Chương 261: Bộ mặt thật của Thẩm thị
Editor: Ha Ni Kên
Chàng đã nghĩ đến điều này rất nhiều lần.
Vì sao đều là con trai, mà thái độ của mẫu thân đối với chàng lại khác xa một trời một vực thái độ đối với Đại ca và Tam đệ như vậy?
Nếu như không phải con ruột, thì chàng là ai? Từ đâu đến?
Người lớn đều nói mẫu thân khó sinh chàng, lúc đấy phải mời tầm bảy tám bà đỡ nổi danh.
Chàng từng âm thầm phái người đi tìm lại những bà đỡ ngày ấy cho mẫu thân, trừ một vị đã qua đời, một vị đã rời khỏi kinh thành, mấy bà đỡ còn lại đều chỉ tay lên trời thề rằng, tận mắt nhìn thấy chàng sinh ra từ bụng mẫu thân, tuyệt nhiên không có cơ hội đánh tráo.
Những suy đoán này bị chàng giấu nhẹm đi đối với người đang đứng trước mặt chàng. Nhưng hôm nay như vậy, chàng vẫn không tài nào thuyết phục bản thân nổi.
Làm sao lại có thể có một mẫu thân đang tâm tàn ác như thế? Rốt cuộc chàng đã làm sai điều gì, khiến cho mẫu thân cảm thấy để chàng chết cũng không xả hết hận, nhất định phải khiến chàng chịu tội mà sống, sống không bằng chết, thì bắng cam lòng?
Tĩnh An Hầu bị hỏi không biết đáp thế nào, Thiệu Minh Uyên kiên định hỏi lại lần nữa: "Cha, xin cha hãy nói thật cho nhi tử biết, con thật sự là con ruột của mẫu thân à?"
Yên lăng ngự trị trong phòng hồi lâu.
Ve kêu rả rích không ngừng trên ngọn cây ngoài cửa sổ, khiến tiết trời ngày hè càng oi ả hơn, khiến cho người nghe cũng thấy nóng nực trong người. Thế nhưng hai cha con đang đứng trong căn phòng này, không ai cảm nhận được ngày hè nóng nực, mà chỉ cảm thấy hơi lạnh tỏa ra từ tận xương tủy.
Ngay lúc Thiệu Minh Uyên nghĩ có lẽ Tĩnh An Hầu sẽ không trả lời câu hỏi này, Tĩnh An Hầu nói gọn lỏn hai chữ: "Không phải."
Nói xong, ông thở dài một hơi, cảm giác chỉ mới có mấy khắc thôi mà đã già đi mấy tuổi.
Đúng là không phải à?
Giờ phút này, tựa như mọi vấn đề đều đã tìm được lời giải đáp. Thiệu Minh Uyên lại cảm thấy ngọn núi lớn đè nặng trong lòng chàng nhẹ bẫng đi vài phần, không còn chèn ép khiến lục phủ ngũ tạng của chàng nhức nhối nữa.
"Vậy Minh Uyên là con của ai? Hay là, chẳng lẽ, người cha thân sinh ra Minh Uyên cũng là người khác –"
"Không phải!" Tĩnh An Hầu đột ngột cắt lời Thiệu Minh Uyên, ngực phập phồng, hô hấp dồn dập. "Tất nhiên con là con trai ta, sao lại là con người khác được! Con suy đoán lung tung như vậy không sợ người làm cha này đau lòng à? Ta không muốn nghe con nhắc đến chuyện này một lần nào nữa!"
"Nhi tử đã biết."
Người người đều nói ông là, hổ phụ vô khuyển tử, thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam. Nếu ông không phải phụ thân của con trai ông, thì con trai là con của ai?
"Như vậy mẫu thân thân sinh ra Minh Uyên thì sao, bà là ai? Đang ở đâu rồi?"
"Là ngoại thất của cha khi còn trẻ. Con là do ngoại thất sinh ra. Sau đó mẹ đẻ con qua đời, cha đưa con về đây."
"Nhưng năm ấy mẫu thân thực sự có sinh ra một đứa trẻ khác."
"Phải, đích mẫu của con khi ấy cũng sinh con, tiếc là người huynh đệ kia của con sinh ra yếu ớt, không được mấy ngày đã chết yểu. Khi ấy con không còn mẹ đẻ, đích mẫu con cũng không còn con. Cha nghĩ thân phận con của ngoại thất không tốt đối với con, nên đưa con về coi như đứa bé kia nuôi thay. Vốn nghĩ như vậy thì vừa giải quyết được chuyện xuất thân của con, vừa giúp đích mẫu của con không đau lòng. Ai ngời đích mẫu của con vẫn rõ..."
Tĩnh An Hầu cảm thấy khóe mắt đỏ lên: "Khi nãy ta đã cảnh cáo mẫu thân của con rồi, không cho phép nhằm vào con lần nữa. Minh Uyên, oan ức tủi thân mấy năm nay con phải chịu, coi như là thương lấy nỗi đau mất con của mẫu thân đi, hy vong con không hận bà ấy."
"Thì ra là vậy." Thiệu Minh Uyên lẩm bẩm.
Chàng là con của ngoại thất, nên mới bị đích mẫu hận thấu xương.
Nhưng dù vậy, có một số việc, không phải chỉ dùng một chữ "hận" là có thể cảm thông.
"Cha, thời gian vừa rồi Minh Uyên có điều tra một chuyện, vừa mới thu được kết quả, đang định nói cho cha."
"Chuyện gì?"
"Xin cha chờ một chút." Thiệu Minh Uyên cao giọng gọi một tên thân vệ vào, hạ giọng nói mấy câu, thân vệ lĩnh mệnh đi ra.
Chừng nửa giờ sau.
Tĩnh An Hầu nhìn thấy người bị thân vệ đưa vào thì kinh hãi vô cùng: "Thẩm quản sự?"
Ánh mắt Thẩm quản sự lóe lên, cúi đầu xuống không dám nhìn Tĩnh An Hầu.
Người đàn ông cao lớn bên cạnh Thẩm quản sự cũng không nói gì.
Tĩnh An Hầu càng nghi hoặc, nhìn Thiệu Minh Uyên: "Minh Uyên, sao con lại đưa Thẩm quản sự đến đây?"
Thân thể Thiệu Minh Uyên vẫn còn hơi yếu ớt, dựa người vào tường lạnh nhạt nói: "Thẩm quản sự, ngươi nói những chuyện ngươi biết cho Hầu gia nghe đi."
Trước cái nhìn lạnh băng của Tướng quân trẻ tuổi, Thẩm quản sự vừa được dạy dỗ một trận ra trò quỳ sụp xuống đấy, tát cho mình hai cái thật mạnh rồi mới khóc lóc: "Hầu gia, lão nô có tội!"
Tĩnh An Hầu chưa từng gặp cảnh này bao giờ, kinh ngạc vô cùng.
Thẩm quản sự dập đầu sát đất: "Lão nô thật sự không có gan thông đồng với quân địch, là do phu nhân sắp đặt—"
"Thông đồng quân địch với phu nhân sắp đặt cái gì cơ? Ngươi nói rõ cho ta xem nào!" Tĩnh An Hầu bủn rủn trong lòng, nhấc chân đạp Thẩm quản sự ngã lăn ra đất.
