Chương 76: Hội chùa
Editor: Ha Ni Kên

Đến đúng lúc lắm!

Chân Chân Công chúa sờ cằm đứng ở ven đường, đánh giá thiếu nữ đang tiến lại gần, nghĩ thầm: Chưa rõ mặt mũi thế nào nhưng sao lại ăn mặc như củ hành thế kia!

Băng Lục phóng tới gần: "Cô nương, cuối cùng người cũng quay lại rồi."

"Em đã đi dạo chưa?" Nửa ngày cần mẫn chép kinh Phật, tay có chút mỏi. Kiều Chiêu vừa hỏi vừa nắn bóp bàn tay nhè nhẹ.

Băng Lục nháy nháy mắt, hạ giọng nói: "Cô nương, tiểu nương tử đứng ven đường bên kia hình như đang đợi người đấy."

Kiều Chiêu nghe vậy thì ngước mắt nhìn sang.

Thiếu nữ đứng ven đường chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhan sắc quả là hiếm có khó tìm, khí thế lấn át mọi người càng tô đậm thêm vẻ đẹp rực rỡ ấy.

Kiều Chiêu nhìn xuống ống tay áo thêu hình hoa diên vĩ.

Hóa ra là Cửu công chúa.

Tổ mẫu của nàng xuất thân hoàng tộc, thỉnh thoảng cũng kể một số chuyện về tôn thất. Trí nhớ nàng tốt, nhớ qua qua một số chuyện cũng không phải là khó. Nhưng nàng có ấn tượng rất sâu sắc với Chân Chân Công chúa, vì mẫu phi của Chân Chân Công chúa có xuất thân rất đặc biệt.

Mẫu phi Lệ tần của Chân Chân Công chúa vốn là vũ cơ trong phủ của mẫu thân Trì Xán, Trường Dung Trưởng Công Chúa, một mỹ nhân nức tiếng kinh thành.

Kiều Chiêu bước qua, thoải mái cúi người hành lễ: "Thần nữ ra mắt Công chúa điện hạ."

"Ngươi biết ta?" Chân Chân Công chúa bất ngờ nhíu mày.

"Từng có người nói, Chân Chân Công chúa hiếu thuận, thường xuyên tới am Sơ Ảnh cầu phúc thay Thái hậu. Vậy nên thần nữ cả gan suy đoán một phen." Kiều Chiêu đứng lên giải thích.

Chân Chân Công chúa cắn môi.

Người này thật là giảo hoạt, tưởng là khen nàng thì nàng hết giận à?

"Ta đã cho ngươi đứng dậy rồi à?" Thấy thiếu nữ trước mặt đứng thẳng tắp như cây tùng, Chân Chân Công chúa càng không hài lòng.

Tưởng rằng lọt vào mắt sư thái là có thể coi thường bản công chúa này hả?

Kiều Chiêu thở dài một tiếng trong lòng.

Vốn là chốn phật môn thanh tịch, lại hiếm có lúc thanh tĩnh.

"Ý của công chúa là không cho phép thần nữ đứng lên ư?" Kiều Chiêu bình tĩnh hỏi ngược lại.

Công chúa của Đại Lương đương triều cũng không còn tôn quý như cô hoặc cô tổ mẫu của nàng khi xưa.

Hoàng hậu của Minh Khang Đế sớm đã qua đời, sau đó Hoàng thượng cũng không lập ai khác lên thay mà cả ngày trầm mê luyện đạo trường sinh. Đừng nói là công chúa, sót được hai vị hoàng tử là quý hóa lắm rồi.

Các đại thần dòng dõi huân quý cũng không phải kẻ ngu. Hoàng thượng không đáng tin cậy như vậy, cứ cho là con cháu mình có thể lấy được Công chúa thì sao? Đến hoàng tử Hoàng thượng còn chẳng thèm quan tâm thì sẽ liếc mắt nhìn Phò mã à?

Chưa kể, mấy vị công chúa không có ai là con đích, xuất thân mẫu phi đều không cao. Chức danh công chúa cũng chỉ để làm cảnh thôi. Chỉ có vị Cửu công chúa này vô tình được Thái hậu coi trọng, lại thêm danh tiếng xinh đẹp ở bên ngoài, mới có chút khác biệt.

Đương nhiên Kiều Chiêu không coi thường Cửu công chúa, chẳng qua nàng vẫn có sự kiêu ngạo từ tận xương tủy. Trong hoàn cảnh không chính thống như bây giờ, nàng cũng tự thấy cử chỉ của nàng không có gì thất lễ. Thế thì sao lại phải sợ mấy lời bắt bẻ của Cửu công chúa.

Kiều Chiêu hỏi một câu làm Cửu công chúa không biết trả lời thế nào.

Mặt nàng tái dần đi vì tức giận. Nàng sực ý thức được rằng, đây không phải là những cung tỳ mặc nàng tùy ý mắng chửi. Cho dù có lấy cái danh là công chúa ra, thì tin đồn ức hiếp thần nữ bị truyền ra ngoài cũng không phải chuyện hay.

Cảm giác này làm Chân Chân Công chúa vừa thấy bực, nhưng cũng cảm thấy có chỗ mới mẻ.

"Bản cung có ý như thế khi nào? Ngươi đừng có không dưng tranh cãi như thế!"

Kiều Chiêu bật cười, mỉm cười nói: "Là do thần nữ không dưng tranh cãi. Vậy, thần nữ có thể đi được chưa?"

Tất nhiên là không thế! Nhưng nếu nói như thế, có khi nha đầu vô lễ này lại vặn lại rằng: Công chúa không cho thần nữ rời đi ư?

Chân Chân Công chúa cắn môi, cảm thấy từ nhỏ đến giờ chưa gặp qua nữ tử nào to gan xảo quyệt như thế này, dứt khoát bỏ qua không đáp, hỏi thẳng: "Tại sao sư thái lại gặp ngươi?"

Vì gặp ngươi mà không thèm ngó ngàng đến bản cung.

"Thần nữ tới để thay sư thái chép lại kinh Phật." Nếu vị Cửu công chúa thường xuyên đến am Sơ Ảnh, sau này có lẽ sẽ còn phải chạm mặt thêm. Kiều Chiêu thản nhiên nói rõ ra.

"Sư thái để cho ngươi chép lại kinh Phật?" Chân Chân Công chúa nhìn Kiều Chiêu một lượt từ trên xuống dưới một lượt, bắt bẻ nói: "Trông cũng có gì đặc biệt đâu?"

Kiều Chiêu lười giải thích, quỳ gối thi lễ thêm một lần nữa rồi nói: "Điện hạ, thần nữ xin cáo từ."

Trước ánh mắt lạnh lùng của Chân Chân Công chúa, Kiều cô nương nhẹ nhàng đứng dậy, khẽ gật đầu với Băng Lục rồi chậm rãi rời đi.

"Điện hạ --" Cung tỳ dè dặt gọi.

Đây là Đại Phúc Tự, không phải trong cung, nhất định công chúa phải nhẫn nại!

Cửu công chúa có thể bộc lộ tài năng ở trong cung, lọt vào mắt Thái hậu, tất nhiên không phải là người không biết suy nghĩ. Nàng hít một hơi thật sâu trong lòng, nén lại cơn giận đang chực trào dâng, nghiêm mặt nói: "Đi theo các nàng!"

