Chương 321: Bạn tâm giao
Editor: Ha Ni Kên
"Chân Chân." Giang Thi Nhiễm đặt chén trà xuống, đứng lên kéo tay chào đón Chân Chân Công chúa: "Muội sao rồi? Lần trước ta đến thăm muội, muội vẫn phải nghỉ ngơi khiến ta lo lắm nhiều lắm đấy."
Chân Chân Công chúa miễn cưỡng cười đáp: "Ta vẫn ổn."
Hai người cùng ngồi xuống.
Giang Thi Nhiễm nhìn đến tấm khăn che mặt Chân Chân Công chúa: "Chân Chân, trời nóng vậy muội đeo cái khăn này làm gì?"
"Mặt nổi chút mụn."
"Chúng ta quen nhau bao lâu rồi, mấy cái mụn nhỏ thôi có gì sợ, đeo vậy nóng lắm." Giang Thi Nhiễm cười tỏ vẻ không đáng bận tâm.
Chân Chân Công chúa thầm hít sâu một hơi, cố không để bản thân thất thố: "Nhưng mà trông không đẹp."
Giang Thi Nhiễm khẽ mỉm cười: "Cũng phải, Chân Chân xinh đẹp như vậy, trên mặt chỉ cần một chút tì vết thôi cũng khó mà chịu nổi –"
Nói đến đây, Giang Thi Nhiễm phát hiện vẻ mặt Chân Chân Công chúa có vẻ khác thường, vội hỏi: "Chân Chân, muội sao vậy? Ôi chao, sao lại khóc thế này?"
Chân Chân Công chúa sà vào lòng Giang Thi Nhiễm khóc nức nở.
"Chân Chân?"Giang Thi Nhiễm ngẩn ra.
Chân Chân Công chúa ôm chặt Giang Thi Nhiễm, càng khóc càng đau lòng: "Thi Nhiễm, sau này ta phải làm thế nào bây giờ?"
"Rốt cuộc là thế nào mới được?" Chưa bao giờ thấy bạn tốt như thế này, Giang Thi Nhiễm có chút luống cuống chân tay.
Từ trước đến giờ, trong hai người thì nàng mới là muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười. Chân Chân quy củ lễ nghi hơn nhiều.
Chân Chân Công chúa khóc thút thít trong lòng Giang Thi Nhiễm hồi lâu.
Vạt áo trước của Giang Thi Nhiễm ướt đẫm, nàng gượng gạo giơ tay vỗ về tấm lưng mỏng manh của Chân Chân Công chúa: "Chân Chân, muội đừng khóc nữa mà, khóc nữa thì ướt hết cả áo yếm của ta đấy."
Chân Chân Công chúa sững người, nín bặt, một lát sau mới chầm chậm ngẩng đầu lên, từ từ kéo tấm khăn che mặt xuống.
"Ôi trời –" Giang Thi Nhiễm thốt lớn.
"Đáng sợ lắm phải không?" Chân Chân Công chúa tràn đầy tuyệt vọng: "Có phải đáng ghê tởm lắm đúng không? Ôi chao, mấy ngày nay ta không thể nào soi gương được, chỉ cần vừa nghĩ đến dáng vẻ này, chỉ hận không thể chết quách luôn!"
"Chân Chân –" Dù sao Giang Thi Nhiễm cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa trải qua mấy sự đời. Trước việc dung mạo tuyệt thế của bạn tốt thành ra nông nỗi này, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.
"Thôi tỷ đi đi, sau này không cần tiến cung tìm gặp ta nữa đâu –" Chân Chân Công chúa che mặt khóc thút thít.
Giang Thi Nhiễm siết chặt tay Chân Chân Công chúa: "Chân Chân, chỉ là ta quá ngạc nhiên thôi, không hề có ý chê cười muội. Muội đừng khóc, cho dù muội có ra sao thì chúng ta vẫn là bạn tốt, ai dám nói gì về muội, ta sẽ rút roi vụt kẻ đó!"
"Thi Nhiễm!" Chân Chân Công chúa nước mắt tuôn như mưa: "Ta đã nhiều lần muốn buông xuôi cuộc sống, nhưng lại không cam lòng. Ta thực sự không cam lòng!"
Nàng là công chúa, thân phận cao quý. Phụ hoàng chẳng hề đoái hoài đến mấy người con gái, cũng không có mẫu hậu thay các nàng an bài chuyện chung thân. Nàng đã cố gắng biết bao mới có thể đi đến ngày hôm nay, nhưng chỉ vì một trận núi lở kia, mọi thứ đều sụp đổ.
Chân Chân Công chúa nước mắt lưng tròng nhìn Giang Thi Nhiễm, cười khổ trong lòng.
Mặc dù tâm tư Thi Nhiễm cũng không hề xấu xa, nhưng tính tình ít nhiều kiêu căng. Hai người trở thành bạn tốt như bây giờ, nàng nhẫn nại biết bao nhiêu nào có ai hiểu?
"Chân Chân, ta biết muội rất khó chịu, nhưng xin muội đừng nghĩ quẩn. Cha ta vẫn nói, chỉ có người sống mới có thể hy vọng, chết rồi thì chẳng còn gì cả."
"Ta mà còn hy vọng gì?" Chân Chân Công chúa kinh ngạc nói.
"Ngự y đã khám chưa?"
"Khám hết rồi, đến cả Lý viện sử của thái y viện cũng bó tay. Ta chẳng còn đường cứu nữa rồi."
"Không có chuyện đấy. Thiên hạ rộng lớn như vậy, nhất định sẽ có đại phu tài giỏi chuyên chữa bệnh này. Ta nói cho muội nghe nàu, những vị đại phu thực sự tài giỏi thường không thích bị trói buộc đâu, ví dụ như vị Lý thần y nổi danh thiên hạ kia ấy."
"Lý thần y –" Chân Chân Công chúa lẩm bẩm nhắc lại ba chữ này.
"Phải, muội đã bao giờ nghe đến Lý thần y chưa?"
Chân Chân Công chúa gật đầu: "Cón nghe rồi, nghe nói Lý thần y từng chữa bệnh cho Thái hậu."
"Thế mới nói, muội đừng vội nản chí, chưa biết chừng vị Lý thần y kia có biện pháp để chữa cho xem."
"Nhưng vị Lý thần y ấy không ở trong kinh. Thiên hạ rộng lớn đến nhường vậy, đến đâu mà tìm cơ chứ?"
Giang Thi Nhiễm cười cười: "Chuyện này muội yên tâm, để lát ta về nhờ cha ta giúp. Chân Chân quên cha ta là ai rồi à?"