Thẩm quản sự lồm cồm bò dậy, quỳ xuống kể hết: "Chắc Hầu gia vẫn nhớ, đầu năm nay Thiếu phu nhân được đưa đến phương Bắc để đoàn tụ với Nhị công tử. Phu nhân phái lão nô đi theo phụng nồi Thiếu phu nhân, âm thầm dặn dò lão nô, bảo lão nô nghĩ cách tiết lộ thân phận cũng như lộ trình của Thiếu phu nhân cho quân địch –"
"Nói láo!" Tĩnh An Hầu đột nhiên đập bàn, mặt mũi sa sầm.
Thẩm quản sự sợ run bần bật, không dám nói gì nữa.
Thiệu Minh Uyên điềm đạm nói: "Sao cha không nghe lão ta nói nốt đã."
"Được, ngươi nói rõ cho ta biết, ngươi là gia nô của phu nhân, cứ cho là muốn liên lạc với giặc Tề, nhưng người chưa bao giờ đến phía Bắc như ngươi lại có thể làm được việc đó?"
Thẩm quản sự cúi gằm: "Nhiều năm trước, phu nhân đã bảo lão nô phải tìm hiểu tình hình phương Bắc của Tướng quân, giúp lão nô sắp xếp cho người quen tiến vào quân doanh, lão đã thu xếp cho biểu đệ Tạ Vũ –"
Người đàn ông bên cạnh Thẩm quản sự cúi đầu theo.
Ánh mắt sắc như dao của Tĩnh An Hầu xẹt qua Tạ Vũ.
Thẩm quản sự tiếp tục nói: "Tầm ba năm trước, Tạ Vũ bị thương quay về. Nó ở phía Bắc lâu năm, cũng am hiểu..."
Đến khi Thẩm quản sự kể hết toàn bộ sự việc, vẻ mặt Thẩm quản sự khó coi vô cùng, ông nhìn đăm đăm vào Thiệu Minh Uyên.
"Minh Uyên, chuyện đại sự quan trọng này –"
Thiệu Minh Uyên ngắt lời Tĩnh An Hầu: "Vậy nên nhi tử đã thu thập rất nhiều chứng cớ."
Chàng nói: "Thiệu Tri, trình những chứng cớ ấy lên cho Hầu gia xem."
Thiệu Tri bưng một cái hộp bước vào, sau đó mở hộp, lấy ra từng thứ đưa cho Tĩnh An Hầu xem: "Đây là bản đồ phương Bắc do Tạ Vũ vẽ, đây là thư từ giữa Tạ Vũ và Thẩm quản sự, đây là khế đất điền trang ở Giang Nam mà Tạ Vũ nhận được sau khi hộ tống phu nhân Tướng quân rồi hồi kinh. Cái điền trang đó đã qua tay mấy người rồi, nhưng thực ra là của hồi môn của phu nhân..."
Thiệu Tri đặt từng tờ chứng cớ trước mặt Tĩnh An Hầu, Tĩnh An Hầu lật từng thứ lên xem, một chữ cũng không nói, cuối cùng mặt mũi tái mét.
Nhân chứng vật chứng rành rành trước mặt, khiến ông chẳng thể nghi ngờ lấy nửa điều.
Tĩnh An Hầu vội nhìn Thiệu Minh Uyên.
Sinh mạng yếu ớt nhỏ bé năm ấy, giờ đã thành một đấng nam nhi trưởng thành thế này, ung dung, tỉnh táo, ẩn nhẫn. Một khi nắm chắc toàn bộ tình hình, sẽ không hề do dự xuất kích, không cho đối phương đường sống để trở mình.
Đứa trẻ ưu tú như vậy, lại bị thê tử của ông hủy thành bộ dạng như bây giờ...
Một trận khí huyết cuộn trào trong lòng, Tĩnh An Hầu đè chặt ngực lại, không nói được lời nào.
Chương 262: Thư nhà
Editor: Ha Ni Kên
Thiệu Minh Uyên vẫn bình tĩnh: "Thiệu Tri, giải bọn họ đi xuống đi."
Chờ đến khi Thiệu Tri dẫn người đi rồi, Thiệu Minh Uyên mới bình thản nói: "Tạ Vũ này có vẻ kỳ lạ, nhưng hiện tại cũng không có nhiều đầu mối hơn nên con vẫn chưa tra được gì thêm. Tạ Vụ và Thẩm quản sự chỉ nghĩ con đang điều tra chuyện của mẫu thân."
Tĩnh An Hầu mờ mịt gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Thiệu Minh Uyên nhìn hai hàng tóc mai đã đượm màu muối tiêu của phụ thân, thở dài: "Về việc xử lý chuyện này của mẫu thân, Minh Uyên đành giao cho cha làm chủ, nhưng có một chuyện con muốn nói rõ với người, từ nay về sau, mời mẫu thân dừng lấy danh nghĩa hiếu đạo để can thiệp vào cuộc sông của nhi tử nữa."
Nói đến đây, Thiệu Minh Uyên tự giễu cười cười, cố nén lại khí huyết đang dâng trào: "Thật ra thì, cuộc sống này đã sớm bị mẫu thân phá hủy rồi."
Từ giây phút chàng buông mũi tên nhằm vào thê tử, phần đời còn lại của chàng đã bị phá hủy hoàn toàn rồi, chàng sẽ phải gánh vĩnh viễn một món nợ trong tim, không thể nào bình yên được.
"Minh Uyên, con dưỡng bệnh cho khỏe, cha sẽ xử lý chuyện của mẫu thân con." Tĩnh An Hầu tựa như già hẳn đi, ngay cả bước đi cũng tập tễnh.
Dường như ông chỉ vô thức đi về phủ Tĩnh An Hầu.
"Phu nhân đâu rồi?"
Thấy vẻ mặt Hầu gia có chỗ không ổn, nha hoàn khép nép nói: "Phu nhân đang đi tản bộ giải sầu trong vườn ạ."
"Mời phu nhân về đây, ta chờ bà ta ở trong phòng."
Mãi một lúc sau, Thẩm thị mới chậm chạp đi về, vừa thấy Tĩnh An Hầu đang ngồi bên cửa sổ thì cười khẩy: "Sao rồi, lão Nhị còn sống không?"
Tĩnh An Hầu đột ngột ngẩng đầu nhìn bà.
Ánh mắt ông quá lạnh lẽo, đến mức Thẩm thị phải run lẩy bẩy, không tự chủ phải lùi về sau một bước, sau đó cả thẹn nói: "Hầu gia làm cái gì vậy?"
"Các ngươi ra ngoài hết đi." Tĩnh An Hầu trầm giọng.
Bọn nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, không khỏi nhìn Thẩm thị.
Những năm gần đây, bọn hạ nhân trong Hầu phủ đều biết thừa rằng, Hầu gia tính tình tử tế, chưa bao giờ can thiệp vào những quyết định của phu nhân, nhất là trong chuyện nội trạch, nghe phu nhân là chính xác, không sai.
"Cút!" Tĩnh An Hầu chợt quát.
Người chưa bao giờ nổi giận một khi bộc phát thì cũng đủ khiến người ngoài phải sợ mất mật, bọn nha hoàn cũng không dám chờ cái gật đầu của Thẩm thị nữa, hối hả lui ra ngoài.
