Chương 256: Hàn độc công tâm
Editor: Ha Ni Kên

Trì Xán trầm ngâm: "Đại phu ở Tể Sinh đường cũng được, để ta đi mời."

Cùng lắm thì đưa đại phu ở Tể Sinh đường vào làm ở phủ Công chúa, cũng không sợ bị đồn ra bên ngoài.

"Phiền mấy vị công tử chăm sóc cho Tướng quân nhà ta, ta biết có một người còn tốt hơn cả đại phu ở Tể Sinh đường." Thần Quang xung phong chạy đi tìm người, nói xong thì biến mất.

"Thần Quang đi mời ai vậy nhỉ?" Dương Hậu Thừa hỏi.

Trong đầu Chu Ngạn thấp thoáng một bóng người yểu điệu.

Hiện tại Thần Quang là phu xe cho Lê cô nương, đã muốn mời người, chẳng lẽ là mời Lê cô nương?

Suy đoán này có vẻ hoang đường, nhưng sự tích Lê cô nương dùng ngân châm chữa bệnh cho tiểu công tử phủ Trường Xuân Bá vẫn còn đang được truyền tụng bên ngoài, có lẽ Lê cô nương thực sự có y thuật cao minh.

Chẳng biết vì sao, những chuyện không thể nào có khả năng xảy ra đối với người khác, lại rất có khả năng xảy ra đối với Lê cô nương.

Có lẽ trên đời này, có cả những người vừa sinh ra đã khiến người khác phải mặc cảm tự ti như vậy.

"Cứ chờ xem đã, thân vệ của Đình Tuyền vẫn còn đáng tin lắm." Trì Xán hờn giận.

Nếu không đáng tin thì cũng không thể bắt Đào Sinh giả gái tại trận được.

Thần Quang chạy như điên, một mạch về thẳng Lê phủ cầu kiến Kiều Chiêu.

Hai ngày nay Kiều Chiêu cũng có chút đứng ngồi không yên.

Cũng không biết mấy người tổ phụ đã tra đến đâu rồi. Trong mắt mọi người nàng vẫn là người ngoài, muốn biết tình hình cũng rất khó khăn.

"Cô nương, Thần Quang muốn gặp người, trông bộ dạng có vẻ sốt ruột lắm." Băng Lục hối hả vào bẩm báo.

"Cho hắn vào."

Thần Quang vừa thấy Kiều Chiêu đã thở hổn hển: "Tam cô nương, người mau đi cùng ta."

"Sao vậy?"

"Tướng quân của chúng ta hộc máu rồi!"

Kiều Chiêu đứng bật dậy, rồi mới ý thức là có vẻ hơi sơ suất, lạnh nhạt nói: "Sao lại hộc máu?"

Tuy Thiệu Minh Uyên bị hàn độc hành hạ đến mức đau đớn không nguôi, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức đấy chứ?

"Là do phu nhân Tĩnh An Hầu đưa đến một cái hộp gỗ màu đỏ, bên trong toàn thư là thư thôi, tất cả đều là thư do Tướng quân của chúng ta viết cho phu nhân khi còn ở phía Bắc. Tướng quân của chúng ta nhìn xong thì hộc máu..."

"Thư..." Kiều Chiêu lẩm bẩm nhớ lại, không nhịn được hỏi: "Thư gì cơ? Tướng quân của các ngươi từng viết thư cho phu nhân à?"

Tuy Thần Quang không hiểu vì sao Tam cô nương lại chú ý không đúng trọng tâm như vậy, vẫn giải thích: "Tất nhiên là viết chứ. Tháng nào Tướng quân cũng viết cho phu nhân ít nhất một phong thư, cho dù là lúc tình hình chiến sự căng thẳng nhất cũng không ngoại lệ. Đến tận đầu năm nay vẫn viết đấy chứ, tiếc là phu nhân chẳng gửi thư lại bao giờ."

Nói đến đây, Thần Quang không tự chủ lộ rõ oán trách trong giọng nói: "Phu nhân Tướng quân thật nhẫn tâm. Mặc dù Tướng quân phải đến phương Bắc ngay ngày tân hôn, không thể ở bên chăm sóc cho phu nhân Tướng quân, nhưng đây là điều mà tướng sĩ Đại Lương nên làm mà. Nếu ai ai cũng ở lại kinh thành hưởng giàu sang phú quý, kinh thành đã bị quân giặc chiếm sạch từ lâu rồi. Đến giờ ta vẫn không quên được, đất Bắc lạnh đến nhường vậy, thở ra cũng hóa thành băng, mực đông hết lại, Tướng quân cứ viết được một chữ là lại phải rã đông mực một lần..."

Tiểu phu xe hiển nhiên lại nói lạc đề rồi.

Kiều Chiêu cau mày: "Đừng nói nữa, đến phủ Tướng quân đi."

Nàng không muốn gọi nơi đó là "Hầu phủ", vì chỉ cần gọi như vậy, nàng sẽ lại nghĩ đến cuộc sống chẳng khác bị giam trong tù hai năm vừa qua, có cảm giác khó thở không tài nào gạt đi được.

Trong lúc ngồi trên xe ngựa, Kiều Chiêu nghĩ ngợi vô vàn: hóa ra hai năm kia, Thiệu Minh Uyên vẫn luôn viết thư cho nàng. Nhưng chúng đều bị phu nhân Tĩnh An Hầu chặn lại. Tại sao Thẩm thị lại phải làm vậy?

Cứ cho là gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều, tình mẫu tử cũng chẳng sâu đậm bằng tình huynh đệ đồng chí son sắt bên nhau, nhưng giấu thư con trai viết cho con dâu thì đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.

Kiều Chiêu thở dài.

Những uẩn khúc ở phủ Tĩnh An Hầu còn nhiều hơn so với nàng tưởng nhiều. Ai ngờ sống lại một lần, đâu đâu cũng là những câu đố cần lời giải đáp chứ?

Thần Quang đánh xe ngựa thật nhanh, chẳng mấy đã dừng lại. Kiều Chiêu vội vàng nắm lấy thành xe.

"Tam cô nương, đến rồi!"

Mọi người đang sốt ruột trong lòng, nghe tiếng bước chân thì vội nhìn sang, thấy Thần Quang đi sau Kiều Chiêu thì không khỏi sửng sốt.

"Sao ngươi lại đến đây?" Trì Xán cau mày.

Sau cái ngày bị Trường Dung Trưởng Công Chúa vạch trần tâm tư trong lòng, không hiểu sao chàng lại nảy sinh ý nghĩ không muốn gặp Kiều Chiêu. Lúc này gặp, vừa thấy phiền não, nhưng sâu trong đáy lòng lại có chút vui sướng khó giải thích.

Phần vui sướng ấy khiến chàng càng ảo não, tự nhiên giọng nói khô khan vô cùng.

Kiều Chiêu nhìn Trì Xán.

Nàng lại chọc giận cái người này khi nào à?

"Thần Quang nhờ ta đến." Kiều Chiêu lạnh nhạt nói rồi đi về phía Kiều Mặc: "Kiều Đại ca, Thiệu Tướng quân thế nào rồi, đưa ta đi xem qua đi."