Cẩm Y Vệ nắm trong tay mạng lưới tình báo phủ khắp thiên hạ, làm gì có chuyện Chân Chân Công chúa không biết.
Sức sống dường như kéo về trong đôi mắt nàng, nàng siết chặt tay Giang Thi Nhiễm: "Thi Nhiễm, vậy thì phiền tỷ lắm."
Mặc dù nàng là công chúa, nhưng chỉ khi nào phụ hoàng hoặc hoàng tổ mẫu đích thân lên tiếng, còn không việc đi tìm Lý thần y chỉ là chuyện trong mơ. Bây giờ có Thi Nhiễm giúp đỡ chính là sự lựa chọn tốt nhất. Đây cũng là lý do nàng không sợ mất thể diện để cho Thi Nhiễm thấy bộ dạng của nàng hôm nay.
"Chúng ta cần gì phải khách khí với nhau như vậy." Giang Thi Nhiễm cầm khăn tay lau nước mắt thay Chân Chân Công chúa. Đầu ngón tay khẽ chạm phải mặt nàng, không nhịn được mà rùng mình.
Bây giờ dáng vẻ của Chân Chân trông thật đáng sợ.
"Chân Chân, không phải mấy hôm trước mọi chuyện vẫn còn bình thường à, sao giờ lại thành ra thế này rồi?"
Hai mắt Chân Chân Công chúa như mất hồn: "Ta cũng không biết nữa, hai ngày sau khi được cứu từ chỗ núi lở, mặt ta thành ra thế này. Thái y nói, có thể là khi núi lở đã nhiễm phải một loại độc tố nào đó không rõ tên."
Giang Thi Nhiễm cau mày: "Sao lại gặp núi lở cơ chứ?"
"Phải, ta xui xẻo như vậy đấy. Mấy chuyện sống cả đời cũng khó gặp thế mà ta cứ lần lượt trải qua." Chân Chân Công chúa cười trào phúng.
"Phải rồi, ta nghe nói họ Lê kia cũng gặp phải."
"Họ Lê?"
"Lê Tam con gái của Tu soạn Hàn Lâm Viện ấy."
Chân Chân Công chúa gật đầu: "Phải, hôm ấy chúng ta đi cùng con đường núi ấy, sau đó núi lở. Nàng ấy may mắn hơn ta, khi ấy được phu xe cõng chạy ngược lên núi, chắc không bị núi chôn vùi. Có điều sau thế nào thì ta cũng không biết."
"Như thế nào chứ, nó vẫn khỏe lắm!" Vừa nhắc đến Kiều Chiêu, Giang Thi Nhiễm liền nghiến răng nghiến lợi.
Vừa nghe tin nó gặp núi lở, Thập Tam ca chạy đi đầu tiên, sau đó Thập Nhất ca cũng đi luôn. Đúng là một con hồ ly tinh mà!
"Nàng ấy sao rồi?"
"Theo như tin Quan Quân Hầu truyền lại thì nó vẫn yên ổn sống ngày qua ngày ở am Sơ Ảnh."
Quan Quân Hầu.
Chân Chân Công chúa thầm thì cái tên này, trong đầu vụt qua bóng hình một người.
Người ấy cương nghị nghiêm túc, không hề giống với bất kỳ người đàn ông nào mà nàng từng gặp.
Ai cũng bảo biểu ca Trì Xán của nàng là mỹ nam tử hiếm thấy trên đời, nhưng trong mắt nàng, người kia mới là người có phong thái đứng đầu thiên hạ.
Trong màn đêm tối sâu thăm thẳm, đưa tay lên chẳng rõ ngón nào, nàng đã chờ lâu biết bao nhiêu. Thi thể đè lên người nàng đã lạnh lẽo, máu dịch sền sệt chảy xuống khắp mặt nàng, rồi cũng buốt lạnh, khiến nàng cứ tưởng nàng sẽ chết đi trong tuyệt vọng bao vây như thế.
Sau đó, người ấy xuất hiện, khiến nàng sống lại lần nữa trên đời.
"Chân Chân, sao rồi?"
Chân Chân Công chúa hoàn hồn: "Không sao. Chỉ là thấy Lê cô nương may mắn hơn ta nhiều."
Đều gặp phải núi lở, Lê cô nương được phu xe đưa về am Sơ Ảnh bình an, nhưng nàng lại phải chịu cảnh chôn sống, thậm chí là hủy dung, từ nỗi tuyệt vọng này sang nỗi tuyệt vọng khác.
"Chân Chân, muội không thấy là vì gặp Lê Tam nên muội mới xui xẻo như vậy sao?" Giang Thi Nhiễm đột ngột hỏi.
Chân Chân Công chúa bị câu hỏi đột ngột làm cho sững người.
------------------------------
Các bạn ủng hộ tớ trên Wa t/ pad nhaa
Chương 322: Ánh sáng cuối đường
Editor: Ha Ni Kên
"Ta nhớ lần trước muội đến am Sơ Ảnh cũng gặp mưa to lúc quay về, chẳng phải lần đó cũng có nó hay sao?"
"Đúng rồi, lần ấy xe ngựa của ta bị hỏng, phải đi nhờ xe ngựa của Lê cô nương, kết quả xe ngựa lại bị lật..."
Giang Thi Nhiễm vỗ tay: "Ta bảo mà, đi cùng nó là gặp xui ngay. Lần ấy muội bị thương ở chân rõ nặng, mãi mới dưỡng lành, đi am Sơ Ảnh gặp lại nó lần nữa, rốt cuộc lại đụng trúng núi lở."
Nội tâm Chân Chân Công chúa hơi dao động, sau đó lắc đầu: "Không phải đâu, lần đó là do xe ngựa ta bị hỏng, chân bị thương, mới phải đi nhờ xe ngựa của muội ấy. Còn lần này --"
Lần này là nàng cố tình chờ Lê cô nương, để nói một lời cảm ơn.
"Chân Chân, muội nghĩ mà xem, trước kia muội đi đến am Sơ Ảnh nhiều lần như vậy, đã lần nào gặp chuyện chưa?"
"Không có."
"Thấy chưa, trước đây êm đẹp là vậy, tại sao giờ đây lại liên tục xui xẻo như thế chứ? Mà lần nào gặp chuyện cũng có nó ở cạnh!"
"Thi Nhiễm, ý tỷ là gì?" Chân Chân Công chúa vẫn không tin lắm, nàng luôn tin rằng mọi người gặp chuyện xấu hay tốt đều là do chính bản thân mình.
Giang Thi Nhiễm chớp mắt: "Muội không thấy Lê Tam chính là đồ sao chổi à?"
Chân Chân Công chúa há miệng, không đáp.