Thế mà lại để cho cái nha đầu giảo hoạt kia làm tức giận đến quên mất hỏi xuất thân của nàng!

Băng Lục liếc về phía sau, khẽ nói với Kiều Chiêu: "Cô nương, vị công chúa kia vẫn đi theo người đấy."

Đấy là công chúa đó. Đến công chúa cô nương nhà nàng cũng không sợ, nàng càng ngày càng sủng bái cô nương nhà nàng!

"Không cần để ý."

Chủ tớ hai người từng bước từng bước men theo đường núi đi xuông. Băng Lục giơ tay chỉ về một phía, hưng phấn nói: "Cô nương, người nhìn kìa! Hội chùa chưa tàn đâu. Bây giờ vãn người hơn rồi, người có muốn dạo qua đó một chút không?"

Kiều Chiêu ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: "Đi dạo một chút cũng được."

Hôm nay là lần đầu tiên nàng thực sự được xuất môn kể từ ngày trở về Lê phủ. Bây giờ mà hồi phủ luôn thì có chút không cam lòng.

Kiều Chiêu nhìn về hướng phủ Khấu Thượng Thư phía xa xa rồi thôi. Băng Lục kéo tay nàng đi về nơi tổ chức hội chùa.

Bảo là vãn người hơn nhưng thực ra vẫn vô cùng náo nhiệt. Gánh hát vẫn tiếp tục biểu diễn: múa cờ, múa ương ca, đi cà kheo. Nơi nào cũng túm tụm toàn người là người. Còn có chỗ bán sáo, tò he làm bằng đường, kẹo hồ lô...

*Múa ương ca: hình thức múa phổ biến ở Trung Quốc, phát triển từ thời Tống.

Đi giữa đám người ồn àonhộn nhịp, Kiều Chiêu bị mê hoặc bởi cảnh tượng tưng bừng này.

Trong mắt Kiều cô nương, kể cả chiếc mặt nạ con khỉ sần sùi thủ công bày trên chiếc sạp nhỏ cũng sinh động hơn từng nhành cây hoa lá được chăm bẵm tỉ mỉ trong hậu trạch đại viện.

"Cô nương, chúng ta đi xem ảo thuật đi. Đằng kia có một vị diễn ảo thuật, thành thần đến nơi rồi kia kìa!"

Băng Lục kéo Kiều Chiêu lại, thấy đám người vây quanh một nữ tử trẻ măng, trước mặt nàng bày một cái nồi lớn, trong nồi dầu sôi ùng ục.

Một bé gái mười tuổi bưng một cái mẹt lượn trước mặt tất cả đám người vây quanh, vừa đi vừa rao: "Tỷ tỷ của ta được tiên nhân chỉ điểm. Hai tay không sợ dầu sôi. Sắp biểu diễn màn vục chảo dầu tìm tiền bằng tay không. Mời các vị gia gia nãi nãi, đại bá đại mẫu, thúc thúc thẩm thẩm, ca ca tỷ tỷ đến xem –"

Bé gái đi một vòng, chiếc mẹt trước mặt hứng được không biết bao đồng tiền lẻng xẻng rơi xuống. Đi đến trước mặt Kiều Chiêu, Băng Lục hưng phấn ném một đồng tiền vào.

Bé gái đổ trọn đống tiền xu vào trong chảo dầu, rào một tiếng. Nữ tử trẻ măng kia giang tay ra cho mọi người nhìn, rồi cao giọng nói: "Mời các vị chứng kiến."

Nàng nói xong thì đưa hay tay vục vào chảo dầu, trước tiếng hít lạnh của mọi người bốc lên một nắm tiền. Lặp đi lặp lại vài lần, nàng nhanh chóng vớt hết tiền chìm ở đáy nồi ra ngoài.

"Hay!" Tiếng khen đồng loạt vang lên.

"Thật thần kỳ, thật thần kỳ!" Trước khi rời đi, Băng Lục vẫn cảm khái không ngừng, kéo kéo ống tay áo của Kiều Chiêu, hỏi: "Cô nương, người nghĩ vị cô nương thực sự được tiên nhân chỉ điểm không?"

Kiều Chiêu cười nói: "Không nhất thiết là phải được tiên nhân chỉ điểm, chỉ là một chút kỹ xảo lừa người thôi."

"Kỹ xảo lừa người gì cơ?" Hai giọng một nam một nữ đồng thanh hỏi.

Chương 77: Tình cờ gặp gỡ
Editor: Ha Ni Kên

Băng Lục quay đầu lại nhìn, ngây ngẩn cả người, lắc lấy lắc để ống tay áo của Kiều Chiêu: "Cô nương, lang quân kia anh tuấn quá đi mất. Trời ơi, tuấn tú làm sao –"

Trì Xán đứng dưới tàng cây hạnh, nghe vậy thì nghiêng đầu nói với Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa: "Nha đầu kia chẳng ra làm sao nhưng nha hoàn của muội ấy lại có mắt nhìn người ổn đấy."

Nói xong, chàng ngoái đầu nhìn Kiều Chiêu, đôi mắt xinh đẹp nheo lại.

Trì công tử vênh mặt đứng chờ Kiều Chiêu đến chào hỏi. Chân Chân Công chúa thôi kinh ngạc, tiến về phía chàng.

"Biểu ca." Trước mặt Trì Xán, Chân Chân Công chúa hoàn toàn không có cảm giác ưu việt của một vị công chúa. Cứ nghĩ đến việc mẫu phi vốn là gia nô trong phủ nhà người ta, lòng kiêu căng của nàng lại xẹp lép thành tờ giấy.

"Ta cứ tưởng là ai, hóa ra lại là công chúa điện hạ." Trì Xán hiển nhiên không muốn nhiều lời với Chân Chân Công chúa, mắt vẫn chăm chăm nhìn Kiều Chiêu.

Chân Chân Công chúa hiểu nhầm ý của chàng, ra hiệu với Kiều Chiêu: "Ngươi tới đây đi."

Trì Xán liếc nhìn Chân Chân Công chúa một cái.

Công chúa gì thế không biết, làm người ta khó chịu!

Kiều Chiêu nhìn thấy ba người Trì Xán, trong lòng cảm khái, trong đời không thiếu cơ hội gặp nhau*. Nàng chỉnh lại trang phục một chút rồi đến gần, cúi chào ba người.

*Nhân sinh hà xử bất tương phùng

Không đợi nàng mở miệng, Chân Chân Công chúa vội hỏi: "Làm mấy cái nghi lễ xã giao này làm gì? Ngươi nói cho chúng ta xem cái chuyện vục tay vào chảo dầu lấy tiền là như thế nào? Nếu không nhờ tiên nhân chỉ điểm thì là dùng loại kỹ xảo lừa người gì?"

Trì Xán cố gắng nghe hết rồi cũng không tiếp tục nhẫn nại được, kiêu ngạo vuốt cằm nhìn Kiều Chiêu: "Đi theo ta!"

Kiều Chiêu: "..." Mấy ngày không gặp, người này vẫn hành động tùy tiện như vậy.

Chân Chân Công chúa trợn trừng đôi mắt đẹp.