Kiều Mặc gật đầu: "Được, mời Lê cô nương đi theo ta."

Thấy Kiều Chiêu đi vào trong cùng Kiều Mặc, mây mù giăng phủ khắp gương mặt Trì Xán, chàng nhíu mày hỏi Thần Quang: "Lê cô nương quen Kiều công tử từ lúc nào vậy?"

Chàng chưa bao giờ gặp tiểu nha đầu nào lại hay trêu hoa ghẹo nguyệt như thế này!

"Ặc, ta không biết." Thần Quang giả ngu.

Lập trường phải rõ ràng, thái độ phải kiên định. Trì công tử là tình địch của Tướng quân đại nhân của bọn họ, còn lâu hắn mới giải thích.

Cứ để hiểu lầm chồng chất hiểu lầm đi!

Kiều Chiêu đi cạnh Kiều Mặc, không nhịn được quan sát sắc mặt chàng.

Nàng đi phía bên phải của Kiều Mặc, thấy gò má hoàn mỹ không tỳ vềt, đường nét góc cạnh nhưng vẫn mềm mại, tuấn dật vô song.

Kiều Mặc phát hiện cái nhìn của Kiều Chiêu, không nhịn được nhìn nàng.

Kiều Chiêu thản nhiên cười: "Sắc mặt Kiều Đại ca tốt hơn nhiều rồi."

Kiều Mặc lạnh nhạt: "Khỏi bệnh rồi, vẻ mặt tất nhiên là tốt hơn."

Kiều Chiêu dừng bước.

Chốn đông người cũng không tiện nói nhiều, Kiều Mặc bình tĩnh: "Y thuật của cô nương cao minh, xin hãy xem bệnh qua cho Quan Quân Hầu."

Kiều Chiêu mím môi.

"Lê cô nương?"

"Được, ta xem." Nàng liếc xéo Kiều Mặc, đi nhanh về phía Thiệu Minh Uyên.

Kiều Mặc ngẩn người.

Lê cô nương vừa nhìn chàng như vậy, dù chỉ thoáng qua thôi, dường như chàng nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt ấy.

Lê cô nương khóc à?

Cùng lắm là chàng hơi lạnh nhạt thôi, cũng không đến thế chứ?

Nhắc mới nói, chàng rất cảm kích Lê cô nương, nhưng chàng vẫn khó tiếp nhận được việc một tiểu cô nương như vậy lại có thể thản nhiên ép cữu mẫu chàng phát điên.

Cho dù cữu mẫu có làm chuyện gì đi chăng nữa, trừng phạt thế nào cũng là do chàng và nhà ngoại tổ phụ quyết định, không phải tùy tiện để người ngoài như Lê cô nương nhúng tay vào.

Có lẽ là vì mối quan hệ với Lý thần y, Lê cô nương tranh thủ lúc chàng chưa tỉnh báo thù cho chàng. Nhưng có là xuất phát từ ý tốt, vẫn có chỗ hơi ... xen vào việc của người khác.

Kiều công tử nghĩ: chàng sẽ lãnh đạm một chút, để cho tiểu cô nương sau này gặp chuyện gì thì nghĩ kỹ rồi hẵng làm, không phải là rất bình thường à?

Tiểu cô nương lại khóc để chàng nhìn thấy như vậy, mà chàng lại cảm thấy áy náy khó hiểu, rốt cuộc là vì cớ gì?

Kiều Mặc lẳng lặng nhìn bóng lưng Kiều Chiêu, trong lòng than thở: cho dù Lê cô nương có giống Chiêu Chiêu hơn nữa, cũng không phải muội muội của chàng.

Tâm trạng Kiều Chiêu không vui, thấy dáng vẻ của Thiệu Minh Uyên thì chàng không vui.

Cái người này rốt cuộc ôm bao nhiêu tâm sự trong lòng, mà lại dày vò bản thân thành ra nông nỗi này cơ chứ?

Vốn dĩ vẫn có thể chống đỡ hàn độc trong người thêm mấy năm, chờ Lý gia gia về chữa là kịp, nhưng giờ hàn độc công tâm thế này, chỉ có cách để nàng ra tay mà thôi.

Nhưng mà, muốn loại trừ hàn độc công tâm, là phải cởi trần đấy!

Kiều cô nương không còn cảm thấy mặn mà gì với cuộc đời nữa.

Chương 257: Buông tay ra
Editor: Ha Ni Kên

Đám người Trì Xán cũng tràn vào phòng.

"Lê cô nương, muội thực sự biết cách chữa à?" Dương Hậu Thừa không chờ đợi được nữa.

Kiều Chiêu phức tạp gật đầu.

"Rốt cuộc Đình Tuyền thế nào rồi?"

"Trong cơ thể huynh ấy vẫn luôn có hàn độc, mà hôm nay gặp phải xúc động như vậy khiến khí huyết nghịch hành, hàn độc công tâm, nên mới thành ra như vậy." Kiều Chiêu giải thích.

"Có thể loại bỏ hàn độc không?" Chu Ngạn hỏi.

"Có lẽ là có thể, có điều –"

"Sao lại dài dòng như vậy? Đình Tuyền cũng giúp muội bao nhiêu lần như vậy rồi, giờ chẳng nhẽ còn muốn ra điều kiện gì à?" Trì Xán không vui một cách khó hiểu.

Kiều Chiêu nhìn chàng, rồi đảo mắt nhìn mọi người, bình tĩnh nói: "Có một chuyện ta phải nói rõ ràng trước."

"Mời Lê cô nương cứ nói." Ý thức được mọi chuyện không đơn giản như vậy, Chu Ngạn dịu giọng nói.

"Có hai người có thể loại trừ hàn độc trong cơ thể của Thiệu Tướng quân. Một người là Lý thần y, người còn lại là ta." Kiều Chiêu nghiêm túc nói những lời này, tất cả mọi người nghe xong đều sửng sốt.

Thần Quang bội phục.

Tam cô nương, trước chưa nói đến y thuật cao minh cỡ nào, chỉ riêng phần tự tin này thôi đã hơn đứt mọi người rồi.

"Ta nói chuyện này, hy vọng cho các huynh hiểu rõ, ta là lựa chọn duy nhất để giải trừ hàn độc trong người Thiệu Tướng quân ở thời điểm hiện tại. Chỉ cần có người có thể thay ta, tuyệt đối ta sẽ không ra tay."

Mọi người càng nghe càng thấy hồ đồ.

Sao nghe chừng ý của Lê cô nương là không hề muốn giúp Thiệu Minh Uyên loại bỏ độc tố nhỉ? Thiệu Minh Uyên có từng đắc tội với Lê cô nương bao giờ không?

"Bây giờ ta cần một người giúp, còn những người khác không được đến gần cửa phòng –"

Kiều Chiêu chưa dứt lời thì mọi người đã nhao nhao: "Để ta, để ta!"

Nhìn Trì Xán, nhìn sang Dương Hậu Thừa, lại nhìn Kiều Mặc, Kiều Chiêu than thở.

Chắc chắn Trì Xán là không được, tính tình sớm nắng chiều mưa, nhỡ đang làm lại giở gió thì biết làm thế nào cơ chứ?