"Ta tham gia buổi gặp mặt ở Phức Sơn xã cùng nó, rốt cuộc lại mắc phải một hồi rối ren. Khi ấy bị mắng thì cũng đành chịu, dù sao cũng có phần do ta. Nhưng sau này tiểu công tử phủ Trường Xuân Bá bị một cô nương đánh lén đến gần chết khiến ai cũng bàn tán xôn xao, mà đám người kia còn nói ta chính là cái người nữ giả nam trang đi vào thanh lâu, ta vì trả thù Lê Tam mà đổ oan cho nó. Muội thấy có oan ức cho ta không cơ chứ, chẳng biết đòi công bằng ở đâu!"
Giang Thi Nhiễm ngừng lại, liếc nhìn Chân Chân Công chúa: "Chân Chân, sao muội lại nhìn ta kinh ngạc như vậy?"
Chân Chân Công chúa: "Hóa ra không phải là tỷ à!"
Giang Thi Nhiễm: "..."
Giang Đại cô nương giận đến đạp đổ cái ghế: "Ta đã nói mà, đến cả muội cũng nghĩ là do ta, xem ra cả đời này ta phải chịu tiếng oan đấy rồi!"
"Thế không tra được kia là ai ư?"
Giang Thi Nhiễm đứng thẳng người: "Đấy chính là chuyện lạ đó, ta nhờ Thập Tam ca đi điều tra, thế mà Thập Tam ca lại nói là không tra được gì. Hừ, ta biết thừa, hoặc là Thập Tam ca không quan tâm đến ta, hoặc là vì Thập Tam ca có quan hệ gì đó với Lê Tam nên không muốn tra cho kỹ!"
"Thi Nhiễm, nếu tỷ đã đính hôn cùng Giang đại nhân thì hãy tin tưởng người ta thì tốt hơn. Hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, có duyên phận quý giá biết bao."
Mặc dù nàng là công chúa, nhưng nhiều khi nàng cũng thầm hâm mộ Thi Nhiễm, Giang Thi Nhiễm sống tự tại thoải mái hơn nàng biết bao nhiêu, không cần ra sức lấy lòng trưởng bối, không cần khiêm tốn che đậy tính tình kiêu căng, còn có thể gả cho người mình thích.
Chân Chân Công chúa không nghĩ thêm, vì càng nghĩ lòng nàng càng đau đớn.
"Ta biết Thập Tam ca đối tốt với ta, chỉ là không chắc –" Giang Thi Nhiễm ngập ngừng.
"Không chắc cái gì?"
"Chân Chân, muội đã thích ai bao giờ chưa?" Giang Thi Nhiễm đột ngột hỏi.
"Ta –" Hình bóng vị Tướng quân trẻ tuổi vụt qua đầu Chân Chân Công chúa, nàng lắc đầu.
Nàng thân là công chúa, địa vị lớn lao, nhưng lại càng nhiều trói buộc. Nàng biết, hôn nhân đại sự không do nàng làm chủ, vậy thì thích để trong lòng nào có ý nghĩa gì?
Giang Thi Nhiễm hơi thất vọng: "Thế thì muội sẽ không hiểu được. Ta thích Thập Tam ca, chỉ muốn ở bên huynh ấy mọi lúc mọi nơi, nhưng ta không cảm nhận điều đó từ Thập Tam ca, huynh ấy dường như chỉ coi ta như muội muội mà thôi."
"Thương yêu tỷ như huynh trưởng, cưng chiều tỷ, thực ra cũng rất tốt mà."
"Huynh trưởng có thể yêu thương nhiều người muội muội, nhưng chỉ yêu một người con gái thôi, ta muốn làm người đó." Trước mặt bạn tốt, Giang Đại cô nương thể hiện vẻ sầu muộn hiếm hoi.
Chân Chân Công chúa cười cười: "Không cần lo mà, tỷ hẵng còn cả đời phía trước."
Nếu cho nàng cả đời phía trước, nhất định nàng sẽ khiến người đàn ông nàng vừa ý yêu thương nàng, cho dù người đó có là ai.
Nghĩ đến đây, Chân Chân Công chúa hơi động lòng.
Sao nàng lại ngốc như vậy chứ, mặc dù nàng không thể tự mình quyết định hôn sự, nhưng nếu như Quan Quân Hầu yêu nàng thì sao?
Quan Quân Hầu rất có địa vị trong lòng phụ hoàng, nếu như chủ động đề nghị, nhất định phụ hoàng sẽ vui vẻ tác thành.
Vừa nghĩ đến đây, Chân Chân Công chúa như tìm thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm, sau đó vẻ mặt lại ảm đạm trở lại.
Cho dù thế nào thì vẫn phải chưa khỏi gương mặt này rồi mới bàn tiếp được.
Hiển nhiên Giang Thi Nhiễm đã được lời của người bạn thân khích lệ, nụ cười ung dung: "Muội nói đúng, dù sao Thập Tam ca cũng là của ta, ai cũng không cướp đi được. Ta không tin ta không thể khiến huynh ấy yêu ta như ta đối với huynh ấy. Giờ cũng không còn sớm, ta về trước đã, khi nào có tin tức của Lý thần y ta sẽ đến thăm muội."
"Được." Chân Chân Công chúa tự mình tiễn Giang Thi Nhiễm đến tận cửa.
Giang Thi Nhiễm rời khỏi tẩm cung của công chúa, gặp Giang Đường đứng bên ngoài.
"Cha,"
"Lên xe đi."
Hai cha con lên xe ngựa.
"Cửu công chúa có khỏe không?" Giang Đường thuận miệng hỏi.
"Không."
"Tại sao?"
"Mặt muội ấy hỏng rồi."
"Hỏng rồi?" Giang Đường bất ngờ: "Tức là thế nào?"
Hắn không hiểu lắm.
"Thì chính là hỏng rồi, da thịt như bị mục nát rữa hết cả ra."
Giang Đường rất bất ngờ.
Hắn không ngờ "hỏng" theo lời con gái thực sự là hỏng, mặc dù Cẩm Y Vệ nhạy bén thông tin nhưng tay không thể vươn đến hậu cung Hoàng Thượng được.
"Cha, Chân Chân đáng thương quá, chúng ta giúp muội ấy đi, không sau này muội ấy không sống nổi mất."
Giang Đường bật cười: "Cha cũng không phải đại phu, giúp thế nào được? Cửu công chúa đã mời thái y khám chưa?"
"Rồi, nhưng cả Lý viện sử cũng bó tay."
"Thế thì cha càng không có cách."
"Ai nói thế, con biết cho dù người khác không có cách thì cha cũng sẽ có cách."
"Vậy Nhiễm Nhiễm nói cho cha nghe xem có cách nào nào?" Giang Đường bật cười.