Nàng có nghe nhầm không? Trì biểu ca lúc nào cũng lạnh lùng với chúng nữ tử, lại gọi một nha đầu vắt mũi chưa sạch đi cùng ư?

Nàng nhìn thiếu nữ chẳng mảy may sợ hãi, hung hăng nghĩ xấu: Đúng rồi, nhất định là nha đầu ngu xuẩn này đã làm phật ý biểu ca, biểu ca đang chuẩn bị dạy dỗ nó!

Thấy Kiều Chiêu không phản ứng lại, Trì Xán mất hứng, bặm môi, miễn cưỡng nói: "Ngớ người ra cái gì, bọn ta mời muội uống trà."

Chàng vừa nói, vừa đá đá chân Dương Hậu Thừa.

Dương Hậu Thừa liếc xéo.

Muốn mời người ta uống trà thì cứ nói thẳng ra, tự dưng kéo thêm chàng và Chu Ngạn vào làm cái gì?

Nhưng do được gặp lại Kiều Chiêu, Dương Hậu Thừa vẫn rất vui. Ngại Chân Chân Công chúa đứng nhìn chòng chọc bên cạnh, chàng cố ra vẻ không quen, cười ha hả nói: "Đúng đúng, tiểu nương tử, các ca ca mời muội đi uống chén trà."

Trì Xán và Chu Ngạn: "..." Cái giọng trêu đùa con gái nhà lành này là sao... Muốn đánh chết cái tên này thì phải làm thế nào nhỉ?

Dương Hậu Thừa cũng ngẩn người.

Chàng cũng không định nói như thế. Chàng chưa từng rơi vào hoàn cảnh phải giả bộ không quen với người chàng biết như thế bây giờ, người thành thật như chàng làm sao biết phải cư xử như thế nào? Không cẩn thận nhầm một chút!

"Khụ, ý của ta là , các ca ca không có ý gì xấu, chỉ muốn cùng muội uống một chén trà –"

"Im đi!" Trì Xán không nhịn được thêm, vỗ Dương Hậu Thừa một cái.

Chu Ngạn ôn hòa nhìn Kiều Chiêu, mỉm cười giải vây: "Cô nương đừng trách. Vì rất tò mò nên chúng ta mới muốn mời cô nương nói chuyện cùng. Nơi này người đi kẻ lại nhiều, không tiện nói chuyện, chỉ muốn mời cô nương đến một quán trà lâu, tiện cho chúng ta thỉnh giáo vài điều."

Trì Xán hắng giọng.

Ừ, may mà chàng vẫn còn một tên bạn tốt biết nói tiếng người.

"Còn không đi à?" Trước mặt người ngoài (Chân Chân Công chúa), Trì công tử đã nhẫn nại đến cực điểm rồi, liếc nhìn Kiều Chiêu một cái, chàng xoay gót đi mất.

Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, Kiều Chiêu chỉ nghĩ ngợi trong nháy mắt đã cất bước đi theo. Nhưng vẫn e ngại tính tình sáng nắng chiều mưa của người nào đấy, nàng trực tiếp đi bên cạnh Chu Ngạn.

Trì Xán liếc nhìn quanh một vòng, hừ lạnh.

Chàng ăn thịt người à?

Chân Chân Công chúa nhìn mấy người lần lượt đi qua trước mặt nàng, khiếp sợ để ngẩn cả người, cũng nhấc chân định đi theo.

Trì Xán dừng bước, quay đầu: "Không bảo ngươi."

Chân Chân Công chúa mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa tức. Đôi mắt ngân ngấn nước, cố lắm mới không rơi nước mắt trước mặt mọi người.

Nàng và Trì Xán là biểu huynh muội, cứ cho là chưa đến mức thanh mai trúc mã nhưng cũng có cần tuyệt tình đến mức này không? Nàng như thế này mà lại không có thể diện bằng một nha đầu vắt mũi chưa sạch không biết chui ra từ xó nào à!

Dù sao nàng cũng là công chúa hoàng gia, nha đầu này rốt cục là ai? Đầu tiên là được sư thái phá lệ mời gặp, thậm chí còn giữ lại mời cơm. Bây giờ lại còn được ba người Trì Xán mời uống trà!

Cho dù vì bất kỳ lý do gì, nàng cũng chưa bao giờ nghe thấy có thêm ai khác trong đám bè bạn của Trì Xán, chứ đừng nói là một nữ tử!

Khoan đã, trước đây không lâu nàng đọc lén một cuốn thoại bản, trong đó có nhắc đến loài hồ yêu cũng có thể mê hoặc lòng người như thế này!

"Yêu nữ, ngươi đứng lại cho ta!" Chân Chân Công chúa quát to.

Ba người Trì Xán đứng lại ngay lập tức, đồng loạt ngoái đầu, kỳ quái nhìn.

Kiều cô nương bị kêu là "yêu nữ" kia đi tiếp về phía trước một đoạn dài rồi mới ngoái đầu lại, kinh ngạc hỏi: "Các huynh đứng lại làm cái gì?"

Ba người Trì Xán: "..."

Đúng, Chân Chân Công chúa gọi yêu nữ, các chàng đứng lại làm cái gì?

"Ngươi bị bệnh à?" Trì Xán nhíu mày hỏi.

Chân Chân Công chúa vốn không phải người lỗ mãng như vậy. Không thể tưởng tượng được là lại có lúc nàng bị người khác làm cho bối rối hết lần này đến lần khác như bây giờ. Nàng cắn môi chỉ thẳng Kiều Chiêu: "Không phải ta bị bệnh. Biểu ca, là nó có vấn đề!"

Trì Xán dứt khoát quay cả người lại, vỗ vỗ cây quạt mạ vàng trong tay, hỏi: "Muội ấy có vấn đề gì?"

Chu Ngạn rút lại nụ cười, yên lặng nhìn Chân Chân Công chúa.

Dương Hậu Thừa lại trợn tròn mắt, quay lại xem xét Kiều Chiêu một lượt: "Vấn đề gì vậy? Ta không nhìn ra!" Là công chúa thì có thể ăn nói bừa bãi à?

Trì Xán nhấc quạt gõ một cái vào đầu Dương Hậu Thừa, hạ giọng nói: "Đừng có nhìn linh tinh."

Chàng chỉ muốn nghe chân tướng chuyện lấy tiền từ chảo dầu thôi mà. Ai không biết lại nghĩ ba người các chàng định giở trò gì xấu mất.

Chân Chân Công chúa bặm môi hỏi: "Các huynh không thấy nó rất tà đạo à? Các huynh mới gặp nó một lần đã muốn mời nó uống trà! Muội nghe ai đó nói rằng những kẻ biết chút tà thuật đều có năng lực giở những trò như thế."

Trì Xán cười nhạo một tiếng.

Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa nhìn nhau, rồi cũng bật cười.

Gặp mặt một lần gì chứ, các chàng và Lê cô nương phải gọi là cùng trải qua biết bao nhiêu ngày sáng chiều bên nhau rồi ấy chứ.

Nhưng mà nếu nói nha đầu ấy tà đạo thì đúng là, hình như cũng hơi hơi!

Chưa bao giờ gặp một tiểu cô nương bản lĩnh đầy người như vậy!