Dương đại ca cũng không được, cứ có cảm giác thể nào cũng không giữ kín được bí mật.

Đại ca –

Kiều Chiêu lặng lẽ lắc đầu.

Đại ca càng không.

Chỉ vừa nghĩ đến việc cởi quần áo Thiệu Minh Uyên ngay trước mặt Đại ca đã thấy lúng túng lắm rồi.

"Thần Quang, ngươi đi."

Trì Xán sa sầm: "Tại sao ta không được?"

Kiều Chiêu cười cười: "Trì đại ca quá tuấn tú, ta sợ bị phân tâm."

Mọi người: "..." Lý do này hay quá, không ai cãi được câu nào.

Hiển nhiên Trì Xán cũng tức đến mức không nói nổi.

Mọi người lui ra ngoài, để lại Kiều Chiêu và Thần Quang vừa được điểm danh.

"Tam cô nương, chuyện gì ta cũng làm được, mà, ta phải làm gì?" Thần Quang hơi lo lắng.

Nhìn tình hình của Tướng quân đại nhân rất nghiêm trọng, mà hắn đến một chữ bẻ đôi về y thuật cũng không biết, nhỡ làm hỏng cái gì thì chẳng phải lại hại Tướng quân à?

"Cứ làm theo lời ta là được."

"Được, tốt. Tam cô nương cứ chỉ đạo đi." Thần Quang nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm cổ vũ bản thân.

Nhất định hắn sẽ làm được, vì Tướng quân, không được cũng phải được!

"Bây giờ, ngươi cởi y phục của Thiệu Tướng quân ra đi."

"Hả?" Thần Quang suýt thì gục ngã.

Hắn nghe nhầm mà, đúng không?

"Cởi y phục trên người Thiệu Tướng quân ra!"

"Tam cô nương, chuyện này, chuyện này không được đâu? Tướng quân của chúng ta vẫn đang mắc bệnh mà."

Kiều Chiêu tức đến bật cười: "Hay để đổi sang Trì công tử nhé?"

"Ta làm, để ta làm!" Thần Quang vội vã tiến lên, luống cuống cởi áo Thiệu Minh Uyên ra.

Thần Quang vẫn luôn kính ngưỡng Thiệu Minh Uyên như một vị chiến thần, giờ đây khi phải cởi quần áo của chàng ra, áp lực trong lòng hắn to lớn vô cùng. Cởi xong áo, hắn căng thẳng đến nỗi quên cả lời Kiều Chiêu, giơ tay chuẩn bị kéo luôn dây quần của Thiệu Minh Uyên.

"Dừng lại!" Kiều cô nương trước giờ vẫn luôn ung dung bình thản giờ lại tức đến thở không nên hơi.

Cái tên phu xe này bị ngu à? Hắn lần mò quần của Thiệu Minh Uyên làm gì thế hả?

Kiều Chiêu mặt đỏ ửng, lấy ngân châm từ trong hà bao ra, lại gần Thiệu Minh Uyên.

Những vết sẹo chạy ngược chạy xuôi trên người của người đang nằm trên giường khiến nàng hơi chững lại.

Bách tính Đại Lương thường nói, vết sẹo trên chiến trường là vinh dự lớn nhất mà một người nam nhi có thể đạt được. Bởi vậy nên người này mới được trăm họ yêu kính ư?

Nhưng Tướng quân trẻ tuổi được người đời yêu kính ấy lại chẳng hề được mẫu thân yêu thương.

Kiều Chiêu cầm ngân châm, dặn Thần Quang: "Ngân châm này mà được hạ xuống, rất có thể Thiệu Tướng quân sẽ tỉnh lại. Nhất định ngươi phải giữ chặt Tướng quân, không để Tướng quân gây rối."

"Dạ." Thần Quang gật đầu như giã tỏi.

Kiều Chiêu bình tĩnh, hạ ngân châm vào huyệt đạo trên ngực của Thiệu Minh Uyên.

Vừa mới buông tay, Thiệu Minh Uyên đã mở mắt ra.

Mắt chàng đen sâu thẳm, mờ mịt trong đáy mắt tan nhanh hơn hẳn bình thường, bản năng nhạy bén huy động bắp thịt khiến cả người chàng căng cứng trong nháy mắt, muốn ngồi dậy.

"Tướng quân, không thể động đậy được!" Thần Quang giữ chặt bả vai Thiệu Minh Uyên, kêu to.

"Đừng cử động." Kiều Chiêu nhẹ giọng nhắc.

Rõ ràng giọng nói của thân vệ to hơn, dường như át đi mấy chữ nhẹ nhàng kia, nhưng Thiệu Minh Uyên lại chỉ có thể nghe thấy mấy từ "Đừng cử động".

Chàng không cựa quậy, sau đó mới muộn màng nhận ra: mình đang không mặc áo!

Trong giây lát ấy, đầu óc Thiệu Minh Uyên trống rỗng, gần như là dựa vào bản năng kéo lấy chăn gấm che người kín bưng, lạnh giọng nói: "Đi ra ngoài."

"Tướng quân, Tam cô nương đang giúp người loại bỏ hàn độc mà –"

Thiệu Minh Uyên cắt lời Thần Quang: "Thần Quang, đưa Lê cô nương ra ngoài."

Thấy Thần Quang vẫn do dự, giọng chàng lạnh hơn: "Sao rồi, giờ lệnh ta ngươi không nghe nữa à?"

Thần Quang giật mình, vội nói: "Ty chức tuân lệnh!"

"Tam cô nương, chúng ta ra ngoài đi."

Kiều Chiêu sầm mặt: "Không đi."

Phản ứng của tên khốn này làm sao vậy, cứ như là nàng muốn vô lễ hắn vậy.

Không phải là anh minh thần vũ trí dũng song toàn à, sao vẫn ôm đầy một bụng thành kiến của thế nhân thế này?

Hiển nhiên Thiệu Minh Uyên không ngờ rằng Kiều Chiêu lại cự tuyệt thẳng thừng như vậy, cố nén lúng túng: "Ta hiểu rõ tình trạng sức khỏe của ta, mời Lê cô nương ra ngoài trước đi."

Kiều Chiêu cầm lên cây ngân châm thứ hai, mặt không đổi sắc: "Bây giờ không thể nghe lời của Thiệu Tướng quân được. Tướng quân là bệnh nhân, ta là đại phu. Đối với những yêu cầu cố tình gây sự của người bệnh thì nhất định người thầy thuốc không thể nghe theo!"

Thiệu Minh Uyên ngẩn người.

Sống hai mươi mốt năm trời, đây là lần đầu tiên có người nói chàng tranh cãi vô lý.

Thần Quang há hốc.

Chao ôi, hắn biết ngay là Tam cô nương mạnh mẽ mãnh liệt chẳng ai bằng mà!

"Thần Quang, lấy chăn trên người Thiệu Tướng quân ra."

"Tướng quân –" Thần Quang thu hết can đảm giơ tay.

Ánh mắt ác liệt của Thiệu Minh Uyên ghim chặt vào bàn tay Thần Quang, lạnh lùng nói: "Rút móng vuốt của ngươi về ngay."