"Hầu gia đau lòng à?" Thẩm thị bị mất sạch mặt mũi trước mặt đám người làm, giọng lạnh hơn: "Thế Hầu gia hưu ta, cho ta về nhà ngoại luôn đi, để cho mọi người biết, ngươi vì một thằng con bò ra từ bụng ngoại thất mà đuổi thê tử dành bao công sinh dưỡng ba thằng con trai của ngươi về nhà mẹ đẻ!"
Tĩnh An Hầu nhắm chặt hai mắt, sau đó đôi mắt lạnh băng như tuyết tan nhìn hướng thẳng vào Thẩm thị: "Ta không hưu ngươi đâu. Ta sẽ sai người thu dọn viện tử ở phía Tây Bắc thành Phật đường. Sau này ngươi ở trong đó niệm Phật đi, chuyện trong nhà giao cho thê tử Đại Lang là được."
Mặc dù quân giặc không mai phục và bắt cóc thê tử Nhị Lang là Kiều thị tại lộ trình đã sắp đặt trước, nhưng việc Thẩm thị phái người liên lạc với kẻ địch là một sự thật không chối cãi được. Nói nhỏ là người phụ nữ dốt nát, nói lớn là thông đồng với quân địch!
Tội danh như vậy, làm sao ông dám hưu Thẩm thị về nhà được!
"Dựa vào đâu cơ chứ?" lời của Tĩnh An Hầu khiến Thẩm thị rất bất ngờ, căm hận nói: "Hai mươi mấy năm vợ chồng kết tóc, cũng chỉ vì cái thằng chui ra từ bụng ngoại thất mà Hầu gia lại muốn giam lỏng ta à? Hầu gia ném lương tâm của mình cho chó gặm rồi à?"
Tĩnh An Hầu chán chẳng muốn nói nhiều nữa: "Lương tâm của ta, chỉ có thể đảm bảo được việc không vạch trần chuyện phu nhân cấu kết với quân giặc mà thôi."
Thẩm thị kinh hãi: "Ý của Hầu gia là gì? Cái gì mà cấu kết quân giặc? Thằng súc sinh đấy đã nói với ngươi cái gì?"
Tĩnh An Hầu lắc đầu, đưa hộp vật chứng cho Thẩm thị.
Thẩm thị nhìn qua, suy sụp hoàn toàn.
Khá khen cho thứ chó má ác độc, bà đưa cho nó một hộp thư, nó dám trả lại cái hộp này!
Sao ban đầu bà không bóp chết nó luôn cho rồi!
Thẩm thị hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Phu nhân thu dọn chút đi." Phản ứng của Thẩm thị khiến cho tia hy vọng cuối cùng của Tĩnh An Hầu tan thành mây khói, tâm như tro tàn, ông đứng lên chuẩn bị rời đi.
Tình cảm vợ chồng hơn hai mươi năm trời, làm gì có chuyện bây giờ ông thoải mái dễ chịu cho được? Nhưng nếu không đưa ra một câu trả lời thích hợp cho Minh Uyên sau ngần ấy chuyện đã xảy ra, sau này ông làm gì còn mặt mũi nào mà nhìn nhi tử nữa?
Lúc này Thẩm thị mới thật sự luống cuống, nắm chặt lấy ống tay áo của Tĩnh An Hầu: "Hầu gia, ngài thật sự muốn ta từ giờ làm bạn với thanh đăng cổ phật?"
Tĩnh An Hầu thở dài: "Đã làm chuyện sai, thì phải trả giá đắt."
"Làm chuyện sai? Nếu năm ấy Hầu gia không mang một thằng con ngoại thất về thì làm sao ta phải đi đến bước đường này?"
"Nhìn khắp kinh thành đi, à không, dõi mắt nhìn khắp Đại Lương đi, có biết bao nhiêu đứa con do ngoại thất sinh ra, nhưng không có ai như phu nhân có thể làm ra những chuyện đến mức này. Phu nhân không cần nói nhiều nữa, nội trong hôm nay hãy giao hết mọi chuyện cho thê tử Đại Lang đi."
Trái tim Thẩm thị rơi xuống đáy.
Bao nhiêu năm nay người đàn ông này vẫn luôn khoan dung rộng lượng, khiến bà quên đi một sự thật rằng, cái nhà này vẫn phải coi trượng phu là trời, là đất.
Sợ hãi không ngừng lan ra khắp mọi ngõ ngách trong người Thẩm thị, bà hoảng hốt vội nói: "Hầu gia, thê tử Đại Lang đang mang thai, tự nhiên giao Hầu phủ lớn đến vậy cho con bé, làm sao nó có thể xử lý hết được?"
Tĩnh An Hầu thờ ơ: "Ta nhớ khi phu nhân đang hoài thai Đại Lang cũng đã được trao quyền quản gia rồi. Phu nhân đã nắm giữ vai trò ấy nhiều năm như vậy, giờ cũng đến lúc nên nghỉ ngơi rồi."
"Không, không, ngươi không thể nào đối với ta như vậy –" Thẩm thị lắc đầu không ngừng, không thể nào chấp nhận sự thật này.
Tĩnh An Hầu nhìn đăm đăm người bạn đời bao năm nay bên gối, trong lòng đau nhói không ngưng: "Hay là, bà muốn cho mấy đứa Đại Lang, Tam Lang đều biết hết chân tưởng, đến tấm mạng che mặt cuối cùng của phu nhân cũng bị xé nốt thì mới cam lòng?"
Thẩm thị tuyệt vọng hoàn toàn.
Thiệu Cảnh Uyên nghe nói từ bây giờ mẫu thân muốn dọn về Phật đường ngày ngày lễ Phật, không nhịn được định đi tìm Tĩnh An Hầu hỏi chuyện.
Phu nhân thế tử là Vương thị tự nhiên lấy được quyền quản gia, như thể nhận được miếng bánh từ trên trời rơi xuống, ngay cả chứng nôn khan cũng đột ngột thuyên giảm đi nhiều lần, thấy vậy thì lật đật ngăn lại: "Thế tử là phận làm con, cũng không cần xen vào chuyện của cha mẹ."
"Nhưng mẫu thân quyết tâm lễ Phật như vậy, nhất định là do tức giận vì phụ thân hết mực bao che cho Thiệu Minh Uyên. Chỉ cần phụ thân thể hiện thái độ khiển trách Thiệu Minh Uyên, nói nhẹ nhàng vài câu trước mặt mẫu thân, nhất định mẫu thân sẽ hồi tâm chuyển ý."
Mẫu thân còn chưa đến năm mươi tuổi, cũng không cần phải thủ tiết, sao lại có thể bầu bạn với thanh đăng cổ Phật được? Thế này cũng quá thê lương.
"Thiếp thấy lần này Hầu gia thực sự nổi giận. Nếu bây giờ Thế tử một mực đi khuyên thì chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, chưa biết chừng còn khiến Hầu gia càng áy náy đau lòng Nhị đệ hơn đấy." Vương thị nói.
Quyền quản gia đã rơi vào tay nàng thế này thì tất nhiên nàng phải biết giữ cho thật chắc.