"Các huynh cười cái gì?" Chân Chân Công chúa cảm giác bị cười nhạo, càng cao giọng: "Các huynh đừng coi thường, nó thực sự có vấn đề --"

"Đủ rồi!" Trì Xán không tài nào kiên nhẫn thêm, lạnh lùng nói: "Chuyện của chúng ta, không khiến công chúa nhọc lòng quan tâm."

Trì Xán nói xong thì phất áo bỏ đi, Chu Ngạn hơi chần chừ.

Dù sao cũng là công chúa tôn quý, cãi nhau thành thế này, Trì Xán không quan tâm nhưng chàng và Dương Hậu Thừa cũng không dám nhận hết trách nhiệm.

Chưa kể --

Chàng lo âu nhìn thiếu nữ nãy giờ chẳng nói chẳng rằng, nghĩ thầm: Thập Hi khiến công chúa mất mặt như vậy, sau này e là Lê Tam cô nương dễ gặp chuyện khó xử.

Chàng nhìn gương mặt bình tĩnh của Kiều Chiêu, lại cảm thấy buồn cười.

Đúng là hoàng thượng không vội mà thái giám đã lo. Biểu hiện của Lê Tam cô nương bây giờ chẳng có chút nào là lo lắng hay sợ hãi cả.

Dường như hiểu được tâm tư của Chu Ngạn, Kiều Chiêu ngước mắt nhìn chàng rồi khẽ gật đầu một cái. Sau đó, nàng đi tới trước mặt Chân Chân Công chúa, mời: "Nếu điện hạ đã có hứng thú nghe chút chuyện này, chi bằng đi cùng chúng ta uống một chén trà?"

Chương 78: Bất đồng
Editor: Ha Ni Kên

Kiều Chiêu cũng không muốn mối quan hệ trở nên căng thẳng.

Vị công chúa này đúng là có phần phách lối kiêu ngạo, nhưng thực ra cũng chưa làm chuyện gì xấu với nàng đến mức hai tiểu cô nương phải cãi nhau, không cần so đo.

Huống hồ, có Cửu công chúa cùng đi uống trà, có khi lại tốt hơn.

"Ta không--" Chân Chân Công chúa suýt thì buột miệng nói ra, nàng vội cắn nhẹ đầu lưỡi rồi vênh mặt đáp: "Nếu ngươi đã khẩn khoản mời như vậy thì bản cung đành cho ngươi chút mặt mũi vậy."

Bị bỏ lại thì mất mặt lắm, chưa kể nàng cũng rất tò mò muốn biết làm sao người bình thường lại có thể vùi tay vào chảo dầu lấy tiền mà vẫn bình an vô sự được.

Nếu không hiểu thì tối nay nàng sẽ trằn trọc không ngủ được mất!

Trì Xán lườm Kiều Chiêu một cái rồi cười lạnh với Chân Chân Công chúa: "Muội ấy mời thì không tính!"

Lông mi chàng cong dài, rõ ràng đang tức giận mà lại đẹp đến nao lòng.

Kiều Chiêu nhìn Chân Chân Công chúa thêm một lần nữa rồi thở dài.

Rõ ràng cả hai đều là ngọc trong vạn người, tại sao lại không thể hòa hợp với nhau cơ chứ?

Chân Chân Công chúa tất nhiên có lòng tự ái của một vị công chúa, nghe lời Trì Xán vô tình như vậy cũng không chịu được thêm, hất cằm nói: "Bản cung vốn cũng chẳng muốn đi, cáo từ!"

Chân Chân Công chúa nói xong thì nhìn xoáy vào Kiều Chiêu, môi mím chặt rồi phất tay áo bỏ đi.

"Còn không nhanh chân lên?" Trì Xán liếc xéo Kiều Chiêu rồi xoay người đi tiếp.

Chu Ngạn cười ôn hòa: "Lê cô nương, xin mời."

"Ôi, sao công tử lại biết cô nương nhà tiểu nữ họ Lê?" Băng Lục thắc mắc rồi đột nhiên phấn khích, kéo kéo ống tay áo Kiều Chiêu: "Cô nương, nhất định là do cô nương đã nổi danh từ ngày hôm ấy rồi!"

"Ừ...?" Kiều cô nương cũng không hiểu lắm, rồi tự kết luận là do tiểu nha hoàn nhà nàng vừa thấy người đẹp một cái là choáng vàng đầu óc rụng rời chân tay.

Băng Lục nghĩ là Kiều Chiêu quên mất, hớn hở nhắc lại: "Chính là cái ngày Quan Quân Hầu hồi kinh mà cô nương thiếu chút nữa đụng vào người ngài ấy đó cô nương!"

Thật không ngờ, cô nương nhà nàng không chỉ có duyên với Quan Quân Hầu tuấn mỹ uy phong số một, mà còn có duyên với vị công tử đẹp mắt vô cùng này nữa. A A A, nàng chọn người nào thì tốt hơn nhỉ? Không đúng, cô nương nhà nàng chọn người nào thì tốt hơn nhỉ?

Nhìn dáng vẻ mắt sáng như sao của Băng Lục, Kiều cô nương hiếm hoi cảm thấy mặt nóng bừng bừng.

Nha hoàn trở nên mê muội như thế này, là vì nàng không nghiêm khắc!

Trì Xán đột ngột dừng lại, Dương Hậu Thừa không kịp phản ứng, đụng phải lưng của chàng.

"Làm sao thế?"

Trì Xán không quan tâm đến Dương Hậu Thừa, bước đến trước mặt Kiều Chiêu, nhíu mày hỏi: "Muội suýt chút nữa va phải Quan Quân Hầu hả? Sao lại như thế?"

Chẳng nhẽ nha đầu này cũng muốn leo lên cái cành cây cao là Thiệu Minh Uyên kia?

"Sao lại vậy, mấy ngày không gặp lại học được cái trò gì thế này?" Vừa nghĩ đến việc nha đầu trước mắt nhăm nhe bạn nối khố của mình, Trì công tử cực kỳ bực mình, vừa mở miệng đã phát huy khả năng mồm mép cay độc của mình.

Lần trước khi đi thuyền về phương Bắc, cây cải trắng chàng nhặt được thế mà lại bị một lão già dở hơi lừa mấy câu rồi cun cút đi theo. Chẳng lẽ chàng không những không hấp dẫn bằng cái lão già dở hơi kia, mà còn không so được với cái tên Thiệu Minh Uyên chỉ biết đánh giặc kia ư?

Băng Lục chớp chớp mắt vài cái rồi bụm chặt miệng lại.

Nàng vừa nói cái gì sai à?

Khoan đã!

Vị công tử vô cùng đẹp trai này vừa mới nói "Mấy ngày không gặp", tức là cô nương và công tử đã quen nhau từ trước rồi u?

A a a, hóa ra cô nương nhà nàng có người hâm mộ!

Tiểu nha hoàn tự đưa ra kết luận.

"Thập Hi—" Chu Ngạn không nghe nổi nữa, gọi một tiếng.

Tuy rằng Lê cô nương không giống các nữ tử tầm thường khác, nhưng vẫn là một cô nương nhà lành, sao lại nói như thế được.

Kiều Chiêu đúng là hơi giận.

Tuy nói là nàng sẽ cố hết sức để báo đáp ân cứu mạng, nhưng không có nghĩa nàng sẽ bỏ qua lòng tự trọng của mình.