Thần Quang vội vàng chắp tay ra sau lưng, để xóa sạch sự tồn tại của bản thân, hắn dứt khoát chạy ra ngồi ở cửa.

Hắn thực sự không có cách nào ra tay mà, đã thế lại còn bị Tướng quân đại nhân và Tam cô nương liên thủ ức hiếp. Nhưng ít nhiều vẫn có thể trông chặt cửa phòng. Dù thế nào đi chăng nữa cũng không được để ai thấy tình hình trong phòng bây giờ!

Kiều Chiêu kéo tấm chăn gấm trên người Thiệu Minh Uyên, bình tĩnh nói: "Buông tay ra."

Thiệu Minh Uyên hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào.

Tại sao trên đời này lại có người con gái như Lê cô nương?

Chàng lớn bằng ngần này rồi, không thể nào dùng dằng không chịu buông tay như trẻ con được, nhưng nếu mà chàng buông tay thì lại ở trần trước mặt một cô nương, như thế thì còn lúng túng hơn.

Tướng quân trẻ tuổi nắm chặt tấm chăn chẳng nói chẳng rằng.

Kiều cô nương giận đến bật cười.

Cái người này sao lại ngây thơ thế nhỉ, nghĩ là không nói gì thì có thể không buông tay à?

"Thiệu Tướng quân nhất định không chịu buông tay à?"

Chương 258: Nam nữ khác biệt
Editor: Ha Ni Kên

Thiệu Minh Uyên nắm chặt chăn hơn.

Kiều Chiêu từ tốn nói: "Ta phải nhắc Thiệu Tướng quân rằng, ngân châm đang cắm trên ngực Tướng quân mà rơi, thì Tướng quân sẽ hôn mê tiếp."

Thiệu Minh Uyên cúi đầu nhìn theo bản năng.

Chàng không cảm nhận được sự tồn tại của ngân châm vì giờ đây lục phu ngũ tạng của chàng đều đau đớn.

Nhìn mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán chàng, Kiều Chiêu thở dài.

Hóa ra vẫn còn biết đau.

Nàng cứ tưởng đã gặp được người sắt đấy, đã bị hàn độc công tâm rồi mà vẫn còn tâm trí giành giật cái chăn với nàng.

"Thiệu Tướng quân là bệnh nhân, ta là đại phu. Vào lúc này, trong mắt đại phu không hề có phân chia nam nữ, mong Thiệu Tướng quân có thể hiểu."

Nói dối.

Thần Quang rúm ró bên cạnh cửa lặng lẽ thầm phản bác.

Hắn vừa mới động vào dây quần Tướng quân là Tam cô nương đã mắng mỏ hắn rồi đấy, bây giờ còn lừa gạt Tướng quân nói cái gì mà không phân biệt nam nữ.

"Hàn độc của tại hạ đã từng được rất nhiều đại phu xem qua, bọn họ ai nấy đều phải khoanh tay hết." Thiệu Minh Uyên giải thích.

Phương Bắc lạnh lẽo vô cùng, đại phu ở đó có nhiều kinh nghiệm đối phó với bệnh trạng do lạnh lẽo gây nên hơn kinh thành rất nhiều. Bọn họ còn không có cách, chẳng lẽ Lê cô nương lại làm được?

Chưa kể, cho dù trong mắt người thầy thuốc thì bệnh nhân không phân biệt nam nữ, nhưng chàng có phải thầy thuốc đâu, chàng là bệnh nhân mà...

Chàng không muốn sau này cứ gặp Lê cô nương là lại phải nghĩ đến tình cảnh khó xử hôm nay.

"Nhưng những đại phu ấy cũng không phải là ta." Kiều Chiêu thấy chàng đang phải chịu đau đớn vô cùng, cuối cùng vẫn mềm lòng, giọng tha thiết hơn vài phần: "Hàn độc trong cơ thể của huynh đã lan vào tim rồi, không thể kéo dài thêm. Chẳng lẽ huynh không biết thương lấy cơ thể mình à?"

Thấy Thiệu Minh Uyên không nói gì, Kiều Chiêu nhấn mạnh: "Sống không nổi thêm một năm nữa huynh cũng không quan tâm à?"

"Ta –" Thiệu Minh Uyên không biết phải nói thế nào.

Quan tâm ư? Làm gì có ai không quan tâm đến tính mạng của mình.

Nhưng cũng có lúc, cứ nghĩ đến những thứ mình cõng trên lưng mấy năm qua, lại cảm thấy mỏi mệt vô cùng.

Kiều Chiêu rũ mắt: "Cho dù Thiệu Tướng quân không quan tâm, nhưng vẫn có người quan tâm đến huynh. Bởi vậy không nên để những người quan tâm đến huynh phải đau lòng, Thiệu Tướng quân cũng đừng buông xuôi như vậy."

Thần Quang mãnh liệt gật đầu.

Tam cô nương nói hay quá, nếu Tướng quân ngã xuống, bọn họ biết làm thế nào?

Đi theo Tướng quân mới có thịt ăn, mới có thể đánh giặc, mới được uống rượu cay nhất, ngủ với cô nương xinh nhất trên—nhầm, không phải, cái này đã bao giờ được làm đâu!

Thiệu Minh Uyên lặng lẽ buông tay.

Kiều Chiêu đẩy tấm chăn vướng víu sang một bên, thấy ngân châm trên ngực chàng chưa rơi thì chân mày giãn hẳn ra, cúi người hạ xuống ngân châm thứ hai.

Từng hàng ngân châm dày đặc chằng chịt vòng quanh trước ngực Thiệu Minh Uyên Kiều Chiêu giải thích: "Hôm nay cứ đẩy hàn độc lan đến tim ra những chỗ khác đã."

Nàng cách rất gần, người tập võ lại nhạy bén, Thiệu Minh Uyên có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của người con gái phả vào ngực chàng, còn có vài sợi tóc lướt qua người chàng.

Người chàng lạnh lẽo bao nhiêu, chàng cảm giác được hơi ấm đầu ngón tay người con gái bấy nhiêu.

Thiệu Minh Uyên lúng túng nhìn ra chỗ khác, cũng không dám lên tiếng.

Chàng liếc thấy Thần Quang đang thập thò ở cửa phòng, vác gương mặt gian tà nhìn chăm chú về phía hai người, mặt nóng lên.

Ừm, lâu rồi không hoạt động gân cốt, lát tìm Thần Quang luyện võ một chút vậy.

Kiều Chiêu hạ xuống ngân châm cuối cùng, trong lòng nhẹ nhõm, đang định nói thì lại nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của Thiệu Minh Uyên, không khỏi ngẩn người.

Người này đang... xấu hổ à?

Kiều cô nương vốn bình thản trong lòng, nhưng phát hiện ra Thiệu Minh Uyên đang xấu hổ, lồng ngực vững chắc của chàng lại đập vào mắt, không hiểu sao lại nóng mặt, nhìn xuống chỗ khác, lại thấy đường nét cơ bụng rõ ràng của đối phương.

Sao chỗ này lại trông như vậy? Chẳng giống với các cô nương khác.