Nàng cũng sinh hai người con trai rồi, trong bụng còn đang mang một đứa nữa. Ở nhà khác thì người ta đã bắt đầu quán xuyến việc nhà, để lão thái thái hưởng phúc rồi, thế mà mẹ chồng nàng cứ khăng khăng một mực năm chặt quyển quản gia mãi không buông.
Nàng cũng không muốn chờ muốn đợi thêm tám, mười năm nữa, chờ đến lúc lên chức bà.
Thiệu Cảnh Uyên là một người không có chính kiến, vừa nghe thê tử nói vậy thì ý định đi tìm Tĩnh An Hầu bị dập tắt hoàn toàn.
Trong phủ Quan Quân Hầu, Thiệu Minh Uyên nghe chuyện xảy ra ở phủ Tĩnh An Hầu, trong lòng chập choạng, tựa người vào thành giường, từ từ mở chiếc hộp gỗ đỏ ra.
Những bức thư trong hộp thiêu đốt đôi mắt chàng, bỏng rát. Chàng cầm từng phong thư dán kín lên xem, cho đến khi cầm được một tờ giấy có chất liệu khác hoàn toàn thư do chàng viết, tay chàng không nhịn được, khẽ run.
Giấy viết thư thanh nhã, kết hợp với chữ viết thanh nhã lịch sự.
Đây là thư Kiều Chiêu viết gửi cho chàng!
Chương 263: Không còn lý do để sống
Editor: Ha Ni Kên
Thiệu Minh Uyên run run mở bức thư ra.
"Đình Tuyền,
Thiệu Minh Uyên đọc từng chữ một, đọc xong hai tay từ từ che mặt.
Hóa ra thê tử đã từng viết thư cho chàng, thậm chí còn viết sớm hơn cả phong thư đầu tiên chàng đặt bút gửi nàng.
Nàng bảo chàng không cần phải lo cho nàng, nàng hiểu hùng tâm tráng chí của chàng, cũng mong đợi ngày chàng khải hoàn quay về.
Nhưng cuối cùng, ngày mà nàng với chàng được gặp nhau, cái ngày cả hai mong mỏi chờ đợi, lại là ngày chàng giương cung bắn một mũi tên sắc ngọn đâm vào ngực nàng.
Thậm chí, chàng còn không nói với nàng được nửa lời.
Trái tim của Thiệu Minh Uyên đau như bị ai dày xé, khiến cho chàng không thể nào đứng thẳng được, không có cách nào ngoài việc từ từ cúi gằm xuống.
Bi thương và áy náy ấy khó có thể nói thành lời, nhưng lại làm rối loạn tâm trí chàng, khiến chàng điên cuồng.
Đích mẫu thật hiểu chàng biết bao, chỉ cần dùng một phong thư đã khiến chàng không còn lý do để sống, không còn tiếc gì để chết.
Vị tanh ngọt lại trào trong cuống họng, một ngụm máu nóng không kiềm lại được ộc ra ngoài, sau đó là ngụm thứ hai, ngụm thứ ba.
Thân vệ nghe được động tĩnh vội chạy vào, sợ đến choáng váng đầu óc, nhớ đến lời dặn của Thần Quang thì hấp tấp nhấc chân chạy đi mất.
Kiều Chiêu hay tin kinh hãi vô cùng: "Sao lại hộc máu tiếp rồi?"
Thần Quang khóc lóc thảm thương hơn cả đứa trẻ lên ba đòi mẹ: "Thấy bảo là sau khi Tướng quân đại nhân đọc thư phu nhân gửi thì nôn ra thật nhiều máu, người mau mau đi cứu Tướng quân của chúng ta đi."
Kiều Chiêu vội vàng chạy đến phủ Quan Quân Hầu, nhưng lại bị đóng cửa không tiếp.
"Thiệu Tướng quân bảo không muốn gặp ta à?"
Thân vệ nhanh chóng giải thích: "Không phải là không muốn gặp người, Tướng quân bảo là muốn được yên tĩnh một mình, không muốn gặp ai hết."
Hắn nói vậy nhưng vẻ mặt lại van nài khẩn thiết, cứ như là sợ Kiều Chiêu đi luôn vậy.
Kiều Chiêu nghe xong thì nhíu mày.
Vừa mới thi châm xong thì hộc máu, giờ lại còn muốn dùng dằng với nàng à?
Rốt cuộc là bức thư ấy viết cái gì thế không biết, giờ nàng cũng chẳng nhớ nổi nữa rồi, làm gì mà lại ra nông nỗi này –
Nghĩ đến đây, Kiều Chiêu cũng không biết trong lòng đang cảm thấy thế nào, nghiêm mặt nói: "Tránh ra."
"Tướng quân sẽ trách tội mất –" Thân vệ nói còn chưa hết câu đã vội lắc người tránh sang một bên.
Kiều Chiêu: "..." Thuộc hạ như vậy có ổn không đấy?
Nàng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng yên tĩnh vô cùng, Thiệu Minh Uyên nhắm mắt nằm yên, nghe được động tĩnh thì hạ giọng: "Đi ra ngoài đi."
"Ta đây." Kiều Chiêu lên tiếng, không bị bầu không khí trầm lặng trong phòng ảnh hưởng chút nào, bước chân đi vào.
Thiệu Minh Uyên mở mắt, giọng nhàn nhạt: "Lê cô nương."
Kiều Chiêu ngồi xuống một bên: "Đưa tay ra đây."
Thiệu Minh Uyên không động đậy.
Kiều Chiêu nhìn chàng: "Ta nghe nói vì Thiệu Tướng quân đọc mấy bức thư nên triệu chứng cũ mới phát tác lại. Nếu Thiệu Tướng quân không hợp tác thì ta sẽ thu hết đống thư ấy đấy."
Ừm, tuyệt đối không phải vì nàng tò mò đâu, chỉ là nàng nghĩ cho sức khỏe của Thiệu Minh Uyên mà thôi.
Thiệu Minh Uyên ngoan ngoãn chìa tay ra.
Kiều Chiêu bắt mạch cho chàng, hỏi: "Thuốc trừ lạnh lần trước cho huynh có còn không?"
"Không còn."
"Uống hết rồi à?" Kiều Chiêu nheo mắt lại.
Phát hiện Kiều Chiêu có vẻ không vui, Thiệu Minh Uyên gật gật: "Ừ."
Kiều Chiêu liếc chàng một cái rồi vạch trần: "Thiệu Tướng quân đưa hết cho Tĩnh An Hầu rồi."
"Sao Lê cô nương lại biết?" Thiệu Minh Uyên vừa lúng túng vừa tò mò.
"Hôm nay ta có gặp Tĩnh An Hầu, phát hiện ngài ấy cũng mắc hàn độc, nhưng không nghiêm trọng như huynh."
Ánh mắt Thiệu Minh Uyên sáng bừng lên: "Lê cô nương có thể chữa khỏi cho gia phụ được không?"
"Có chứ." Kiều Chiêu đáp thoải mái.
"Vậy để tại hạ phái người nói cho gia phụ một tiếng."