"Con nghe nói Lý thần y có thể cải tử hoàn sinh, y thuật vô cùng cao cường, cha có thể tìm Lý thần y rồi chữa cho Chân Chân không?"
"Lý thần y không ở kinh thành." Giang Đường thu lại nụ cười.
"Vậy cha sai người đi tìm đi."
"Phía Nam truyền tin rằng Lý thần y đã ra biển rồi. Vùng biển mênh mông hơn đất liền nhiều lần, đến đâu tìm mới được chứ?"
Giang Thi Nhiễm nghe vậy thì sốt ruột, sẵng giọng: "Vậy phải làm thế nào bây giờ? Cha, đáng lẽ cha phải ngăn Lý thần y không cho rời kinh mới phải."
Giang Đường cười bất đắc dĩ.
Lý thần y được chính Hoàng Thượng hứa có thể tự do đi khắp nơi, người khác có muốn ngăn, Cẩm Y Vệ cũng chẳng làm gì được.
"Cha cười cái gì?" Giang Thi Nhiễm níu râu Giang Đường: "Con không biết đâu, lúc ấy cha không ngăn Lý thần y, giờ không tìm được thì cha phải nghĩ cách đền cho con đi. Con đã hứa với Chân Chân rồi, không thể mất mặt trước muội ấy được."
"Thả ra nào, thả ra nào." Giang Đường vội vàng cứu lại chòm râu của mình: "Nha đầu ngốc, cha có cách này cho con."
Giang Thi Nhiễm buông râu của Giang Đường: "Cách nào?"
Nàng biết mà, nhất định cha sẽ có cách.
"Chờ khi nào đường núi thông lại, con có thể đi tìm vị Lê cô nương kia xem sao."
------------------------------
Các bạn ủng hộ tớ trên Wa t/ pad nhaa
Chương 323: Nghi phạm
Editor: Ha Ni Kên
Giang Thi Nhiễm trợn tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm hỏi lại: "Lê cô nương nào cơ?"
"Chính là vị Lê Tam cô nương đang mắc kẹt trên núi đấy."
"Cha, cha đang đùa đấy à? Tại sao lại tìm nó?"
Giang Đường nhẹ nhàng xoa đầu Giang Thi Nhiễm: "Nha đầu ngốc, Lê Tam cô nương là cháu gái nuôi của Lý thần y."
"Thế thì sao nào? Cha là cha con đấy, nhưng con đâu có bản lĩnh như cha đâu!" Giang Thi Nhiễm càng nghĩ càng bực, liếc mắt.
Giang Đường cười to.
Con gái ngoan quá, còn biết cha rất bản lĩnh.
"Cha, cha còn cười được à! Biết thừa con ghét cái đứa họ Lê kia nhất, thế mà còn nhắc đến nó làm con bực mình!" Giang Thi Nhiễm dồn sức nhéo râu của Giang Đường.
Giang Đường bất đắc dĩ nói: "Nào nào, thả ra đi, lớn rồi sao còn nghịch vậy!"
"Hừ!" Giang Thi Nhiễm hừ một tiếng, quay ra chỗ khác không nói lời nào.
Giang Đường cười cười, dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn im lặng nhưng Giang Thi Nhiễm lại không nhịn được, quay ra làm nũng tiếp: "Cha, cha đừng ngủ mà, mau nói cho con biện pháp đi. Chân Chân đáng thương quá, con không thể bỏ mặc muội ấy được."
Giang Đường mở mắt, bất đắc dĩ nói: "Cha nói rồi còn gì?"
"Đó là biện pháp gì cơ chứ? Rõ ràng là lừa gạt con!"
"Rõ là nghiêm túc, cha lừa con lúc nào?"
Giang Thi Nhiễm ngẩn ra, do dự: "Lê Tam thực sự có thể giúp Chân Chân à?"
"Cũng có thể không, cha cũng không dám chắc, nhưng không phải tiểu cô nương đó lúc trước cũng bị thương ở mặt à, sau đó có để lại sẹo đâu."
"À, con nhớ ra rồi." Giang Thi Nhiễm lẩm bẩm, nhưng nàng vẫn không muốn tin rằng một cô nương bé hơn cả nàng lại biết y thuật gì được, vỗ tay: "Nhất định nó có linh đan diệu dược của Lý thần y!"
Vừa nghe đến hai chữ "linh đan", Giang Đường giần giật gân xanh, chỉ hận không thể vứt quách hai viên "tiên đan" trong người.
"Cha, bao giờ đường núi thông lại vậy?"
"Còn phải mấy ngày nữa."
"Thật là bực mình, Lê Tam đúng là đồ sao chổi, đi đến đâu là chỗ đó xảy ra chuyện."
"Nhiễm Nhiễm, nếu được thì cha mong con có thể làm bạn với Lê cô nương."
"Còn lâu!" Giang Thi Nhiễm cao giọng: "Nó còn tát con một cái đấy, con chưa rút roi quật nó là đã lợi cho nó lắm rồi, sao có thể làm bạn với nó chứ!"
Biết rõ tính tình bướng bỉnh của con gái, Giang Đường thở dài không nói thêm.
Đại Phúc Tự uy nghi trang nghiêm trong màn đêm, nhưng lại thiếu đi sự bình yên của những ngày trước, trong chùa đèn đuốc sáng trưng.
Đội tăng nhân đi tìm Vô Mai sư thái bước vội trên ánh trăng sáng quay về chùa.
Ngoài đội tăng nhân này, còn có thêm một đôi nam nữ trẻ tuổi, bị trói chặt, đẩy đến trước mặt trụ trì Đại Phúc Tự.
"Trụ trì, đệ tử phát hiện thấy hai người này tại một căn nhà cũ nằm sâu trong núi, hành tung vô cùng khả nghi."
Trụ trì nhìn hai người một cái rồi hỏi: "Khả nghi chỗ nào?"
"Người đàn ông này mặc quần áo cùng chất liệu với kẻ đã chết ở am Sơ Ảnh hôm nay, hình dáng cũng giống. Đệ tử còn phát hiện được bản đồ Đại Phúc Tự và am Sơ Ảnh trong căn nhà rách kia." Tăng nhân đứng đầu đưa cho trụ trì một tấm da thú.
Trụ trì mở tấm da thú ra nhìn, mặt tối lại: "A di đà phật, hai vị có quan hệ gì với tên hung đồ đã sát hại ni tăng am Sơ Ảnh?"
Người đàn ông trẻ tuổi cúi thấp đầu, trọng lượng cả người dồn vào tăng nhân đỡ hắn, không hề phản ứng trước câu hỏi của trụ trì.