Bản tính tò mỏ nổi lên, Kiều Chiêu quên cả lúng túng, nhìn đến xuất thần.

Thiệu Minh Uyên cứng đơ cả người, thở cũng không dám, mồ hôi chảy đầy lòng bàn tay trong nháy mắt.

Lê cô nương, đang... nhìn cái gì vậy?

Chàng đã bảo mà, như thế này khó xử quá đi mất!

Thiệu Minh Uyên không khỏi chán chường vì khi nãy không kiên quyết, nhưng thời khắc tế nhị như bây giờ,  ngay cả trong không khí cũng như có một ngọn lửa âm ỉ lưu chuyển, khiến chàng không dám tùy tiện nói gì.

Giả bộ như là chưa hề phát hiện ra điều gì, có lẽ là biện pháp tốt nhất rồi, Thiệu Tướng quân lặng yên nghĩ ngợi.

Nhưng mà, Lê cô nương nhìn có hơi lâu không nhỉ?

Mồ hôi đọng trên trán nhỏ xuống, vừa vặn rơi vào bụng, giống như hạt mưa xuân rơi xuống mặt đất khô cằn đã phải trải qua bao ngày gió đông rét lạnh, đánh thức mọi thứ còn đang say ngủ.

Kiều Chiêu hoàn hồn, lúng túng hơn bao giờ hết, nhưng mặt mày lại thản nhiên: "Ừ, hàn độc không truyền đến đây."

Thiệu Minh Uyên: "..."

Một lúc lâu sau, Tướng quân trẻ tuổi mới nói: "Khi nào thì được?"

"Phải chờ một lát đã. Thiệu Tướng quân không cần nói gì hết, chờ đến lúc móng tay huynh chuyển thành màu xanh là có thể thu châm rồi."

Thiệu Minh Uyên cảm thấy lạnh lẽo quanh quẩn khắp ngực đã vơi đi rất nhiều, chớp chớp mắt tỏ ý đã hiểu.

Ánh mắt Kiều cô nương lại chạy đến cơ bụng của Tướng quân trẻ tuổi.

Tức là cứ chỗ đó thì cứng rắn như vậy à?

Thiệu Minh Uyên dứt khoát ngó sang chỗ khác.

Chàng sẽ nghĩ nhiều hơn mất.

Nhất định là chàng quá nhỏ mọn, không hiểu được trái tim y đức của người thầy thuốc là Lê cô nương.

Thời gian chậm chạp trôi qua, đối với Thiệu Minh Uyên mà nói, một giây một khắc cũng dài đằng đẵng không đếm xuể. Người bên ngoài cũng chẳng khác là bao.

"Rốt cuộc Lê cô nương định giúp Đình Tuyền loại bỏ hàn độc như thế nào vậy? Lâu như vậy rồi mà sao không có động tĩnh gì?" Dương Hậu Thừa là người nóng tính, đi đi lại lại trong hành lang nhìn về phía cửa phòng.

"Đừng có lẩm bẩm nữa, mệt cả lòng!" Trì Xán lạnh lùng.

Nha đầu kia làm gì trong đấy vậy? Muội ấy thực sự có thể giải trừ hàn độc trong người Thiệu Minh Uyên à? Hừ, có gì mà lại không thể để cho người khác quấy rầy chứ, chàng cũng chẳng om sòm như cái tên Dương Nhị kia!

Bên ngoài mỗi người ôm một ý, chợt có người bẩm báo: "Hầu gia đến rồi."

Hầu gia?

Mọi người cùng ngẩng đầu, thấy một người đàn ông trung niên cao gầy đi đến.

Đám người Trì Xán nhìn nhau.

Sao Tĩnh An Hầu cũng đến?

Chẳng mấy chốc, Tĩnh An Hầu đã đến gần.

"Hầu gia." Bởi vì là người thân của Thiệu Minh Uyên, cho dù là có tùy hứng như Trì Xán vẫn chào hỏi Tĩnh An Hầu đàng hoàng tử tế.

Hai chòm tóc mai của Tĩnh An Hầu đã nhuốm hơi sương, đôi mắt đen đen lộ ra vẻ già nua, gật đầu đáp lễ rồi hỏi: "Minh Uyên đâu, nó sao rồi?"

"Đình Tuyền đang ở trong căn phòng kia, đại phu đang chữa bệnh cho huynh ấy."

Tĩnh An Hầu đi về phía cửa.

"Đại phu đang châm cứu, lúc này e là không tiện làm phiền." Trì Xán lên tiếng.

"Không biết đại phu được mời từ đâu đến?"

Dương Hậu Thừa nghe vậy đã cuống cuồng hộ Kiều Chiêu, nhưng cũng không nghĩ ra cái gì, lén lút nhìn Trì Xán.

"Là do thân vệ của Đình Tuyền mời đến." Trì Xán khéo léo trả lời.

Còn trẻ đã hộc máu là chuyện vô cùng nghiêm trọng, Tĩnh An Hầu vẫn không yên tâm, hỏi lại: "Thân vệ mời đại phu đâu?"

"À, đang ở trong phòng hỗ trợ đại phu."

Dương Hậu Thừa âm thầm giơ ngón tay cái về phía Trì Xán.

Trì Xán liếc nhìn.

Giơ cái gì không biết, nhìn Tĩnh An Hầu thế này thì thể nào cũng chờ cho xem. Lát mà thấy nha đầu kia đi ra khỏi phòng của Thiệu Minh Uyên thì mới biết thế nào là lễ hội.

Chương 259: Bệnh nhân phải biết nghe lời
Editor: Ha Ni Kên

Trong phòng, Kiều Chiêu đột ngột đứng dậy.

Thiệu Minh Uyên thấy vậy, ánh mắt lóe lên, nếm được mùi vị khổ tận cam lai.

Cuối cùng cũng xong!

Kiều cô nương đến bên bàn rót một cốc nước rồi bưng cốc nước ngồi lại ghế.

Thiệu Minh Uyên: "..."

Tại sao lại có cô nương như thế trên đời chứ?

Kiều cô nương nhìn đủ rồi, giờ bình thản vô cùng, an ủi Thiệu Minh Uyên: "Thiệu Tướng quân không nên sốt ruột."

Thiệu Minh Uyên nhắm mắt.

Cho những kẻ khác thử một lần cởi trần trước mặt một cô nương không tính là quen thuộc xem, có sốt ruột hay không lúc đó sẽ biết.

Không, có quen cũng không được!

Nhưng cũng may, giờ bên ngoài đang lưu truyền tin đồn chàng không được, có lẽ Lê cô nương cũng nghĩ vậy.

Nghĩ đến đây, Tướng quân trẻ tuổi lại cảm thấy vui mừng một cách khó hiểu. Niềm vui tan đi, lại nghĩ ngợi: Chẳng lẽ vì vậy nên Lê cô nương mới vân đạm phong khinh như vậy ư?

Bỗng nhiên chàng cảm thấy hơi khó chịu.

"Được rồi." Kiều Chiêu đặt cốc nước xuống, cầm tay Thiệu Minh Uyên.