Kiều cô nương thản nhiến tiếp lời: "Ừ, Thiệu Tướng quân cứ tự nhiên. Nhưng mà hãy nhắc nhở lệnh tôn một chút, phương pháp trị liệu cũng giống như cách ta chữa cho Thiệu Tướng quân ngày hôm nay, hy vọng ngài ấy có thể đáp ứng."
"Hả?" Tướng quân trẻ tuổi ngẩn ngơ, sắc mặt hơi tối đi: "Lê cô nương nói vậy, tức là –"
"À, tức là phải cởi áo chứ sao." Kiều Chiêu tỉnh bơ đáp lại.
Thiệu Minh Uyên ho khan kịch liệt.
Kiều Chiêu rót một cốc nước cho chàng.
Thiệu Minh Uyên uống mấy ngụm nước cho xuôi, hơi chật vật nói với Kiều Chiêu: "Không biết Lê cô nương có còn thuốc trừ lạnh không, tại hạ muốn mặt dày xin thêm một ít cho gia phụ dùng."
"Không cần ta chữa bệnh cho lệnh tôn nữa à?"
"Không cần, không cần đâu. Cứ chờ Lý thần y trở lại thì hơn."
Kiều Chiêu cười thầm trong lòng.
Hàn độc của Tĩnh An Hầu không giống với Thiệu Minh Uyên, cũng không quá nặng. Chỉ cần dùng thuốc trừ lạnh một thời gian là có thể dần dần loại bỏ hết, việc gì phải cởi áo giải độc.
Ừm, thật ra thì tại cái người này sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn có tâm trạng nghĩ cho người khác, khiến nàng cảm thấy không thoải mái mà thôi.
Cái loại bệnh nhân này chỉ biết chuốc thêm phiền.
"Đã thế thì đành thôi vậy." Kiều Chiêu ra vẻ tiếc nuối.
Thiệu Minh Uyên: "..." Trong mắt Lê cô nương, quả nhiên bệnh nhân không phân biệt nam nữ. Lúc trước chàng lại cứ tự cho là Lê cô nương đối xử có phần đặc biệt với chàng, đúng là xấu hổ.
"Vậy giờ Thiệu Tướng quân cởi áo ra đi."
Thiệu Minh Uyên ôm chặt vạt áo theo bản năng: "Ta –"
Kiều Chiêu trầm mặt: "Chẳng lẽ Thiệu Tướng quân cảm thấy rằng, ta nhìn thấy thân thể huynh là chiếm tiện nghi của huynh à?"
"Không phải, chỉ là tại hạ... cổ hủ..." Thiệu Minh Uyên nghĩ một hồi lâu mà cũng không tìm ra dduojc lời giải thích hợp lý.
Kiều Chiêu không nói câu nào nhìn chàng.
Thiệu Minh Uyên bị nhìn thì không cảm thấy tự nhiên.
Kiều Chiêu thở dài: "Thiệu Tướng quân, huynh muốn chống việc trị liệu à?"
"Nào có." Chẳng qua chàng không thể nào cởi áo trước mặt một cô nương trẻ tuổi được, dù cho tiểu cô nương này liên tục nhấn mạnh rằng nàng là đại phu.
"Huynh có. Ta thấy rõ trong mắt huynh, không có ý chí sống tiếp." Kiều Chiêu thẳng thừng vạch trần.
Cái kẻ ngốc này, có lẽ không có suy nghĩ tự sát, nhưng cũng chẳng có mong muốn sống tiếp, đại khái chỉ là sống tạm ngày này qua ngày khác mà thôi.
Là hòa thượng đấy à?
Mà cứ cho là hòa thượng, cũng chẳng hề thật lòng mong mỏi đến ngày thắp đèn đốt hương.
Thiệu Minh Uyên nhất thời trầm mặc.
Kiều Chiêu yên lặng theo.
Không biết qua bao lâu sau, Kiều Chiêu lên tiếng: "Bởi vì những bức thư kia à?"
Thật ra nàng hiểu những đau đớn mà Thiệu Minh Uyên đang phải trải qua. Vị phu nhân Tĩnh An Hầu Thẩm thị kia, nói là lòng dạ rắn rết cũng không ngoa.
Đừng nói là Thiệu Minh Uyên, cho dù là nàng, hôm nay biết được chuyện này, hộp thư kia cũng trở thành tảng đá đè nặng lòng nàng. Người trước mặt này cũng không còn khiến nàng chỉ cần vừa nhớ đến là vừa giận vừa oán, chỉ mang cái danh trượng phu hão.
Người này từng viết cho nàng hết phong thư này đến phong thư khác. Nếu chúng có thể được trao đến tay nàng, có lẽ đã đủ cất đầy một hộp.
Nhận được hồi âm của nàng, có lẽ người này sẽ viết nhiều hơn.
Chẳng biết vì sao, nghĩ đến đây, Kiều Chiêu cảm thấy đau nhói trong lòng.
Nếu khi ấy nàng chết luôn như vậy, thì cũng biết làm thế nào bây giờ?
Bởi vì đã biết, nên mới hiểu, nếu vĩnh viễn không bao giờ biết được những chuyện này, là điều tiếc nuối biết bao.
Kiều Chiêu giơ tay lên, nhẹ nhàng xượt qua khóe mắt mình.
"Lê cô nương –" Thiệu Minh Uyên nhẹ giọng gọi khẽ.
"Thiệu Tướng quân đã được tận mắt chứng kiến bao cảnh sinh tử, hẳn hiểu rõ hơn ta rằng, chỉ có sống mới có thể có khả năng làm mọi việc. Người chết rồi, cái gì không thể."
Vốn dĩ nàng cũng không cần phải nhắc lại đạo lý rành rành như thế này, ai bảo cái kẻ ngốc trước mặt này lại cứ tự mình đâm đầu vào rắc rối cơ chứ?
Thiệu Minh Uyên cười ảm đảm: "Lê cô nương nói phải, người chết rồi, nên chuyện gì cũng không thể."
Thê tử của chàng đã qua đời, cho nên chàng không thể chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, thậm chí là... không thể yêu nàng.
"Cũng không hẳn là như vậy." Kiều cô nương giơ tay, nhằm vào vạt áo Thiệu Minh Uyên.
Chương 264: Đổi ý
Editor: Ha Ni Kên
Giọng nói của nàng có gì đó kỳ lạ khiến Thiệu Minh Uyên quên cả phản ứng, đến khi phát hiện ngón tay mềm mại của tiểu cô nương đã đặt lên vạt áo của mình rồi thì chàng mới như tỉnh khỏi cơn mộng.
"Để ta tự, à không, để Thần Quang làm đi." Phát hiện được trong phòng chỉ có hai người, Thiệu Minh Uyên hấp tấp đi đến cửa phòng, đẩy cửa.
Thần Quang ngã bổ vào phòng.
Thiệu Minh Uyên nhìu mày, cố nén ham muốn đạp cái tên vô liêm sỉ lén lút nghe trộm ra ngoài, lạnh nhạt nói: "Cởi y phục cho ta."
Sau gần nửa giờ, Kiều Chiêu cất ngân châm, viết một toa thuốc giao cho thân vệ bên cạnh: "Gần đây Thiệu Tướng quân ưu tư quá nhiều, bất lợi cho việc hồi phục. Ta viết một toa thuốc bình tâm tĩnh khí, Thiệu Tướng quân nhớ uống thuốc theo toa."