Cô nương trẻ tuổi hét lớn: "Mấy cái lão hòa thượng hồ đồ này, mau thả chúng ta ra! Đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta không giết người, cũng không biết hung đồ là ai, ta là nha hoàn thiếp thân của Tam cô nương phủ Lê đại nhân, Tu soạn Hàn Lâm Viện, đây là phu xe của Tam cô nương, các ngươi bắt nhầm người rồi!"
"Trụ trì, Lê Tam cô nương chính là vị cô nương đi cùng Quan Quân Hầu." Một tăng nhân ghé vào tai nhắc khẽ trụ trì.
"Nữ thí chủ là nha hoàn của Lê Tam cô nương?"
"Phải, ta đã nói rát cả cổ rồi mà đám hòa thượng này không tin. Nếu ngươi cũng không tin nốt thì có thể gọi tiểu sư phụ Huyền Cảnh đến đây, tiểu sư phụ biết ta!"
"Mời Quan Quân Hầu và Lê Tam cô nương đến." Trụ trì hạ giọng nói với tăng nhân.
"Trụ trì mau sai người cởi trói cho hắn đi. Hắn bị thương trên người, mấy người trói như vậy sẽ không chịu nổi mất!" Băng Lục nóng nảy vô cùng.
Nếu không vì bảo vệ nàng thì Thần Quang sẽ không bị thương nặng như vậy. Mấy hôm đầu nàng còn e hắn sẽ không qua khỏi, mãi mới có chút khởi sắc, ai ngờ mấy lão hòa thượng khú đế này lại xông vào.
"Thí chủ bình tĩnh, đừng nóng nảy."
"Bình tĩnh đừng nóng nảy, bình tĩnh đừng nóng nảy! Không cho hắn nghỉ ngơi cẩn thận nhỡ có chuyện thì các ngươi sẽ phụ trách đấy hả?"
"Thí chủ phải chứng minh trong sạch trước rồi nói gì thì nói." Một tăng nhân trung niên xẵng giọng.
Tăng nhân này có hàng mày vừa dài vừa đen, khóe mắt xếch lên, không giống trụ trì hiền lành, nhìn qua gã còn có chút ác.
Băng Lục vẫn không mảy may sợ, liếc: "Trụ trì còn không nói gì, ngươi dựa vào cái thá gì mà vu oan cho ta?"
"A di đà phật, thì chủ nói năng thật sắc sảo, bần tăng không có cách nào khác ngoài việc mời hai vị đến Giới Luật viện trước."
"Dựa vào cái gì hả? Chúng ta cũng không phải là tăng nhân Đại Phúc Tự!"
Tăng nhân trung niên trầm giọng: "Dựa vào việc Vô Mai sư thái không rõ tung tích, ni tăng am Sơ Ảnh đều bị sát hại!"
Băng Lục cười nhạt: "Chuyện đó thì liên quan gì đến chúng ta? Đại Phúc Tự và am Sơ Ảnh gần nhau như vậy, các ngươi không bảo vệ tốt các sư thái, lại chẳng tìm được hung thủ, thế là chạy vào núi sâu bắt bọn ta về?"
Lời vừa dứt, rất nhiều tăng nhân xấu hổ cúi đầu.
Tăng nhân trung niên cao giọng: "Giải bọn họ đến Giới luật viện đi!"
"Sư đệ đừng vội –"
"Chẳng lẽ trụ trì muốn bao che cho bọn họ?"
"A di đà phật, lời này của sư đệ đã quá phận rồi." Sắc mặt trụ trì hơi xấu đi.
Lão đã già rồi, còn sư đệ giờ cũng coi như đứng đầu lại vào tuổi tráng niên. Mấy năm nay Đại Phúc Tự ngụ dưới chân thiên tử trôi qua bình yên vô sự, lần này đúng lúc tạo cơ hội ra uy, khó trách sư đệ không nén được tức giận.
"Trụ trì." Giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông trẻ truyền lại từ màn đêm.
Băng Lục ngó ra, không khỏi mừng rỡ: "Cô nương, cô nương, là em đây!"
Vừa kêu nàng vừa giãy giụa: "Mau buông ta ra, mấy cái tên hòa thượng chết tiệt này!"
"Băng Lục?" Kiều Chiêu và Thiệu Minh Uyên nhìn nhau rồi vội đi đến.
"Băng Lục, sao em lại ở đây? Thần Quang đâu?" Kiều Chiêu hỏi xong nhìn theo hướng ánh mắt Băng Lục, không khỏi kinh hãi: "Thần Quang?"
Nàng đưa tay toan bắt mạch cho Thần Quang, bị tay tăng nhân trung niên cản lại: "Thí chủ chớ có hành động càn rỡ, bọn họ là nghi phạm!"
"Nghi phạm?" Kiều Chiêu lạnh lùng: "Có phải nghi phạm hay không thì sau hãy nói, bây giờ hãy để ta khám bệnh cho hắn đã."
Gã tăng nhân trung niên cười khẩy: "Hai kẻ nghi phạm này, một tự nhận là nha hoàn của thí chủ, một xưng là phu xe của thí chủ, như vậy chẳng phải thí chủ nên giải thích cho mọi người chúng ta à?"
------------------------------
Các bạn ủng hộ tớ trên Wa t/ pad nhaa
Chương 324: Việc gì quan trọng
Editor: Ha Ni Kên
"Sư phụ muốn nhắn nhủ gì?" Thiệu Minh Uyên bước đến, đứng cạnh Kiều Chiêu.
Tăng nhân Đại Phúc Tự vốn từ bỏ hồng trần, không có mấy liên lạc với hoàng thất, cũng chẳng mấy sợ hãi với mệnh quan triều đình.
Tăng nhân trung niên lạnh giọng: "Các vị sư huynh ở am Sơ Ảnh bị sát hại bi thảm, sinh tử Vô Mai sư thái giờ vẫn chưa biết, bần tăng có lý do để hoài nghi, chuyện này nhất định có liên quan đến Lê cô nương."
"Người xuất gia từ bi hỉ xả, cho dù sư phụ có nghi ngờ những gì, xin hãy để Lê cô nương chữa trị thay cho phu xe rồi hãy nói sau." Gương mặt Thiệu Minh Uyên trầm lắng như nước, cởi dây thừng trói Thần Quang.
"Chẳng lẽ thí chủ muốn nhúng tay vào chuyện của Đại Phúc Tự chúng ta?"
Thiệu Minh Uyên xoay lại, nhìn thẳng vào tăng nhân trung niên: "Sư phụ sai rồi, thực ra đây là chuyện của am Sơ Ảnh."