Thiệu Minh Uyên muốn rút tay về theo bản năng, lại bị giữ chặt lại.

"Đừng có lộn xộn." Tiểu cô nương vẻ mặt nghiêm túc, dạy bảo: "Bây giờ huynh đang là bệnh nhân, sao cứ không nghe lời thầy thuốc thế?"

Thiệu Minh Uyên lặng lẽ rũ mắt.

Kiều Chiêu cầm một cây ngân châm sáng lóa lên, nhắc nhẹ: "Đâm ngân châm vào ngón tay sẽ đau đấy, nhưng cũng không tránh được việc này, phải đẩy hàn độc đã lan đến tim của huynh ra ngoài thì mới rút ngân châm trên ngực huynh đi được."

Thiệu Minh Uyên khẽ gật đầu, ra hiệu đã hiểu.

"Vậy ta bắt đầu đây, nhất định không được động đậy. Nếu đau đến mức không nhịn được –" Kiều Chiêu nghĩ ngợi, rồi rút một tấm khăn tay trắng tinh, vò lại nhét vào miệng Thiệu Minh Uyên: "Ừm, thế này là được rồi."

Thiệu Minh Uyên bị nhét khăn vào miệng, dở khóc sở cười.

Cơn đau nào chàng cũng từng trải qua rồi, đâm kim vào kẽ móng tay thì sao cơ chứ, Lê cô nương cứ như đang dỗ trẻ con vậy.

Nhưng chẳng biết vì sao, lại có một dòng nước ấm áp chảy qua nơi sâu thẳm trong đáy lòng chàng.

Kiều Chiêu liếc chàng, thờ ơ: "Thiệu Tướng quân đừng nghĩ loại đau này không đáng kể, mười ngón tay nối liền với tim, còn đau hơn cả vết thương do đao kiếm đấy."

Thiệu Minh Uyên lại gật nhẹ đầu, thể hiện sự tiếp thu.

"Thần Quang, mang hai tấm khăn ấm ra đây."

"Dạ, có ngay!" Thần Quang hăng hái đứng lên, chạy đến sau bình phong, nhúng hai tấm khăn mề mại sạch sẽ vào nước nóng, vắt khô rồi đưa cho Kiều Chiêu.

Một tay Kiều Chiêu cầm ngón tay Thiệu Minh Uyên, tay kia cầm ngân châm, nhắm thẳng kẽ móng tay chàng rồi đâm vào.

Dù cho đã trải qua bao ngày rong ruổi trên chiến trường máu thịt mịt mù, Thần Quang vẫn không đành lòng nhìn mà phải quay đầu sang chỗ khác.

Thiệu Minh Uyên lại bình tĩnh, mặt không mảy may thay đổi.

Ngân châm đâm vào, cơ bắp trong người Thiệu Minh Uyên căng cứng trong nháy mắt, nhưng ngón tay không run lấy một cái.

Kiều Chiêu không khỏi nhìn chàng.

Người bệnh như thế này đúng là làm cho người thầy thuốc đỡ phải lo.

Để giảm bớt thời gian phải chịu đau đớn của Thiệu Minh Uyên, Kiều Chiêu nhanh tay hơn, chẳng mấy đã khiến máu chảy ra từ mười đầu ngón tay chàng.

Giọt máu chậm rãi rỉ ra từ kẽ móng tay, tụ lại thành một cụm đỏ nhạt bao trùm đầu ngón tay chàng.

"Khăn." Kiều Chiêu không ngẩng đầu lên, chỉ giơ tay ra, Thần Quang vội vã đặt một chiếc khăn lên bàn tay nàng.

Tiểu cô nương cúi đầu, cầm tấm khăn ấm áp lau sạch vết máu trên ngón tay Thiệu Minh Uyên.

Thiệu Minh Uyên lặng lẽ nhìn nàng.

"Được rồi." Kiều Chiêu thở phào, đưa lại tấm khăn cho Thần Quang, ngước nhìn Thiệu Minh Uyên: "Có thấy đỡ hơn không?"

Thiệu Tướng quân bị nhét khăn trong miệng chớp mắt vài cái.

Có thể lấy cái khăn ra khỏi miệng không?

Kiều Chiêu cười cười, lấy khăn đi, hơi nghiêng nghiêng người, dịu giọng nói: "Ta rút ngân châm hộ huynh."

Từng sợi tóc nàng lại khẽ lướt qua ngực chàng, hơi ngứa.

Thiệu Minh Uyên chưa bao giờ ở gần một cô nương như vậy, chàng có thể thấy rõ đường nét đôi tai tinh xảo của nàng, thậm chí cả lông tơ mỏng manh, hay là khuyên tai hình hoa đinh hương nho nhỏ.

Khuyên tai hoa đinh hương làm bằng bạc, giản dị đến mức khiến người ta phải thở dài.

Thiệu Minh Uyên không nhịn được nghĩ thầm: Không phải khi trước chàng đã gửi cho Lê cô nương một rương ngân lượng và một hòm vàng lá à, chẳng lẽ lại không đủ ư?

Ừm, thế lần này đành gửi nhiều tiền chữa bệnh hơn thế vậy.

Bụng ngón tay mềm mại ấm áp lướt qua da thịt, Thiệu Minh Uyên căng cứng người trong nháy mắt.

Kiều Chiêu ngước nhìn chàng, dỗ dành: "Lần này không đau đâu."

Thiệu Minh Uyên cảm thấy hơi váng vất, đầu óc hoạt động chậm chạp hơn bình thường rất nhiều, thế nhưng mấy chữ "Lần này không đau đâu" lại vọng lại rõ ràng trong tai chàng.

Từ thuở thiếu thời cho đến tận giờ, nếu không phải luyện võ trong võ trường tại Hầu phủ thì chàng sẽ rong ruổi chinh chiến chốn Bắc địa, nhưng chưa từng có ai nói với chàng rằng:

Sẽ đau đấy, cố nhịn một chút...

Lần này không đau đâu...

Thế mà chàng lại được nghe những lời ấy từ một cô nương còn chưa trưởng thành.

Đến khi Thiệu Minh Uyên tỉnh táo lại, Kiều Chiêu đã rút sạch ngân châm trên người, nhận lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ ấm áp khác lau ngực cho chàng.

Thiệu Minh Uyên cảm thấy tấm khăn mềm kia chạm đến đâu trên người chàng thì như có ngọn lửa tí tách được châm lên ở đó.

Chàng khàn giọng: "Chuyện này không phiền Lê cô nương được, để Thần Quang làm đi."

Lần này Kiều Chiêu cũng không từ chối, đưa khăn cho Thần Quang, dặn dò: "Lau qua nhiều lần cho Thiệu Tướng quân, đến khi nào da đỏ lên thì mặc quần áo được rồi."

"Dạ!" Thần Quang trong lòng tiếc nuối thở than nhưng cũng không dám nói gì lung tung, nghiêm túc nhận tấm khăn rồi đàng hoàng lau cho Thiệu Minh Uyên.

Kiều Chiêu đi ra phía sau bình phong rửa tay.

Đến khi nàng quay lại, Thiệu Minh Uyên đã mặc xong áo.