Nàng nói chuyện mề mỏng, dặn đi dặn lại nhiều lần, Thiệu Minh Uyên hơi hoảng hốt, tưởng như người trước mắt không phải một tiểu cô nương chưa làm lễ cập kê, mà là một người con gái đã trưởng thành thông tuệ.
"Thiệu Tướng quân rõ chưa?"
Thiệu Minh Uyên hoàn hồn, gật đầu: "Đã hiểu."
Kiều Chiêu đứng dậy: "Vậy ta xin cáo từ."
"Được, hôm nay làm phiền Lê cô nương rồi."
Thiệu Minh Uyên định đứng dậy thì bị Kiều Chiêu ngăn lại: "Thiệu Tướng quân không cần đa lễ, huynh nghỉ ngơi cho khỏe là điều tốt nhất đối với đại phu rồi."
Thiệu Minh Uyên nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của người con gái, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười.
Kiều Chiêu đi đến cửa thì ngoái lại: "Thiệu Tướng quân, mai gặp lại."
Thiệu Minh Uyên hơi sững người, sau đó đáp: "Mai gặp lại."
Chờ đến khi Kiều Chiêu đi hẳn, chàng vẫn còn trầm tư: thái độ của Lê cô nương đối với chàng đã thay đổi rất nhiều so với khi trước.
Chuyện Thiệu Minh Uyên hộc máu ngất xỉu không bị lan truyền ra bên ngoài. Trên án thư của Giang Viễn Triều là tin mật báp Kiều Chiêu hai lần đi đến phủ Quan Quân Hầu trong cùng một ngày.
Giang Viễn Triều gõ gõ lên mặt bàn.
Lúc ở phía Nam, Lê cô nương quen được công tử Trì Xán phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa, thế tử Dương Hậu Thừa của phủ Lưu Hưng Hầu, thế tử Chu Ngạn của phủ Thái Ninh Hầu. Đến khi trở về kinh thành, nàng lại gặp cả Quan Quân Hầu Thiệu Minh Uyên và công tử Kiều gia Kiều Mặc.
Rốt cuộc nha đầu này có gì đặc biệt, mà khiến những người này phải đối xử khác biệt như vậy?
Nghĩ đến đây, Giang Viễn Triều bật cười.
Lê cô nương cũng quen biết hắn, tại sao hắn cũng không thể giải thích được sự chú ý trên mức bình thường mà hắn dành cho nàng?
Có lẽ có những người sinh ra đã có hào quang khiến người ta chói mắt, giống như nắng gắt, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Giống như –
Trong đầu hắn từ từ hiện lên một bóng dáng thướt tha.
Từ khi định hôn với nghĩa muội, hắn đã ít nghĩ về người kia hơn, không phải là quên, mà là vì tưởng như tư cách nhớ đến người ấy cũng không còn.
Tiếng gõ cửa vọng lại: "Đại nhân –"
"Vào đi." Giang Viễn Triều gạt suy nghĩ sang một bên, mặt bình thản.
Một tên thuộc hạ đi đến: "Đại nhân, có động tĩnh từ phủ Thượng Thư Hình bộ. Trưởng tử Khấu Bá Hải của Khấu Thượng Thư tự mình đến phủ Quan Quân Hầu."
"Khấu Bá Hải đến phủ Quan Quân Hầu à?" Ánh mắt Giang Viễn Triều lấp lóe: "Như vậy có nghĩa là liên quan đến chuyện Kiều công tử bị thê tử của Khấu Bá Hải là Mao thị hãm hại phải không? Được rồi, ta biết rồi, tiếp tục theo dõi đi, có gì thì báo lại."
Thuộc hạ đi đến cửa, Giang Viễn Triều nói: "Gọi Giang Hạc vào gặp ta."
Không lâu sau tiểu Giang Hạc chạy vào: "Đại nhân tìm ta à?"
Giang Viễn Triều trầm mặc một hồi rồi nói: "Ngươi tiếp tục theo dõi Lê cô nương kia đi."
"Ồ, không phải đại nhân bảo không cần theo dõi Lê cô nương nữa à?"
"Nói nhiều!" Giang Viễn Triều sa sầm.
Hắn đổi ý cũng không được à?
Phải, hắn đổi ý.
Ban đầu chỉ là hứng thú cá nhân với tiểu cô nương kia thôi, nhưng bây giờ, tiểu cô nương này dường như có là một mắt xích quan trọng trong một mạng lưới lớn, liên kết rất nhiều nhân vật then chốt khác.
Hắn có linh cảm, nhất định Lê cô nương không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nếu liên quan đến chuyện công, tất nhiên hắn có thể đổi ý.
Không hiểu vì sao bỗng nhiên Giang Viễn Triều rất muốn biết phản ứng của tiểu cô nương khi phát hiện ra Cẩm Y Vệ lại để ý đến nàng lần nữa.
Có lẽ là sẽ chỉ thẳng mặt hắn mà mắng chửi đây.
"Còn không mau đi đi!"
"Thuộc hạ đi đây, đi đây." Giang Hạc bĩu môi trong lòng.
Rõ ràng người ta bảo là khi gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái. Tại sao từ khi đại nhân nhà hắn được định hôn, tính tình lại ngày cảng quái gở cơ chứ?
Thực ra đúng là tính khí cái vị Giang Đại cô nương kia không phải người đàn ông bình thường nào cũng có thể chịu đựng được. Đại nhân nhà hắn như vậy cũng là tốt lắm rồi, phải hắn chắc đầu đã nổ tung từ lâu rồi.
"Nếu mà lại bị Lê cô nương phát hiện thì –"
Giang Hạc ưỡn lưng thật thẳng: "Đại nhân yên tâm đi, gần đây thuộc hạ đã nâng cấp tài năng ngụy trang rồi, nếu lại bị Lê cô nương phát hiện ra thì người cứ phạt thuộc hạ đi chùi bồn cầu đi!"
"Ờ ờ, đi đi." Giang Viễn Triều cười cười, không hiểu sao Giang Viễn Triều lại cảm thấy thoải mái phần nào.
Cái tên ngu ngốc này bị Lê cô nương phát hiện không phải là chuyện hiển nhiên à, xem ra sau này sẽ có người phụ trách cái việc chùi bồn cầu vô tích sự kia rồi.
Thiệu Minh Uyên ngoan ngoãn uống thuốc theo hướng dẫn của Kiều Chiêu, ngủ một giấc tỉnh lại thì có thân vệ đến báo: "Tướng quân, Đại lão gia phủ Thượng Thư Hình bộ đến ạ."
"Người đang ở đâu?"
"Đang uống trà ở phòng ngoài ạ."
"Đến từ lúc nào?"
"Đến được tầm hai khắc rồi ạ. Bọn thuộc hạ nghĩ người đang nghỉ ngơi nên cũng không vào làm phiền."
Mặc dù cái vụ Đại lão gia kia cũng tạm coi là cữu cữu của Tướng quân đại nhân, nhưng không chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của Tướng quân đại nhân được.
Dù sao đợi một chút cũng chẳng mất miếng thịt nào, Tướng quân có trách thì hắn cũng nhận.