Kiều cô nương nhếch môi cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng lại khiến người ta lạnh gáy: "Trì đại ca yên tâm, ta có học được cái gì cũng không thực hành trên người huynh đâu."

Gương mặt tuấn tú của Trì Xán càng đen hơn.

Tức là rành rành là cải trắng do chàng nhặt được, thế mà nhìn cái gì cũng thấy hơn chàng ư?

Chu Ngạn nhìn Dương Hậu Thừa rồi phá lên cười.

Đúng là bất kể gặp nhau lúc nào, Thập Hi đều bị nha đầu này hạ gục.

Kiều Chiêu nhún gối thi lễ: "Nếu Trì đại ca không muốn nghe mấy cái kỹ xảo lừa người thì ta xin cáo từ."

Thấy Kiều Chiêu thực sự quay người đi mất sau khi đứng dậy, Trì Xán tức suýt hộc máu mồm, cao giọng: "Muội đứng lại cho ta!"

Chàng bước đến trước mặt Kiều Chiêu, nhíu mày nói: "Ta nói như thế lúc nào? Cứ tiếp tục thế này muội định chiếm nốt thời gian ăn tối của bản công tử hả?"

"Đi thôi, đi thôi." Dương Hậu Thừa vội vàng giảng hòa.

Nhìn thiếu nữ bình thản như nước, Chu Ngạn thở dài trong lòng.

Nếu Thập Hi cứ đối xử với Lê cô nương như những cô nương khác thì sai hoàn toàn rồi.

Chàng nhớ tới lần trước gặp nhau, chàng vô tình nhắc đến việc chữ do Lê Tam cô nương viết lọt vào mắt xanh của Vô Mai sư thái ở am Sơ Ảnh, sư thái mời muội ấy thỉnh thoảng tới am Sơ Ảnh bầu bạn nói chuyện lễ phật. Rõ ràng Thập Hi từ sau khi lên mười không bao giờ lai vãng qua mấy chốn chùa miếu, thế mà hôm nay sau khi đến phủ Tĩnh An Hầu thắp hương cho linh cữu Kiều thị, giúp đỡ Đình Tuyền một hồi, đi ra ngoài tự dưng lại rủ mọi người đến Đại Phúc Tự dạo chơi một phen.

Có lẽ bạn tốt vẫn chưa nhận ra, nhưng chàng đã nhìn ra cái gì đấy rồi.

Thập Hi đối xử với Lê cô nương không bình thường.

Có lẽ chưa hẳn là cảm mến, nhưng ít nhất, Lê cô nương rất đặc biệt trong lòng Thập Hi.

Chu Ngạn nhìn đăm đăm Kiều Chiêu, trong đầu nghĩ: Lê cô nương còn nhỏ như vậy, Thập Hi mà không bỏ cái tính ẩm ương kia thì e là mọi chuyện càng hỏng bét.

Cuối cùng đoàn người cũng vào một trà lâu, chọn một gian phòng nhã nhặn thanh tĩnh để ngồi. Dương Hậu Thừa cười ha hả: "Lê cô nương, không ngờ hôm nay lại gặp được muội, thật là có duyên."

"Ôi chao!" Băng Lục không nhịn được kêu lên, vội bụm miệng lại.

Đúng nha, quả nhiên là biết từ trước!

Lúc này Dương Hậu Thừa mới nhìn kỹ Băng Lục, ngẩn người: "Đây không phải nha hoàn kia à?"

Sơ suất rồi, tất cả chỉ vì chàng quên không nhìn kỹ, cứ cho là tiểu nha hoàn đi theo nha đầu là nha hoàn do Chu Ngạn mua. Thảo nào lại om sòm kỳ quặc như vậy.

Kiều Chiêu cười nhếch miệng: "Không sao đâu, em ấy là Băng Lục, nha hoàn tâm phúc của ta."

Băng Lục nghe lời giới thiệu của cô nương, hồn phách lập tức bay lên chín tầng mây.

Nàng đã bảo mà, nàng mới là nha hoàn số một của cô nương.

Tiểu nha hoàn hoàn toàn quên rằng, cô nương nhà nàng tổng cộng cũng chỉ có hai nha hoàn thiếp thân mà thôi.

Dương Hậu Thừa yên lòng, hỏi: "Lê cô nương, mấy ngày nay muội –"

Trì Xán đột nhiên hắng giọng, ngắt lời Dương Hậu Thừa: "Mấy việc trước đây không cần nhắc đến nữa. Lê cô nương, hay là muội nói qua qua chuyện lấy tiền từ trong chảo dầu đi."

Nơi này người qua kẻ lại, có nhiều lời không tiện nói.

Dương Hậu Thừa kịp thời phản ứng, gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, hay là nói về chuyện đó đi."

"Mọi chuyện rất đơn giản. Thoạt nhìn nồi kia có vẻ chứa toàn dầu nóng. Nhưng thật ra chỉ có một lớp dầu phía trên thôi, phía dưới toàn là dấm."

"Vậy thì sao?" Dương Hậu Thừa nghĩ mãi cũng không hiểu, hỏi đến cùng.

Kiều Chiêu cười nhẹ: "Ba vị đại ca chưa từng xuống bếp, tất nhiên là sẽ không để ý đến. Kể cả lúc sôi trào thì giấm cũng không nóng, chỉ ấm ấm thôi. Thò tay vào tất nhiên sẽ không bị bỏng rồi."

"Thì ra là như vậy!" Dương Hậu Thừa thán phục vô cùng: "Lê cô nương, muội biết nhiều thứ thật đấy!"

Trì Xán nhướn mày: "Không biết lấy đâu ra tạp thư linh tinh để xem mấy cái bang môn tà đạo như thế. Nói cứ như là muội đã xuống bếp rồi ấy."

"Ta đã xuống bếp rồi." Kiều Chiêu thản nhiên nói.

"Cô nương nhà tiểu nữ từng xuống bếp rồi." Băng Lục phản bác.

Chỉ là suýt nữa thì đốt chảy cả phòng bếp thôi.

Chương 79: Nghĩa mẹ
Editor: Ha Ni Kên

Băng Lục trộm nghĩ tới lần trước khi tiểu cô nương Lê Chiêu xuống bếp. Quả là một lời không kể hết.

Cô nương nhà nàng vô tình nghe Đại cô nương nói rằng thế tử phủ Cố Xương Bá Đỗ Phi Dương thích ăn thịt nai nướng, ngay lập tức chạy xuống trù phòng hì hụi cả một ngày dài. Kết quả là làm ra một cái gì đấy đen thui lủi như than, sau đấy không cẩn thận còn làm chảo dầu bốc cháy, suýt chút nữa thì đốt luôn cả trù phòng.

*Thịt nai nướng

Băng Lục vừa mới nghĩ đếncảnh tượng hỗn loạn xảy ra ngày hôm ấy thì không khỏi rùng mình thay cho cônương nhà mình.

Kết quả thì khỏi phải nói rồi, không bàn tới đĩa thịt nai nướng không tồn tại trên đời kia, hoặc là việc cô nương bị lão phu nhân dạy dỗ một phen ra trò rồi thành trò cười cho hai phủ Đông Tây; không hiểu sao tin tức lại còn truyền đến tận phủ Cố Xương Bá.