Cứ cho là am Sơ Ảnh và Đại Phúc Tự như thể tay chân nhưng cũng không thể để người khác nắm mũi chỉ đường được. Một bên là miếu hòa thượng, một đằng là am ni cô, nghĩ muốn là nhận được thành một nhà à?
Quả nhiên tăng nhân trung niên bị một câu nói của Thiệu Minh Uyên lại cho nghẹn họng không phản bác được.
Thiệu Minh Uyên cởi xong dây trói trên người Thần Quang, gọi: "Thần Quang, tỉnh lại đi."
"Thiệu Tướng quân, đỡ Thần Quang vào phòng đã." Kiều Chiêu nhắc nhở.
Thiệu Minh Uyên đỡ Thần Quang: "Vậy thì trở về phòng trúc."
"Không được về phòng trúc!"
Thiệu Minh Uyên nhìn tăng nhân trung niên.
"Nếu thí chủ nhất nhất phải chữa cho kẻ này thì cũng được, nhưng hãy chữa ở trong chùa, nếu không người chạy mất thì khó mà nói được. Gã tăng nhân trung niên lạnh lùng nói.
Lúc này trụ trì lên tiếng: "Hầu gia, trong phòng khác của chùa có đủ mọi thứ, ở lại đây chữa bệnh dễ dàng hơn."
Thiệu Minh Uyên biết rõ đạo lý làm gì cũng phải chừa lại đường sống, không phản bác lại lời trụ trì, đỡ Thần Quang vào phòng khách.
"Trụ trì, ta cần nha hoàn giúp ta một tay." Kiều Chiêu bình tĩnh nói.
Không đợi trụ trì nói, gã tăng nhân trung niên đã vội nói: "Thí chủ đừng có mà được voi đòi tiên!"
Kiều Chiêu liếc hắn: "Sư phụ việc gì phải uổng công lo những điều thừa thãi như vậy. Băng Lục chỉ là một cô nương yếu đuối, kể cả cởi trói cho em ấy thì nhiều cao tăng ở đây như vậy lại còn sợ em ấy chạy mất à?"
"Vậy cũng không chắc."
Kiều Chiêu bật cười: "Sư phụ sợ cái gì? Sợ chúng ta chạy à?"
Nàng đảo mắt nhìn các tăng nhân, rồi đánh giá nhìn tăng nhân trung niên: "Sư phụ đang lo thừa rồi, nếu chúng ta muốn chạy trốn, có Thiệu Tướng quân ở đây thì ai có thể ngăn lại được?"
Lời dứt, cả phòng lặng lại, rất nhiều tăng nhân lộ vẻ xấu hổ.
Sao nữ thí chủ này lại xem thường tăng nhân bảo vệ của chùa như vậy? Nhưng mà hình như đây là sự thật.
Kiều Chiêu cũng đoán được phản ứng lại của chúng tăng, chuyển giọng: "Nhưng Thiệu Tướng quân sẽ không làm vậy, mà cũng không cần phải làm vậy, sư phụ lo thừa rồi."
Nói xong, nàng nhìn trụ trì: "Trụ trì cảm thấy sao?"
Chẳng biết từ lúc nào, Thiệu Minh Uyên đã trở lại, đứng cách đó không xa, nghe được lời của tiểu cô nương thì bật cười khẽ.
Hóa ra Lê cô nương lại nghĩ vậy, chàng cứ nghĩ nàng luôn thấy chàng rất đần rất ngốc chứ.
"Cởi trói cho vị nữ thí chủ này đi." Trụ trì nói.
"Trụ trì" Gã tăng nhân trung niên không vui nói.
"Sư đệ không cần nói nữa. Lê cô nương nói không sai, người đã ở đây rồi, không cần phải vội vàng, mai hỏi lại cũng chưa muộn."
Kiều Chiêu cởi dây thừng trên người Băng Lục, đưa nàng vào phòng của khách.
Thiệu Minh Uyên lặng lẽ đi theo.
"Cô nương, Thần Quang sẽ không sao chứ?"
"Giờ không nên ồn ào." Kiều Chiêu bắt mạch cho Thần Quang, hỏi Băng Lục: "Trên người hắn có bị thương không?"
"Có, sau lưng có vết thương."
Kiều Chiêu ngước mắt: "Thiệu Tướng quân, phiền Tướng quân lật người Thần Quang lại."
Thiệu Minh Uyên làm theo.
Kiều Chiêu thành thục bình tĩnh vén áo Thần Quang, lộ ra tấm lưng săn chắc.
Thiệu Minh Uyên mi giật tim run.
Đúng là chàng nghĩ nhiều rồi, Lê cô nương đối xử với các bệnh nhân công bằng như nhau.
Băng Lục che miệng, khóc tấm tức: "Cô nương, người nhất định phải chữa khỏi cho Thần Quang, hắn bảo vệ em nên mới thành ra thế này."
Kiều Chiêu nhìn vết thương dữ tợn trên lưng Thần Quang, thở dài: "Đúng là nghiêm trọng thật."
Vừa nói, ngón tay trắng nõn của nàng vừa chỉ vào một chỗ: "Chỗ này đã hóa mủ rồi."
"Hóa mủ có phải sẽ chết không?" Băng Lục xanh mặt.
Kiều Chiêu mỉm cười nhìn nàng: "Hóa mủ có thể chết, nhưng ta ở đây rồi, sẽ không đâu."
Tiểu nha hoàn nhà nàng rõ ràng đã động lòng rồi, sao nàng lại nỡ làm cho trái tim em ấy tan nát chứ.
Thiệu Minh Uyên dường như cũng bị nụ cười dịu dàng ấy làm rung rinh.
Chàng chắc chắn rằng, các cô nương tự tin rất đáng yêu.
"Thiệu Tướng quân?"
Thiệu Minh Uyên hoàn hồn: "Lê cô nương gọi ta à?"
"Có đoản kiếm sạch không?"
Thiệu Minh Uyên cúi người rút một thanh đoản kiếm từ ống quần: "Thanh đoản kiếm này chưa được dùng."
Kiều Chiêu nhận lấy, gọi Băng Lục: "Em lấy ngọn đèn dầu bên bệ cửa sổ ra đây."
"Đây ạ."
Kiều Chiêu hơ lưỡi kiếm trên ngọn lửa nóng, cúi người ghé vào tai gọi tên Thần Quang.
"Cô nương muốn làm gì thế ạ?" Băng Lục khó hiểu.
Thiệu Minh Uyên không lên tiếng, yên lặng nhìn.
Kiều Chiêu đứng lên, nói với Băng Lục: "Chuẩn bị nước nóng và khăn mềm sạch sẽ."
Phòng khách được xây để tiếp hương khách nghỉ qua đêm, tất nhiên có sẵn những thứ này.