"Mời Khấu Đại lão gia đến sảnh đón khách đi."
Thiệu Minh Uyên mặc xong áo choàng, sửa sang một hồi che giấu vẻ bệnh tật rồi mới đi ra ngoài.
Khấu Bá Hải đã chờ đến bực bội cả mình.
Quan Quân Hầu có ý gì? Dù sao hắn cũng là trưởng bối, cứ vứt hắn sang một bên thế mà được à?
Gần đây việc nhà đã bận đến bể cả đầu rồi, việc điều tra nguồn gốc độc dược mãi không có tiến triển gì, còn tấm khăn "quỷ nữ" bỏ lại đêm ấy trở thành tâm bệnh của mọi người trong nhà.
Trước khi đi, cha đã dặn dò hắn rằng, nếu Quan Quân Hầu vẫn nhiệt tình cung kính như trước thì cũng không cần nhắc đến chuyện Mao thị hạ độc cho Quan Quân Hầu, chỉ âm thầm gọi Kiều Mặc ra nhìn bút tích để lại trên tấm khăn là được.
Nếu thái độ của Quan Quân Hầu lạnh nhạt, thì chứng tỏ trong lòng Quan Quân Hầu đã biết hết mọi chuyện xảy ra với Kiều Mặc ở phủ Thượng Thư rồi, như vậy thì phải nhanh chóng làm rõ chuyện của Mao thị, thoái thác hết, tránh Quan Quân Hầu hiểu lầm nhiều hơn.
Hôm nay xem ra có vẻ như Quan Quân Hầu thực sự đã biết gì đấy, nên ban đầu mới cố tình đưa Kiều Mặc về đây.
Trong sảnh đãi khách không có nha hoàn, đến cả nước trà cũng là do thân vệ bưng lên. Mấy tên thân vệ cao lớn uy mãnh đứng đầy cả phòng, khiến Khấu Bá Hải càng đứng ngồi không yên.
Chẳng lẽ Quan Quân Hầu còn muốn hạ thủ với hắn vì chuyện của Kiều Mặc à? Nhưng hắn vẫn là cữu cữu của nó mà!
Nhưng nói đi nói lại, người ta vẫn bảo Quan Quân Hầu ở phía Bắc giết người không chớp mắt mà. Người như vậy, ai biết có đột ngột bộc phát tính ác hay không –
Khấu Bá Hải đang lấy ống tay áo lau mồ hôi thì nghe tiếng bước chân, mấy tên thân vệ lập tức đứng thẳng, đầu cúi xuống, đồng thanh: "Tướng quân!"
Thiệu Minh Uyên một thân áo trắng đi đến, giọng lạnh nhạt: "Để cữu cữu phải chờ lâu rồi, Minh Uyên có chút việc, không thể không giải quyết."
"Không sao, không sao." Khấu Bá Hải không nhịn được đứng lên.
Thiệu Minh Uyên đi đến, ung dung gật đầu: "Mời cữu cữu ngồi, không biết hôm nay cữu cữu tới là có việc gì?"
Chương 265: Cùng một nét chữ
Editor: Ha Ni Kên
Khấu Bá Hải thở phào trong lòng, nhưng vẫn hơi rón rén: "Hôm nay tới là vì có chuyện muốn nói với Hầu gia và ngoại tôn Kiều Mặc của ta."
Kiều Mặc nghiêng đầu phân phó thân vệ: "Mời Kiều công tử tới đây."
"Dạ."
Thân vệ lĩnh mệnh rời đi, Thiệu Minh Uyên cũng không nói gì, tự dưng Khấu Bá Hải lại cảm thấy khẩn trương.
Lần đầu tiên Quan Quân Hầu đến nhà sau khi hồi kinh đã tạo cho hắn cảm giác đây là một người khiêm tốn, công tử danh môn khiêm tốn, không có lấy nửa điểm bị áp bức, tại sao lần này gặp lại, lại khiến lòng người run sợ thế này cơ chứ?
"Cữu cữu uống trà đi." Thiệu Minh Uyên nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Nước trà hơi đắng luồn qua cổ họng, xoa dịu phần nào bỏng rát nơi cuống họng.
Tất nhiên chàng rất tôn trọng người thân của thê tử, nhưng một khi những người này tổn thương những người chí thân của nàng, thì chàng sẽ không bao giờ nhắc đến nửa chữ tôn trọng.
Trước mặt những người này, chàng có thể là vãn bối, nhưng cũng có thể là Quan Quân Hầu.
Văn nhân vẫn có chút dè chừng với võ tướng, nhất là đối mặt với người đứng đầu trong những võ tướng, cảm giác ấy hẳn khỏi phải bàn đến.
Khấu Bá Hải không thoải mái hơi nhúc nhích một chút, nghe thấy tiếng bước chân mới thwor phào trong lòng.
"Cữu cữu." Kiều Mặc đi đến, hành lễ với Khấu Bá Hải.
Nếu là ngày thường, tất nhiên Khấu Bá Hải sẽ ngồi yên. Nhưng áp lực vô hình mà Thiệu Minh Uyên đem lại lúc này quá lớn, khiến hắn không tự chủ đứng lên: "Mặc Nhi đến rồi à, mau ngồi xuống đi."
Kiều Mặc nghe lời ngồi xuống theo, nhìn vẻ mặt thấp thỏm của cữu cữu mà thở dài trong lòng.
Cho dù cữu mẫu hạ độc chàng vì bất kỳ lý do gì, mối quan hệ cả chàng và nhà ngoại tổ cũng không thể quay về như xưa.
"Mặc Nhi, sức khỏe cháu thế nào rồi?"
"Đa tạ cữu cữu quan tâm, cháu đã khá nhiều rồi."
"Vậy thì tốt rồi, tốt rồi." Khấu Bá Hải muốn nói đến chuyện Mao thị rat ay hạ độc. Nhưng đối mặt với hai người vãn bối này, những lời đấy như bị mắc trong cuống họng, không biết bắt đầu từ đâu.
Đều là chuyện tốt do cái mụ đàn bà độc ác kia hại thành!
"Hầu gia, Mặc Nhi, có lẽ hai đứa không biết, cữu mẫu của hai đứa phát điên rồi." Ém nhẹm đi cũng không phải là cách hay, Khấu Bá Hải do dự hồi lâu rồi nhắm mắt nói hết.
Nói xong, mặt đột ngột nóng bừng lên.
Thê tử hãm hại cháu ngoại ruột, trở thành bà điên. Bí mật như vậy ông chỉ muốn chôn vùi cả đời, làm sao nói nổi thành lời? Thế nhưng cha lại dặn đi dặn lại là hắn không nên giấu giếm chuyện gì với Quan Quân Hầu.
"Sao cữu mẫu lại phát điên rồi?" Mặc dù đã sớm biết hết kết cục của Mao thị, Kiều Mặc cũng không tiện thể hiện ra ngoài, chàng hỏi dựa theo lời Khấu Bá Hải.
Khấu Bá Hải xấu hổ: "Mặc Nhi, là cữu cữu có lỗi với cháu. Đại cữu mẫu của cháu bị ma xui quỷ khiến, dám đang tâm hạ độc hãm hại cháu!"
Đã bắt đầu rồi, những lời tiếp theo trơn tru hơn nhiều.