Từ hôm ấy trở đi, cô nương luôn giữ khoảng cách tôn trọng tầm ba trượng với phòng bếp, hễ thấy nha hoàn bà tử phòng bếp là phòng như phòng giặc.

Băng Lục nghĩ ngợi một hồi thì cảm thấy đau lòng.

Cô nương nhà nàng xinh đẹp đáng yêu như vậy, chỉ vì cái đồ thế tử bỏ đi kia mà tay ngọc nhúng nước, vất vả nấu nướng. Thế mà chẳng những không nhận được lấy một tiếng cảm ơn, mà còn bị người ta cười chê. Thiên lý ở đâu cơ chứ!

"Muội thật sự từng xuống bếp rồi?" Trì Xán bất ngờ.

Dương Hậu Thừa cũng ngạc nhiên không thôi: "Không phải chứ Lê cô nương, muội mới bao tuổi mà đã học nấu nướng rồi?"

Các tỷ muội của chàng phải đến sau lễ cập kê mới bắt đầu học quản gia và nấu nướng.

Quản gia thì phải dạy dỗ cẩn thận tử tế, còn nấu nướng thì chỉ cần học vài món sở trường là được rồi. Nữ nhi dòng dõi nhà bọn họ không cần vất vả làm việc nhà, học làm mấy món ăn chẳng qua chỉ để dệt hoa trên gấm mà thôi.

"Trì đại ca không tin cũng không sao." Kiều Chiêu bâng quơ nói.

"Lê cô nương, muội cũng có món ăn sở trường ư?" Dương Hậu Thừa tò mò hỏi dò.

Nha đầu này muốn lên trời chắc? Việc gì cũng biết làm, có muốn cho người khác ngẩng mặt làm người nữa không đây?

Chu Ngạn cười.

Nếu Lê cô nương đã nói là 'biết', thì chắc chắn là 'biết', chưa biết chừng còn rất giỏi.

Vừa nghĩ vậy, lòng chàng chợt tò mò, hơi muốn nếm thử tay nghề của tiểu cô nương trước mắt. Có lẽ là nằm ngoài dự đoán của mấy người ngồi đây cũng nên.

Đương nhiên Trì Xán cũng ngứa ngáy tò mò. Tuy miệng không nói năng gì, nhưng đôi tai giật giật vài lần.

Thấy ba vị công tử tuấn tú trước mặt nghi ngờ cô nương nhà mình, tiểu nha hoàn hết mực che chở bảo vệ chủ tử lo lắng cô nương sẽ cảm thấy khó xử, vội vàng nói: "Cô nương nhà tiểu nữ biết làm thịt nai nướng!"

Kiều Chiêu hiển nhiên cũng vừa thấy lại ký ức bi thương về món thịt nai nướng trong trí nhớ của tiểu cô nương Lê Chiêu, nghe xong suýt sặc nước. Kiều cô nương từ trước đến giờ luôn bình thản ung dung hơi nhăn nhó một chút.

Có một tiểu nha hoàn hết lòng bảo vệ chủ tử như vậy, nàng đúng là có phúc.

"Thịt nai nướng?" Trì Xán lên tiếng hỏi.

Đôi mắt của chàng như ẩn như hiện toàn bộ vì sao trên bầu trời, lấp lánh rạng ngời, vương chút tình cảm khó lý giải.

Mẫu thân của chàng cũng từng nướng thịt nai cho chàng ăn.

Có lần, mẫu thân chàng dẫn chàng du ngoạn về phía Nam, kết quả lại bị tàn dư của Túc Vương chặn ở núi Lăng Đài.

Khi ấy tất cả thị vệ hộ tống bọn họ đều mất mạng, mẫu thân chàng dắt chàng trốn vào mê cung dựng trong hang động đá vôi dưới lòng đất.

Bọn họ bị vây khốn năm ngày năm đêm, thức ăn đem theo bên mình khi đi vào núi chơi lần lượt bị ăn hết, chỉ còn một chút thịt nai nướng được cất giữ cẩn thận. Mẫu thân chàng từng miếng từng miếng bón cho chàng ăn.

Đó là thịt nai nướng ngon nhất mà chàng từng được ăn trên đời.

Sau đó, thịt nai cũng hết, nhưng quân cứu viện vẫn chưa tới, mẫu thân...

Trì Xán chìm vào trong ký ức, sắc mặt dần dần trắng bệch.

Mẫu thân cắt đứt cổ tay, không để tâm đến chàng đang sợ hãi khóc rấm rứt, đút cho chàng uống máu tươi của chính người.

Chàng vĩnh viễn không thể nào quên, mẫu thân lần lượt cắt đứt hai bên cổ tay, vết thương chảy máu rồi lành, rồi lại chảy máu.

Chàng uống máu của mẫu thân, cuối cùng cũng trụ được đến lúc viện quân đến –

Đó là cơn ác mộng cả đời này chàng không quên được, cũng là ơn nghĩa cảm kích không thể nào phai.

Nhưng sau đấy, phụ thân qua đời, ngoại thất tìm đến, vị mẫu thân từng sẵn sàng trút đến giọt máu cuối cùng trên người để che chở cho chàng sống sót, lại không làm lại món thịt nai nướng thêm một lần nữa.

Trì Xán dừng nghĩ, môi tái nhợt.

Mẫu thân yêu thương chàng đến nhường vậy, cho dù mấy năm nay hết lần này đến lần khác vạch từng dao từng dao sắc nhọn vào lòng chàng, chàng vẫn không thể nào có nổi một tia oán hận với người.

Chỉ là, dường như chàng không còn nhớ mùi vị của thịt nai nướng như thế nào nữa rồi.

"Muội biết làm thịt nai nướng?"

Kiều Chiêu cảm thấy Trì Xán hiện giờ có chút kỳ lạ, nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu: "Biết."

"Món này rất ngon." Trì Xán vừa nói vừa nhìn Kiều Chiêu.

Thấy nàng chẳng nói chẳng rằng, Trì công tử nhíu mày không vui.

Nha đầu vô tâm, thế mà cứ nói ân cứu mạng không thể không báo đáp, sau này nhất định sẽ hậu tạ. Bây giờ nghĩ vẽ xong một bức tranh là thanh toán hết đấy hửm?

Đừng hòng!

Trì Xán hắng giọng, khịt mũi: "Lê Tam, không biết muội đã từng nghe thấy câu này chưa?"

"Câu gì cơ?" Kiều Chiêu đặt ly trà xuống, trong đầu nghĩ thầm, nãy giờ chỉ ngồi tán gẫu, nước trà lạnh rồi, đắng ngắt.

Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa cũng hiếu kỳ.

"Đã là ơn cứu mạng thì phải dốc lòng báo đáp, nếu không có cách nào báo đáp –" Chàng nhìn Kiều Chiêu bình tĩnh mặt không đổi sắc, dừng lại.

Băng Lục hiếm có lúc nhanh trí, thốt lên: "Nguyện lấy thân báo đáp?"

Trì Xán và Kiều Chiêu đồng thời trầm mặc.

Băng Lục càng kinh ngạc hơn, bụm miệng nhìn cô nương nhà mình: "Trời ơi, cô nương ơi. Người đã từng cứu mạng vị công tử này ư?"

Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa cũng ngẩn cả người, sau đó không nhịn được cười, phá lên cười khanh khách.

