Cẩm Y Vệ mới là tâm phúc của Hoàng Thượng, thời điểm này Tướng quân càng phải khiêm tốn. Giờ bọn họ đẩy Tướng quân lên đầu gió, hại Tướng quân bị Hoàng Thượng ghi thù, lợi ít hại nhiều.

"Qua bên kia chờ đi, chẳng mấy Tướng quân đại nhân sẽ xuống thôi."

Gần trăm Cẩm Y Vệ dưới sự chỉ huy của Giang Viễn Triều và Giang Thập Nhất đi đến Đại Phúc Tự.

Án mạng xảy ra tại am Sơ Ảnh và Đại Phúc Tự đã được Thiệu Minh Uyên truyền tin bằng bồ câu đưa thư. Giang Viễn Triều gánh vác trọng trách điều tra cho rõ vụ án còn Giang Thập Nhất phụ trách hộ tống Vô Mai sư thái xuống núi.

"Lê cô nương, đi thôi." Giang Thập Nhất sắp xếp thỏa đáng cho Vô Mai sư thái rồi đi đến trước mặt Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu cúi người chào Thiệu Minh Uyên: "Thiệu Tướng quân, vậy ta xuống núi trước. Giờ Thần Quang chưa thể xuống núi được, để hắn nghỉ tạm lại chùa đi."

Nàng mắc kẹt trong núi lâu như vậy, nhất định đã khiến cha mẹ Lê gia lo lắng.

"Lê cô nương đi thong thả." Nhìn bóng lưng xa dần của người con gái, Thiệu Minh Uyên cảm thấy vài phần hâm mộ.

Có người lo lắng nhớ mong, đúng là thật tốt.

"Hầu gia?" Giang Viễn Triều nhíu mày.

Thiệu Minh Uyên dời mắt, giấu hết mọi điều: "Giang đại nhân, chúng ta vào trong nói chuyện thôi."

"Được." Giang Viễn Triều cười cười, quay đầu nhìn qua Giang Thập Nhất;

Rốt cuộc nghĩa phụ đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ chỉ vì muốn xóa sạch mọi cơ hội gặp gỡ giữa hắn và Lê cô nương, muốn tác thành cho Giang Thập Nhất?

Nghĩ đến đây, Giang Viễn Triều phá lên cười.

Hắn cũng không bao giờ nghĩ đến việc Lê cô nương sẽ trúng mỹ nam kế. Ừm, hắn hơi mong chờ đến cảnh Giang Thập Nhất thất thểu vì vị từ chối rồi.

Lần đầu tiên Kiều Chiêu cảm thấy đường núi dài đến vậy, may mà Băng Lục nói không ngừng một bên, khiến thời gian trôi đi phần nào.

"Cô nương, khi nào Thần Quang mới có thể xuống núi ạ?"

"Hửm?"

Tiểu nha hoàn đỏ mặt: "Hắn là phu xe của cô nương mà, nếu không hồi phủ thì sau này cô nương xuất môn kiểu gì?"

Giang Thập Nhất cách đó không xa, lạnh lùng hỏi: "Lê cô nương cần phu xe à?"

Nghĩa phụ đã nói, bất kỳ nhu cầu của Lê cô nương, chỉ cần nằm trong phạm vi hợp lý thì hắn phải cố gắng thỏa mãn.

"Liên quan gì đến ngươi chứ?" Băng Lục liếc xéo.

Cái tên Cẩm Y Vệ này mắc bệnh à, đang yên đang lành lại nhăm nhe muốn cướp cái ghế phu xe của Thần Quang nhà nàng?

Kiều Chiêu cũng cảm thấy kỳ lạ, có lẽ nàng và Cẩm Y Vệ không hợp bát tự. Trước Giang Viễn Triều không dưng để mắt đến một tiểu cô nương như nàng một cách bất thường, hại nàng suýt thì lộ thân phận. Giờ lại thêm một tên Giang Thập Nhất, mặc dù lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng số lần xuất hiện trước mặt nàng càng lúc càng nhiều.

"Không cần, ta có phu xe rồi." Kiều Chiêu bình tĩnh đáp.

"Ờ." Giang Thập Nhất ngắn gọn đáp.

Thế thì tốt, hắn đỡ phải chạy đi tìm phu xe. Hy vọng Lê cô nương cứ như thế, để người khác đỡ lo.

Nói mới nhớ, sao nghĩa phụ lại để hắn làm cái việc nhàm chán vô tích sự như thế này làm gì chứ? Rõ ràng hắn giỏi điều tra thẩm vấn hơn Giang Thập Tam, roi da ngâm nước muối mới là sở trường của hắn.

Một đường yên lặng xuống núi, Kiều Chiêu nhìn khắp xung quanh, vẫn chưa tìm thấy bóng dáng Lê Quang Văn và mọi người thì Hà thị đã ôm chầm lấy nàng: "Chiêu Chiêu của nương, cuối cùng nương cũng gặp được con rồi, hu hu hu..."

"Phu nhân, ngài đang cản đường." Giang Thập Nhất lạnh lùng nhắc.

Băng Lục bĩu môi lẩm bẩm: "Chưa thấy kẻ nào phá đám như thế luôn."

Giang Thập Nhất vô cảm liếc Băng Lục một cái.

Băng Lục bỗng cảm thấy lạnh gáy khó hiểu, không dám nói tiếp.

"Nương, chúng ta về rồi hẵng nói." Kiều Chiêu không thích bị mọi người vây quanh nhìn, lên tiếng.

"Phải, phải, về nhà, chúng ta về nhà thôi. Mấy ngày vừa rồi tổ mẫu con không ăn không ngủ nổi, mong con mãi." Hà thị vừa kéo tay Kiều Chiêu, vừa đi về phía Lê Quang Văn.

"Lê cô nương, Giang Đại cô nương rất lo lắng, muốn mời cô nương đến Giang phủ làm khách." Giang Thập Nhất đưa ra một tấm thiệp mời.

Kiều Chiêu nhận lấy: "Thay ta cảm ơn Giang Đại cô nương."

Hà thị nhìn Kiều Chiêu nhận thiệp mời, quýnh lên, kéo tay Kiều Chiêu: "Chiêu Chiêu, con xanh xao quá, mau về nhà cùng nương, để nương gọi đại phu đến khám bệnh cho con."

Nói xong, Hà thị mặc kệ phản ứng của Giang Thập Nhất, kéo Kiều Chiêu lên xe ngựa đậu vên đường.

Lê Quang Văn lúng túng sờ mũi.

Ông vẫn chờ con gái nhào vào lòng mừng đến chảy nước mắt đấy, kết quả một tiếng cha cũng chưa được nghe mà đã bị vợ kéo lên xe rồi, chẳng vui tí nào!

Thấy xe ngựa dần khuất bóng, Dương Hậu Thừa khó hiểu đẩy Trì Xán: "Thập Hi, sao huynh không qua đó?"

Trì Xán lườm chàng: "Lúc này qua làm cái gì? Ta có ngu đâu!"

Nếu chỉ có Lê Tam thì không nói, đây còn có cả cha mẹ người ta. Dù sao thfi chàng cũng là một thanh niên quy củ đầy đủ.

--------------------------------

Các cậu ủng hộ tớ ở trên wat/tpad nhaa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play