Thấy Băng Lục đã chuẩn bị đồ xong xuôi, Thiệu Minh Uyên đưa thanh đoản kiếm cho Thiệu Minh Uyên: "Thiệu Tướng quân động tác dứt khoát, đành nhờ cắt chỗ này đi."
"Cắt thịt?" Băng Lục kinh hãi: "Chuyện này..."
Chưa nói xong, Thiệu Minh Uyên đã giơ tay chém xuống, chặt đứt phần đã hóa mủ trên lưng Thần Quang.
Máu chảy từ vết thương.
Thần Quang rên rỉ một tiếng, cánh tay rũ bên mép giường nắm chạy lấy tà váy của Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu bỏ qua những chuyện này, nhanh chóng đâm ngân châm quanh miệng vết thương, tốc độ rỉ máu ngừng lại. Tinh thần nàng dồn hết cho việc xử lý vết thương cho Thần Quang, vầng trán nhanh chóng lấm tấm mồ hôi.
Thiệu Minh Uyên đưa cho Băng Lục tấm khăn tay, ra hiệu cho nàng thấm mồ hôi cho Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu vội nhìn Thiệu Minh Uyên, gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Hai khắc đồng hồ trôi qua, cuối cùng cũng xử lý xong, Kiều Chiêu thở phào nhẹ nhõm, kéo váy ra khỏi bàn tay đang nắm chặt.
Thần Quang đang chìm trong cơn hôn mê, nắm chặt vô cùng, không kéo ra được.
Kiều Chiêu dùng sức kéo, không biết làm thế nào.
Băng Lục nhìn rồi vội nói: "Cô nương, để em!"
Đợi mãi cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Kiều Chiêu chưa kịp can ngăn, tiểu nha hoàn đã hung hăng kéo váy của cô nương nhà mình, xoạt một tiếng, váy của Kiều cô nương đã bị xé mất một đoạn.
"Ối, rách mất rồi." Băng Lục nhất thời luống cuống.
Kiều Chiêu dở khóc dở cười.
Chứ còn sao nữa? Vải vóc có phải là đá tảng đâu!
Thiệu Minh Uyên lặng lẽ nhìn trời.
Ừm, khi nào Thần Quang khỏe mạnh rồi thì phải xử lý tên nhãi này một trận mới được, chàng đã bao giờ dạy cái trò nắm váy cô nương nhà người ta không chịu buông đâu.
"Cô, cô nương, em xin lỗi." Tiểu nha hoàn tự biết mình vừa gây họa, xấu hổ cúi đầu.
Kiều cô nương lại bình tĩnh vô cùng, phủi phủi váy đứng lên: "Nói qua tình hình mấy hôm vừa rồi đi."
Ừm, dù sao cũng từng cởi hết đồ trước mặt hắn rồi, bây giờ chỉ là váy bị rách, cũng không phải việc gì quan trọng.
------------------------------
Các bạn ủng hộ tớ trên Wa t/ pad nhaa
Chương 325: Không ngủ được thì làm gì đó vậy
Editor: Ha Ni Kên
Băng Lục kể lại mọi chuyện: "Em trượt chân ngã xuống đồi, đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm cnahj bờ sông, Thần Quang nằm cách đó không xa. Sauk hi hắn tỉnh lại thì đưa em đi tìm được một căn nhà cũ trú mưa, thợ săn ở đó cho bọn em vào. Sáng nay hắn nói phải đi ra ngoài có việc, thế rồi người không thấy về, chỉ thấy một đám hòa thượng, vừa nói chúng em cùng phe với hung thủ sát hại sư thái am Sơ Ảnh, còn tra hỏi bọn em giấu Vô Mai sư thái ở đâu."
Băng Lục càng nói càng phẫn uất: "Chúng em giải thích thế nào cũng không tin, nhất là cái tay hòa thượng hung hãn kia, không thèm để ý đến sức khỏe của Thần Quang, cưỡng ép trói chúng em về. May mà cô nương ở đây không thì Thần Quang đã mất mạng rồi."
"Tên thợ săn kia có gì kỳ lạ không?" Thiệu Minh Uyên hỏi.
"Kỳ lạ?" Băng Lục nghĩ một chút rồi nói: "Thần Quang nói thầm với em rằng công phu của tên thợ săn kia cũng không tệ, tốt nhất là không nên rời khỏi hắn."
Thiệu Minh Uyên và Kiều Chiêu nhìn nhau.
"Chắc là cùng một người rồi." Kiều Chiêu nói.
Thiệu Minh Uyên gật đầu: "Ngày mai có thể đưa Băng Lục đến nhận mặt."
Băng Lục mơ hồ: "Cô nương, hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Kiều Chiêu cười cười: "Mai rồi em sẽ biết."
"Băng Lục, mấy ngày hôm nay hai người đều ở cùng một chỗ với tên thợ săn kia à? Đến hôm nay mới thôi, vậy trong thời gian đó hắn có đi ra ngoài không?" Thiệu Minh Uyên hỏi lại.
"Ngày nào hắn cũng đi ra ngoài, lúc về sẽ mang theo mồi săn được như thỏ hoặc gà răng." Nói đến đây, Băng Lục nhoẻn miệng cười: "Gà rừng hầm canh ăn ngon lắm."
"Hai người có gặp người khác không?" Kiều Chiêu hỏi.
Nếu đã xác định hung thủ không chỉ có một, mà có đồng bọn thì nhất định chúng không thể không liên lạc gì trù tính chuyện lớn như thế này.
"Có." Băng Lục tặng hai người một bất ngờ: "Đến ngày thứ hai thì có người đến tìm hắn, nhưng thấy chúng em thì kẻ đó không vào, sau này cũng không thấy."
"Người kia trông thế nào?"
Băng Lục cau mày: "Không rõ ạ, hắn đội nón lá."
Kiều Chiêu nhìn Thiệu Minh Uyên.
"Hôm ấy không mưa, căn nhà cũ đó lại nằm sâu trong núi, theo lý thuyết để đi gặp đồng bọn thì không cần phải đội nón lá như vậy, như thế trái lại càng nổi bật hơn." Thiệu Minh Uyên phân tích.
Hai người nhìn nhau, đồng thanh: "Trừ khi là để che giấu một đặc điểm đặc trưng!"
Băng Lục há miệng, nhìn Thiệu Minh Uyên rồi lại nhìn Kiều Chiêu: "Cô nương, hai người nói gì vậy?"
Cả hai không để ý đến Băng Lục.
"Vậy thì hắn, rất có thể là –" Ngại Băng Lục vẫn còn ở đây, Kiều Chiêu không nói hết câu/
Cũng không phải không tín nhiệm nha hoàn của mình, mà chỉ sợ tính tình thiếu kiên nhẫn của Băng Lục, một khi biết dễ dàng lỡ miệng.