Quả nhiên chủ tốt thì tớ không tồi!

Hai người cùng nhìn về gương mặt tái xanh của bạn tốt, mỗi người giơ một tay, vỗ vỗ vào hai vai Trì Xán, đồng thanh: "Thập Hi à ---"

"Im đi!"

Chu công tử dịu dàng lễ độ không ngừng nhếch khóe miệng cười mỉm, Dương Hậu Thừa bỏ ngoài tai lời đe dọa, đập bàn cười to.

Trì Xán đen mặt nhìn Chu Ngạn, gằn từng chữ: "Tử Triết, khi huynh còn bé không phải có lần huynh vô tình nhìn thấy bà tử đang đi tiểu, còn lén lút hỏi ta xem tại sao bà tử thì ngồi còn huynh thì đứng hay sao? Huynh quên rồi à?"

Chu Ngạn đột ngột dừng cười, vội vàng lén lút liếc Kiều Chiêu một cái, lấy tay che mồm ho khan kịch liệt.

"Ha ha ha, Tử Triết. Hóa ra huynh cũng có lúc ngu ngốc như thế sao?" Dương Hậu Thừa cười đến mức không ngồi thẳng nổi.

Đôi mắt xinh đẹp của Trì Xán nheo lại, liếc xéo Dương Hậu Thừa rồi chậm rãi nói: "Dương Nhị à, năm huynh mười hai tuổi có lần đến nhà Tử Triết chơi, còn rủ ta đi nhìn lén Nhan muội muội tắm còn g—"

Dương Hậu Thừa nhảy bổ ra khỏi chỗ, tìm cách che miệng Trì Xán lại.

Chu Ngạn đặt tay lên vai Dương Hậu Thừa, mặt vô cảm hỏi: "Lại còn có chuyện như vậy à?"

Kiều cô nương thờ ơ đứng ngoài: "..." Chẳng biết ngồi thêm một lát nữa thì nàng sẽ bị người nào diệt khẩu đầu tiên đây?

Dương Hậu Thừa hai chân run rẩy, nịnh nọt cười cười với Chu Ngạn: "Không, không ph—"

Chàng muốn phủ nhận chuyện này, thế nhưng Trì công tử độc mồm độc miệng không nương tay mà còn định bồi thêm: "Không nhận hả? Ta còn nhớ là –"

"Không nhìn được mà!" Dương Hậu Thừa liều chết nói, cười khan: "Tử Triết à, huynh đừng giận. Ta thề, chẳng qua là tò mò, tất cả chỉ là tò mò thôi. Nhưng mà quan trọng là có nhìn được gì đâu –"

Chu đại ca xưa nay dịu dàng như ngọc, tốt đẹp hiền lành của Kiều cô nương túm cổ áo Dương Hậu Thừa, lạnh lùng nói: "Dương Nhị, ta nghĩ chúng ta nên tìm chỗ để nói chuyện tử tế với nhau một lát."

Dám nhìn lén muội muội chàng tắm? Thế này thì tìm chỗ chôn sống cái tên khốn này luôn đi!

Đến tận khi bị kéo ra ngoài cửa, Dương Hậu Thừa vẫn hết mực kêu oan: "Không thể như thế được, cứ cho là nhìn thấy thì sao nào. Muội muội huynh khi ấy mới có bảy tuổi thôi –"

Một tiếng lạch cạch đóng cửa vang lên, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Chương 80: Gặp mặt ở lầu Xuân Phong
Editor: Ha Ni Kên

Kiều Chiêu ngồi đối diện Trì Xán, ánh mặt lặng yên không chút sợ hãi, như thể những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Người này rất giỏi lý sự, nàng đã được lĩnh giáo từ lâu rồi. Đến cả tổ phụ cũng bị dồn đến đường cùng, phải lấy một bức Áp diễn đồ ra đổi mới tiễn được khách.

Trì Xán nheo mắt lại, không hài lòng.

Rõ ràng chỉ là tiểu cô nương mới mười ba mười bốn tuổi, vì sao lúc nào cũng làm cái bộ như thể hiểu thấu mọi thứ trên đời. Chàng nhìn thế nào cũng không vừa mắt!

"Lê Tam –" Trì Xán đột ngột nghiêng người về phía trước, chậm rãi nói: "Bức họa kia lại bị hỏng rồi."

"Trì đại ca muốn ta vẽ lại một bức khác ư?" Kiều Chiêu nghĩ thầm, thảo nào muốn mời nàng uống trà. Hóa ra đòi nghe chuyện lấy tiền từ chảo dầu là giả, muốn nàng vẽ lại một bức Áp diễn đồ mới là thật.

"Không phải." Có lẽ là do vẻ mặt vĩnh viễn bình tĩnh lạnh nhạt của Kiều Chiêu dấy lên sự chống đối trong lòng, Trì Xán phủ nhận ngay lập tức.

Đôi mày của thiếu nữ hơi động.

Nàng mở to mắt, nhìn vị công tử ngồi ngay trước mặt mình, lộ ra chút nghi ngờ hiếm hoi.

Đôi mắt nàng to tròn, linh hoạt, bình thường trong như nước suối mà giờ lại lấp lánh ánh lên nỗi ngạc nhiên, khiến cho Trì Xán tự dưng nghĩ đến nai con đột ngột nhìn thấy người trong khu rừng rộng lớn.

Khí chất và ngoại hình của nha đầu này hơi trái ngược nhau đấy, Trì Xán nghĩ thầm.

Chẳng biết tại sao, Trì công tử tự dưng cảm thấy vui hơn một chút, nhếch miệng cười nói: "Nếu vẽ lại rồi lại bị hỏng thì chi bằng đổi thành cái khác đi."

"Đổi thành cái gì?"

Trì Xán nhấc tay gõ gõ lên mặt bàn, từ từ nói: "Lần tới muội làm cho ta thịt nai nướng để ta nếm thử xem sao."

Ừm, người trông giống con nai con ngơ ngác lại làm thịt nai, nghĩ nghĩ một chút lại cảm thấy có chút mong chờ.

Kiều Chiêu kinh ngạc trong chốc lát rồi mới gật đầu đáp ứng: "Được thôi."

Trì Xán hai tay chống lên bàn, đứng lên, thong thả nói: "Thế thì ta cũng xin cáo từ."

Chàng xoay người dợm chân bước ra ngoài, lại quay lại liếc xéo Băng Lục một cái, nói với Kiều Chiêu: "Nhớ kỹ, đây chỉ là chút lãi con con của ơn cứu mạng, không phải là "hậu tạ" theo lời của muội đâu."

Kiều Chiêu đứng dậy, bình thản nói: "Trì đại ca muốn ta hậu ta cái gì, hay là nói thẳng ra để ta chuẩn bị cho tốt."

"Chuẩn bị?" Trì Xán cười nhạt. "Không cần chuẩn bị, tạm thời ta chưa nghĩ ra. Sau này nghĩ ra thì sẽ lại tìm muội. Lê cô nương không phải là người trốn nợ chứ?"

"Ơn cứu mạng tất nhiên sẽ không thoái thác, chỉ cần yêu cầu của Trì đại ca nằm trong khả năng cho phép của ta."

Trì Xán nhìn Kiều Chiêu đăm đăm rồi gật đầu: "Đấy là lẽ dĩ nhiên."