Kiều cô nương không nhịn được lia mắt xuống phía bụng, nghĩ thầm: "Ừm, mặc áo vào rồi thì không nhìn thấy."

Phát hiện tầm mắt của Kiều Chiêu dừng ở đâu, Thiệu Minh Uyên nóng mặt lên theo phản xạ, hắng giọng: "Hôm nay đa tạ Lê cô nương."

"Không cần." Kiều Chiêu mỉm cười, mặt mũi không có vẻ gì kỳ lạ.

Thiệu Minh Uyên xấu hổ trong lòng.

Lê cô nương đúng là một đại phu đích thực, bình thản như vậy, thế mà chàng lại còn câu nệ nam nữ khác biệt, đúng là phải lấy làm xấu hổ cho bản thân.

"Lê cô nương, hôm nay đã làm tốn nhiều thời gian của cô nương, thật ngại quá. Để Thần Quang đưa cô nương trở về sớm thì tốt hơn, lần sau tại hạ nhất định sẽ hậu tạ."

Kiều Chiêu nhướn mày.

Người này qua cầu rút ván thuận tay quá nhỉ, nàng còn chưa bình tĩnh lại mà đã vội đuổi khách rồi à?

"Thiệu Tướng quân không cần cảm ơn vội, ngày mai ta vẫn phải tới."

"Vẫn phải tới?" Thiệu Minh Uyên trầm lòng, một dự cảm bất thường chợt lóe.

Kiều Chiêu gật đầu: "Phải, chắc Thiệu Tướng quân không nghĩ chỉ cần châm cứu một lần thế này là sẽ giải trừ được hàn độc hoàn toàn đâu nhỉ? Hôm nay chỉ loại bỏ hàn độc lan đến tim thôi, nhưng hàn độc trong cơ thể huynh đã bén sâu, chỉ cần cảm xúc bất ổn là hàn độc kia sẽ đánh vào tim thêm lần nữa, còn nguy hiểm hơn rất nhiều lần. Ta muốn loại bỏ hoàn toàn hàn độc trong cơ thể huynh, chấm dứt hậu hoạn."

"Vậy thì còn cần thi châm thêm mấy lần nữa?"

"Số lần châm cứu sẽ hoàn toàn dựa theo tình trạng sức khỏe của huynh. Nếu muốn loại bỏ hoàn toàn hàn độc, có lẽ phải tầm nửa năm."

Cho nên nàng mới nhất quyết không muốn dây vào cái chuyện vô tích sự này, nhưng cái người này mà còn cố chịu thêm vài lần thì không đợi nổi Lý gia gia nữa mất. Nếu nàng đã bắt đầu, chỉ có thể tự tay kết thúc thôi.

Thiệu Minh Uyên lặng người hồi lâu, rồi mới ngập ngừng: "Lần nào cũng phải thế này à?"

Chương 260: Muốn ta chịu trách nhiệm à?
Editor: Ha Ni Kên

"Trước mắt phải tạm thế đã."

Dáng vẻ bình tĩnh hững hờ của người con gái khiến Thiệu Minh Uyên không dám mở miệng. Nhưng tình hình hôm nay nói thế nào cũng quá đặc biệt, nếu ngày nào cũng vậy, cho dù Lê cô nương không màng, chàng cũng không thể không lo được.

Chàng làm vậy, có khác gì phá hủy trong sạch của Lê cô nương đâu? Tướng quân trẻ tuổi nghĩ.

Nhưng chính tay chàng đã bắn chết thê tử của mình, sớm đã chẳng có tư cách tái giá với ai khác, làm sao có thể yên tâm thoải mái nhập nhằng với một cô nương khác quá nhiều như vậy?

"Đã vậy, hay để tại hạ chờ Lý thần y trở lại, rồi mời Lý thần y chữa vậy." Thiệu Minh Uyên nói ra suy nghĩ, lại phát hiện ra tiểu cô nương hơi nhíu mày, không hiểu sao chợt thấy khẩn trương trong lòng.

Kiều Chiêu nghiêm mặt: "Nếu không đợi kịp Lý gia gia trở lại thì huynh sẽ mất mạng. Nếu không thì Thiệu Tướng quân nghĩ ta rảnh rỗi không có việc gì làm lắm à?"

Đàn ông đàn ang lớn đùng rồi mà còn õng ẹo ngượng ngùng, nghĩ lung tung cái gì thế không biết, cứ như nàng là kẻ háo sắc vậy, nghĩ gì lộ hết ra khỏi mắt rồi kia kìa.

Thiệu Minh Uyên há miệng, không đáp nổi.

Thần Quang vội tiếp lời: "Tướng quân, người nghe lời Tam cô nương đi. Sức khỏe của người là quan trọng nhất mà. Người nghĩ mà xem, bây giờ người xảy ra chuyện gì, bao nhiêu huynh đệ chúng thuộc hạ phải biết làm thế nào mới được?"

Chậc, chậc, Tướng quân đại nhân cởi sạch sẽ bị Tam cô nương nhìn vài lần rồi, chẳng lẽ còn có thể không cưới người ta à?

"Thiệu Tướng quân còn chần chờ gì vậy? Chẳng lẽ vì bị ta nhìn thấy hết rồi nên cảm thấy ta nên chịu trách nhiệm?"

"Khụ, khụ, khụ." Thiệu Minh Uyên ho khan: "Lê cô nương nói đùa rồi."

"Đã thế thì cứ tính như vậy đi, mai ta lại đến." Kiều Chiêu quả quyết kết luận, thấy Thiệu Minh Uyên còn muốn nói gì nữa thì nhắc luôn: "Lời của người bệnh, ta chỉ nghe qua, chứ không nghe theo."

Thiệu Minh Uyên: "..."

Thần Quang âm thầm giơ ngón tay cái cho Kiều Chiêu.

Hắn đã thấu hiểu hồng trần rồi, vẫn là Tam cô nương biết cách đối phó với Tướng quân đại nhân nhất!

"Thần Quang, đi thôi, hồi phủ." Kiều Chiêu gật đầu với Thiệu Minh Uyên rồi xoay người, bước dợm hai bước thì lại từ từ xoay người lại.

"Lê đại phu còn muốn dặn dò chuyện gì?" Thiệu Minh Uyên chẳng biết hỏi thế nào, tâm trạng phức tạp.

Kiều Chiêu quan sát Thiệu Minh Uyên từ trên xuống dưới vài lần, rồi điềm đạm nói: "Ngoại trừ hàn độc ra thì sức khỏe Thiệu Tướng quân cũng không có điều gì đáng ngại. Nếu có cảm thấy không ổn, hoặc là có gì vướng bận trong lòng, thì cứ mở lòng ra là được rồi."

Cho đến tận khi Kiều Chiêu đi ra ngoài rồi, Thiệu Minh Uyên vẫn đắm chìm trong suy nghĩ.

Thân thể cũng không có điều gì đáng ngại.

Cảm thấy không ổn, hoặc là có gì vướng bận trong lòng .

Giọng nói êm ái dịu dàng của tiểu cô nương văng vẳng trong đầu, câu nào cũng ngắn gọn giản đơn mà không hiểu sao Tướng quân trẻ tuổi cứ cảm thấy nghĩ mãi không thông.