Khấu Bá Hải kể ngắn gọn lại mọi chuyện, thờ dài thườn thượt: "Trước mắt cả nhà đang truy tìm nguồn gốc của độc, nhưng kết quả cũng chưa ra đâu vào đâu. Hôm nay ta đến đây là có một món đồ muốn đưa cho hai đứa nhìn, có lẽ sẽ phát hiện ra manh mối nào từ nó."
Kiều Mặc và Thiệu Minh Uyên nhìn nhau rồi bình tĩnh hỏi: "Không biết cữu cữu muốn chúng ta nhìn cái gì?"
Khấu Bá Hải lôi từ trong áo ra một tấm lụa trắng được gấp gọn gàng, nghiêm túc đưa chokm: "Mặc Nhi, cháu nhìn nét chữ trên tấm lụa này đi, có nhận ra gì không?"
Kiều Mặc đón lấy tấm lụa trắng, sau khi mở ra nhìn thì nét mặt đại biến, thất thanh: "Đại muội?"
Kiều Đại công tử cho dù nhà rơi vào thảm họa vẫn tỉnh táo bình tĩnh đứng bật dậy, giọng khẩn thiết: "Cữu phụ, tấm lụa trắng này từ đâu mà có?"
Thiệu Minh Uyên kinh ngạc nhìn Kiều Mặc một cá, rồi nhìn xuống tấm lụa. Ánh mắt vừa chạm vào hàng chữ bằng máu thì ngẩn cả người.
Nét chữ quen thuộc như vậy, chàng cũng vừa mới thấy qua không lâu, chính là trong bức thư thê tử viết.
"Mặc Nhi, cháu nhận ra nét chữ trên tấm lụa ấy à?"
Kiều Mặc siết chặt tấm lụa, tái nhợt: "Sao lại không nhận ra được, đây là chữ của Đại muội Chiêu Chiêu của cháu mà!"
Thiệu Minh Uyên cảm thấy căng thẳng, nhìn Kiều Mặc đăm đăm.
Tấm lụa trắng ấy là do Lê cô nương giao cho Thần Quang, sao chữ viết lại giống chữ của thê tử quá cố được?
"Quả nhiên là không nhận lầm!" Khấu Bá Hải thở dài, vẻ mặt ngỡ ngàng: "Đại cữu mẫu của cháu là bị dọa thành điên, luôn miệng nói rằng đêm mưa hôm ấy nhìn thấy ma nữ ở ngoài cửa sổ, tấm khăn này là do ma nữ đó để lại."
"Ma nữ để lại?"
"Thế nên chuyện này mới kỳ lạ chứ sao. Sau khi phát điên, Đại cữu mẫu của cháu cứ luôn miệng rằng Chiêu Chiêu tìm bà ấy báo thù, nhưng trên đời này sao lại có ma quỷ được? Thế mà chữ trên tấm lụa chính là chữ của Chiêu Chiêu. Lúc đầu chúng ta còn nghĩ bọn ta đã nhớ nhầm rồi, mới muốn tìm cháu để xác minh."
Kiều Mặc đột ngột nhìn sang Thiệu Minh Uyên: "Chiêu Chiêu –"
Chàng biết người giật dây việc dọa cữu mẫu phát điên là ai, chính là Lê cô nương.
Trong lòng Thiệu Minh Uyên đã sớm nổi gió lớn.
Tầm mắt hai người chạm nhau, đều là nghi ngờ ngạc nhiên.
"Hầu gia, Mặc Nhi –" Khấu Bá Hải lên tiếng, cắt đứng tầm mắt hai người.
Kiều Mặc bình tĩnh lại, cười gượng: "Xin lỗi cữu cữu, cháu nhất thời thất thố rồi."
"Chuyện này không trách cháu được. Chuyện này đúng là quá kỳ lạ rồi. Chẳng lẽ trên đời này thực sự có ma quỷ?"
Những lời này vừa dứt, ba người trong phòng trầm mặc hẳn lại.
"Cữu cữu có cần Minh Uyên trợ giúp việc điều tra nguồn gốc của độc hay không?" Thiệu Minh Uyên phá tan bầu yên lặng.
"À, không cần phiền đến Hầu gia đâu. Hôm nay ta đến chỉ muốn xác nhận chữ viết trên tấm khăn thôi." Khấu Bá Hải từ chối, nói với Kiều Mặc: "Mặc Nhi, cữu mẫu của cháu đã phát điên rồi, mong rằng cháu cũng đừng vì chuyện này mà xa cách với nhà ngoại. Mấy hôm nay ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của cháu cũng rất không vui."
"Mặc Nhi hiểu, nhờ cữu cữu chuyển lời về cho ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, để hai người không cần để bụng chuyện này."
"Thế thi tốt rồi, vậy ta về trước." Khấu Bá Hải nhẹ cả lòng, nói với Thiệu Minh Uyên: "Để Hầu gia phải chê cười chuyện xấu trong nhà rồi, mong Hầu gia có thể giữ kín chuyện này."
"Chuyện này là đương nhiên rồi." Thiệu Minh Uyên rối bời trong lòng, đáp qua loa.
Thấy Khấu Bá Hải chuẩn bị rời đi, Kiều Mặc không nhịn được hỏi: "Cữu cữu, tấm lụa kia có thể để cho Mặc Nhi giữ được không?"
Khấu Bá Hải hơi do dự.
Thiệu Minh Uyên thản nhiên nói: "Ta có thể dựa vào chất liệu tấm lụa để tra ra vài thứ, chưa biết chừng có thể tìm được lời giải cho chuyện ma nữ."
Khấu Bá Hải nghe vậy thì đáp ứng luôn: "Được, thế trước cứ để tấm lụa ở đây đi. Khi nào có tin gì về ma nữ, phiền Hầu gia báo một tiếng."
Sau khi Khấu Bá Hải rời đi, Kiều Mặc nắm chặt tấm lụa nhìn Thiệu Minh Uyên: "Hầu gia nói ma nữ hôm ấy là do thuộc hạ của người giả thành theo lời Lê cô nương à?"
"Phải."
"Đã vậy, mảnh vải này là từ đâu ra?"
"Để ta sai người mời Lê cô nương đến." Thiệu Minh Uyên yên lặng một lúc rồi nói ra một câu, sau mới quay sang nói với thân vệ: "Bảo Lê cô nương viết lại toa thuốc khi nãy đã soạn đi."
Kiều Chiêu nhận được lời mời thì kinh ngạc, hỏi Thần Quang: "Bệnh tình của Thiệu Tướng quân lại có vấn đề à?"
"Nào có ạ, Tướng quân đại nhân chỉ muốn mời người qua thôi."
"Thế hả, vậy ngươi ra nói cho người đưa ti, hôm nay ta còn có việc, mai sẽ sang sau."
Một ngày chạy đến phủ Quan Quân Hầu tận ba lần, thế thì hơi quá đáng rồi đấy.
"Tam cô nương –" Thần Quang mặt dày van nài.
"Đi đi." Kiều Chiêu thờ ơ.
Thần Quang vừa ra cửa viện thì tự tát vào mặt.
Cái miệng chết tiệt này, sao lại nói thật làm gì cơ chứ!
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?