Chàng quay người bước ra ngoài.

"Tốt lắm, chúng ta cũng đi thôi." Kiều Chiêu sửa sang lại y phục, nhấc chân bước vài bước ra ngoài mới phát hiện sau lưng không có động tĩnh gì. Nàng quay lại nghi ngờ gọi: "Băng Lục?"

Băng Lục ôm mặt từ nãy đến giờ mới giật mình tỉnh lại, hú hét: "Cô nương, người thấy chứ? Vị công tử kia cười lên trông đẹp biết bao. Thật là, thật là, làm trái tim người ta không thở nổi!"

Kiều Chiêu vỗ vỗ vai Băng Lục: "Em tỉnh lại đi, muốn nói gì thì lát lên xe ngựa nói tiếp."

Băng Lục che miệng gật đầu lia lịa. Đến tận khi chủ tớ hai người trở lại chiếc xe ngựa, nàng mới tiếp tục cơn phấn khích lúc trước, giữ ống tay áo Kiều Chiêu truy hỏi: "Cô nương, ơn cứu mạng là thế nào ạ? Vẽ gì thế ạ? Sao lại thu lãi là sao ạ?"

Quá nhiều tin chấn động, nàng khó lòng chống đỡ nha!

"Những chuyện ấy, tất cả đều không nói ra được." Kiều Chiêu cười híp mắt nói.

"Dạ!" Tiểu nha hoàn suýt không nói nên lời, vuốt ngực khẩn cầu: "Cô nương, cô nương nhìn xem, nô tỳ trung thành dũng cảm biết bao, người phải nể tình tiết lộ một chút đi chứ. Hay người nói qua cho nô tì biết vị Trì công tử tuấn tú kia là công tử nhà ai vậy?"

"Mẹ của huynh ấy là Trường Dung Trưởng Công Chúa."

Băng Lục há hốc mồm: "Là hoàng thân quốc thích!"

"Xong rồi, xong rồi." Tiểu nha hoàn suy đi tính lại một hồi, lắc đầu quầy quậy.

"Sao?"

Băng Lục nhìn sang tay trái, ngó qua tay phải, hai tay đều xòe ra, nói: "Khó lòng lựa chọn cô nương ơi. Cô gia nên là Trì mỹ nhân dòng dõi hoàng gia hay là Quan Quân Hầu tuấn mỹ oai phong thì hơn bây giờ?"

Kiều Chiêu: "..."

Nàng yên lặng trong giây lát rồi véo má Băng Lục, bình thản nói: "Tỉnh lại đi , đừng có mơ mộng nữa."

Thân phận tiểu cô nương Lê Chiêu không liên quan gì đến hai người kia, còn Kiều Chiêu thì đã sớm chết rồi.

Đời này, nàng không còn mong muốn làm thê tử người ta nữa.

Chuyện nàng muốn làm nhiều vô cùng, đâu còn thời gian để lập gia đình.

Kiều cô nương nhìn từ cửa sổ ra phía bên ngoài xe ngựa.

Ngoài cửa xe, trời cao đất rộng, lộng lẫy vô cùng.

Nàng không nhìn nữa, dựa vào gối, nghĩ trong đầu: hy vọng "hậu tạ" mà Trì Xán muốn, nàng có thể đáp ứng được.

Ba người Trì Xán sau đó tìm một chỗ cãi cọ một hồi thì ai về nhà nấy.

Trì Xán xoa xoa khóe mắt sưng sưng, vừa đi về phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa, vừa tức tối nghĩ: hai tên khốn nạn, đã bảo là không đánh vào mặt rồi cơ mà.

Chàng vừa bước qua cửa, gã sai vặt Đào Sinh đã chờ sẵn: "Công tử --"

Thấy bộ dạng chật vật của công tử nhà mình, Đào Sinh hít khí lạnh, tức giận nói: "Công tử, là ai làm? Để tiểu nhân thay người xả giận. Có đánh cũng phải tránh mặt chứ!"

Trước ánh mắt sắc lẹm của chủ tử, Đào Sinh tự biết mình lỡ lời, rụt cổ lại, cười khan: "Ý của tiểu nhân là, ai lại không có mắt, dám đánh công tử --"

Trì Xán đẩy gã sai vặt sang một bên, bưng mặt bước vào trong nhà.

Đào Sinh vội vàng đuổi theo, lúc này mới nhớ ra việc chính: "Công tử, Quan Quân Hầu phái người đến truyền rằng, ngài ấy chờ người ở lầu Xuân Phong tại phố Tây."

"Quan Quân Hầu? Từ bao lâu rồi?"

"Cũng một lúc rồi ạ. Tiểu nhân bảo người không ở trong phủ, tên truyền tin nhắn rằng Quan Quân Hầu chờ trước ở lầu Xuân Phong, mời người khi nào quay về thì qua đó luôn."

Lầu Xuân Phong là tiệm rượu nổi danh kinh thành. Diện tích không lớn lắm, cũng không nằm ở vị trí đắc địa, nhưng lại đóng cửa muộn, rượu bán ngon vô cùng.

"Chuẩn bị ngựa!"

Đào Sinh lật đật chạy vào, trong chốc lát dắt ra con ngựa Thanh Thông mà Trì Xán hay cưỡi.

Lúc này Trì Xán mới bớt bực, nghĩ thầm: gã sai vặt ngu xuẩn như vậy suy cho cùng cũng không uổng công nuôi, thỉnh thoảng cũng hiểu ý chàng nháy mắt ra hiệu.

Chàng cầm lấy dây cương rồi nhảy lên ngựa, phân phó: "Ngươi không cần đi theo, qua chỗ Đông Du cô cô báo một tiếng, hôm nay ta về muộn."

"Tiểu nhân đã biết." Đào Sinh ngoài miệng vâng dạ, trong lòng bao nỗi sầu bi.

Từ ngày công tử đi du ngoạn phía Nam trở về, càng ngày càng không muốn dắt hắn theo.

Trì Xán mặc kệ ai oán của gã sai vặt, vó ngựa khẽ nhấc, phóng như bay trên con đường người ít tiệm thưa, chẳng mất bao lâu đã tới lầu Xuân Phong.

Phía trước lầu Xuân Phong treo hai tấm tửu kỳ xanh trắng phất phơ trong gió. Tấm tửu kỳ màu trắng đề hai chữ "Xuân Phong" rồng bay phương múa. Tấm tửu kỳ màu xanh họa một bầu rượu to đùng.

*Tửu kỳ

Cửa tiệm mở rộng, hai tiểunhị một trái một phải linh hoạt đón khách.

Trì Xán nhảy xuống ngựa, một tay tiểu nhị đon đả nhận lấy dây cương, cười nói: "Công tử đã tới rồi, mời lên nhã thất ở lầu hai."

Mấy tên tiểu nhị khéo léo khôn ranh tất nhiên đều thuộc mặt những quý công tử hay lui tới đây uống rượu như Trì Xán.

Trì Xán được tiểu nhị dẫn lên lầu, đi dọc đến tận cuối hành làng, bước vào nhã thất Thiệu Minh Uyên đặt trước.

Thấy Trì Xán đi vào, Thiệu Minh Uyên đang ngồi một mình bên cửa sổ đứng lên ngay lập tức.
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play