Lê cô nương có ý gì nhỉ?

Nhất định là không phải như chàng nghĩ!

Thiệu Minh Uyên nhắm mắt, rồi đột ngột mở ra, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén bắn thẳng vào mông Thần Quang đang đi sau Kiều Chiêu.

Cái tên vô liêm sỉ này, chàng muốn giết hắn!

Thần Quang chỉ cảm thấy lạnh hết cả gáy, bước vội ra ngoài.

Tướng quân đại nhân đáng sợ quá, Tam cô nương cứu mạng!

Vừa thấy Kiều Chiêu và Thần Quang đi ra, đám người Trì Xán nhao nhao lên, để lại Tĩnh An Hầu cô quạnh một thân một mình, giật mình trợn tròn hai mắt.

Sao lại có một cô nương đi ra từ phòng Minh Uyên?

Không phải nói là Minh Uyên hộc máu ngất xỉu à, sao lại có một cô nương đi ra?

Tầm mắt của Kiều Chiêu vượt qua đám người vây quanh nàng.

Tĩnh An Hầu? Sao ông ấy lại đến đây?

Phải rồi, hôm nay Thiệu Minh Uyên ăn mừng tân gia, phủ Tĩnh An Hầu không thể không phái người đến, Tĩnh An Hầu biết Thiệu Minh Uyên xảy ra chuyện cũng chẳng có gì lạ.

Vậy ông ấy có biết hộp thư bị Thẩm thị giấu đi kia không?

Thần Quang nói, những bức thư ấy là thư do Thiệu Minh Uyên viết gửi nàng từ phương Bắc nước đóng thành băng kia. Nàng rất muốn nhìn thử xem, người mà trước đây nàng luôn nghĩ là tính tình lạnh lùng, bao nhiêu nhiệt huyết dành hết cho quốc gia dân chúng, sẽ nói gì với thê tử của mình.

Tiếc là, giờ nàng hoàn toàn không có lý do gì để xem những bức thư ấy.

Kiều Chiêu bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.

Nàng cũng từ viết thư cho Thiệu Minh Uyên, chỉ là chưa bao giờ nhận được một lời hồi âm, nên cũng không viết thêm. Không biết thư của nàng có ở trong chiếc hộp ấy không?

Nếu ở trong đó, không biết Thiệu Minh Uyên có đọc không?

Nhất thời, Kiều Chiêu không rõ mình muốn chàng đọc qua, hay là muốn toàn bộ dấu vết sẽ chôn vùi trong lặng yên.

"Lê cô nương, Đình Tuyền sao rồi?" Mọi người rối rít hỏi.

"Tam cô nương diệu thủ hồi xuân, Tướng quân của chúng ta tỉnh rồi." Thần Quang phấn khởi nói.

"Vị cô nương này là đại phu à?" Cuối cùng Tĩnh An Hầu cũng hoàn hồn, đi đến.

Tuy ông rất cao, nhưng cũng rất gầy, hai hàng tóc mai phai màu hơn nhiều so với những người tầm tuổi.

Mới có hai ba năm ngắn ngủi trôi qua mà Tĩnh An Hầu đã già đi nhiều quá, Kiều Chiêu nghĩ thầm.

"Ra mắt Hầu gia." Nàng hành lễ.

Tĩnh An Hầu ngẩn người: "Tiểu cô nương biết ta à?"

"Cũng không phải. Chẳng qua dựa vào phong thái và tuổi tác, ngài ắt hẳn là phụ thân của Thiệu Tướng quân."

"Thì ra là vậy. Mời cô nương dừng bước đã, ta muốn thăm khuyển tử của ta một chút."

Kiều Chiêu đứng trong sân, thấy mọi người đều ùa vào phòng Thiệu Minh Uyên, nói với Thần Quang: "Đi thôi."

"Tam cô nương, không phải Hầu gia bảo chờ chút ạ?"

Kiều Chiêu cười cười: "Ta có phải đại phu đâu, chẳng lẽ còn phải chờ Tĩnh An Hầu ra tra hỏi à?"

Thần Quang vừa nghe vừa gật đầu liên tục.

Tam cô nương nói chí phải, hắn mà không đi bây giờ, chẳng lẽ còn chờ đến lúc Tướng quân tìm hắn tính sổ à?

Tiểu phu xe vội vàng kéo xe chở Kiều cô nương về.

"Cha." Thiệu Minh Uyên liếc nhìn Tĩnh An Hầu.

"Minh Uyên, con sao rồi?" Tĩnh An Hầu đi đến cạnh Thiệu Minh Uyên, xem xét con trai một lượt.

Trì Xán không nhịn được buột miệng: "Nếu Hầu gia đã muốn biết tình hình của Đình Tuyền, sao không về hỏi thẳng Hầu phu nhân đi?"

Chu Ngạn nhẹ nhàng kéo áo Trì Xán.

Bọn họ là bạn tốt của Đình Tuyền, là vãn bối khi đứng trước mặt Tĩnh An Hầu. Tức giận đến mấy, thì cũng chỉ có thể xả hết một trận thoải mái lên người Thiệu Cảnh Uyên, nhưng nếu làm cho Tĩnh An Hầu khó chịu thì sẽ thành thất lễ.

"Thập Hi, khiến các huynh phải lo lắng rồi. Giờ ta không sao, đang có chút chuyện muốn nói với cha."

Chu Ngạn kéo Trì Xán rồi cười Thiệu Minh Uyên: "Vậy chúng ta về trước."

Trong phòng chỉ còn lại hai cha con.

Tĩnh An Hầu đánh giá sắc mặt tái nhợt như tuyết của Thiệu Minh Uyên, tâm trạng nặng nề, thở dài: "Minh Uyên, ta nghe nói con hộc máu, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?"

"Cũng không có gì đáng lo, chỉ là do hàn độc trong cơ thể tích tụ, phun hết ra được chính ra lại hay."

Đồng tử Tĩnh An Hầu co lại.

Hàn độc trong người con thứ nghiêm trọng đến vậy ư?

Hàn độc trong người ông tích tụ do một lần gặp đúng trận địa mai phục của quân địch mà rơi vào hầm băng. Mấy năm nay cũng có thể nói là chịu hết các loại tra tấn rồi, nhưng cũng chưa đến mức hộc máu.

Tĩnh An Hầu cảm thấy ngực bỏng rát.

Đó là nơi ông cất thuốc trừ lạnh mà Thiệu Minh Uyên đưa.

Hàn độc trong người Thiệu Minh Uyên nghiêm trọng đến vậy, mà lại đưa thuốc trừ lạnh cho ông.

Tĩnh An Hầu cảm thấy hai mắt ưng ửng, lẩm bẩm: "Minh Uyên, là cha có lỗi với con."

Thiệu Minh Uyên trầm ngâm rồi ngước mắt hỏi Tĩnh An Hầu: "Cha, có một chuyện Minh Uyên muốn hỏi cha."

"Con cứ hỏi đi."

"Con thật sự là con ruột của mẫu thân à?" Thiệu Minh Uyên hỏi rõ từng chữ.
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play