Thiệu Minh Uyên gật đầu: "Phải."
Băng Lục càng nghi ngờ: "Cô nương, sao em lại cảm giác mấy ngày không gặp người, nghe người nói chẳng hiểu gì cả?"
Kiều Chiêu trấn an vỗ vỗ cánh tay nàng, nhìn Thiệu Minh Uyên: "Ta chỉ thắc mắc, nếu như tên thợ săn đồng ý cho hai người Băng Lục ở tạm chính là hung thủ thì tại sao thời điểm quan trọng như vậy lại không hạ thủ chứ?"
Thiệu Minh Uyên nhìn Thần Quang mê man không tỉnh, hạ giọng: "Có hai loại khả năng, một là Thần Quang để lộ khả năng, khiến hắn kiêng kị, trong tình huống không nắm chắc không dám đánh rắn động cỏ. Còn khả năng thứ hai –"
"Để tung hỏa mù, che giấu hung thủ thực sự bắt cóc Vô Mai sư thái?" Kiều Chiêu tiếp lời.
"Phải, đây là khả năng thứ hai. Nhưng cũng có thể chính vì phát hiện ra Thần Quang khó đối phó nên mới tạm thời nghĩ ra cách này."
"Băng Lục, người đội nón lá kia cao tầm thế nào? Béo hay gầy?"
"Em chỉ nhìn qua thôi, chắc cao hơn em ba bốn tấc, trông khá gầy."
Kiều Chiêu trầm ngâm: "Băng Lục chỉ cao tầm trung, cao hơn em ấy ba bốn tấc, chứng tỏ người này cũng không cao lắm."
Thiệu Minh Uyên chạm phải ánh mắt của Kiều Chiêu, đại khái mường tượng ra kẻ nọ.
Tăng nhân trong Đại Phúc Tự, vóc người không cao, hơi gầy, rất có thể là người xuất gia sau khi đã trưởng thành, có thể tùy ý đi ra khỏi chùa mà không khiến người khác nghi ngờ.
Tăng nhân Đại Phúc Tự đông đảo, nhưng hẳn những người phù hợp với điều kiện này cũng không nhiều, ít nhất có thể tra ra được.
"Đi ra ngoài đi." Thiệu Minh Uyên dịu giọng nói.
"Ừ." Kiều Chiêu gật đầu, nói với Băng Lục: "Băng Lục, em ở lại chăm sóc cho Thần Quang."
Thiệu Minh Uyên kinh ngạc nhìn Kiều Chiêu.
Băng Lục là nha hoàn thiếp thân của Lê cô nương, hiện giờ tình hình đã như vậy rồi, tại sao Lê cô nương lại làm vậy?
Kiều Chiêu nhướn mày: "Ta không chăm sóc tốt bằng Băng Lục." Mỗi người chỉ chuyên một thứ thôi.
Thiệu Minh Uyên ho khan.
Ừm, Băng Lục chăm sóc Thần Quang cũng đủ tốt rồi.
Hai người cùng nhau đi khỏi.
Để lại Băng Lục không thể nào hiểu nổi.
Cảm giác giữa cô nương và Thiệu Tướng quân đã xảy ra cái gì đó.
Bên ngoài sao giăng đầy trời, đám trụ trì đã quay về phòng của mình, mấy tăng nhân canh cửa bên ngoài, thấy hai người đi ra thì lập tức nhìn sang.
"Mong các vị sư phụ có thể để ý kỹ bệnh nhân bên trong." Thiệu Minh Uyên khách sáo nói.
"Hầu gia hãy yên tâm, trụ trì đã thông báo rồi." Một vị tăng nhân nói.
"Vậy mời sư phụ dẫn đường, chúng ta có chuyện muốn nói với trụ trì."
"Mời hai vị thí chủ đi về phía này." Tăng nhân dẫn hai người đến chỗ của trụ trì.
Sau một tuần trà, hai người đi khỏi chỗ của trụ trì, trở lại phòng trúc.
Kiều Chiêu ngừng lại nơi khóm trúc đầu nhà.
DƯới ánh trăng, phòng trúc thanh tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng lá trúc xào xạc vang.
"Lê cô nương chưa muốn ngủ à?" Thiệu Minh Uyên hỏi.
Kiều Chiêu bước mấy bước theo hướng phòng trúc, nhẹ giọng: "Ta hơi lo cho an toàn của sư thái. Tuy biết sư thái nắm trong tay đồ đối phương cần, hiện tại có thể vẫn an toàn, nhưng nhỡ đối phương bị dồn ép, chó cùng rứt dậu quay lại cắn."
"Hy vọng ngày mai có thể tìm ra người kia." Thiệu Minh Uyên giơ tay, muốn trấn an tiểu cô nương trước mặt như đã từng làm với vô số tướng sĩ, nhưng đột ngột ý thức được rốt cuộc người trước mặt không hề giống với những người huynh đệ vào sinh ra tử kia.
Chàng chỉ đành âm thầm nắm tay lại, dịu giọng: "Đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta đã làm hết sức rồi, còn lại đành xem ý trời."
Trên đời này lòng người là khó dò nhất, đối phương nảy sinh sát ý vưới Vô Mai sư thái khi nào thì khó mà đoán được.
Kiều Chiêu cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất phủ sương, điềm nhiên nói: "Làm hết sức, chờ ý trời, ta hiểu."
Giống như nàng biết nàng đã an toàn rồi, nhưng vẫn không muốn đi ngủ.
Nàng sợ mọi thứ lắng xuống rồi, nàng lại nhớ lại cảm giác khi kẻ kia đè áp người nàng, hít thở không thông.
"Hay là –" Nàng muố nói, hay là chúng ta tán gẫu thêm chút nữa.
Thì ai đó đã tiếp lời: "Hay là ta nấu chút gì cho cô nương ăn đi."
"Thiệu Tướng quân biết nấu cơm?"
Nửa giờ sau, cuối rừng trúc.
Thiệu Minh Uyên xé một chiếc đùi gà từ con gà rừng xối mỡ vàng ươm, đưa sang: "Ăn được rồi."
Kiều Chiêu hơi ngượng ngùng: "Đây là thánh địa phật môn."
Trốn ở đây cùng nhau nướng gà rừng ăn có ổn không nhỉ?
Dưới ánh trăng, Tướng quân trẻ tuổi bật cười, lộ hàm răng trắng đều tăm tắp: "Thánh địa phật môn ở bên kia, nơi đây chỉ là rừng trúc núi sâu thôi."
------------------------------
Các bạn ủng hộ tớ trên Wa t/ pad nhaa