Chương 71 : Nữ tử thanh lâu
Editor : Ha Ni Kên
"Phải." Khấu Tử Mặc không hề phủ nhận.
Lời nói của Mao thị vẫn dịu dàng nhẹ nhàng như trước: "Tử Mặc, không phải nương đã nói với con rồi sao? Hiện giờ con cũng lớn rồi, không còn là trẻ con như trước. Sao con không biết tị hiềm mà cứ tùy tiện đi gặp biểu ca con như thế?"
*Tị hiềm: tránh không làm việc gì đó vì sợ dễ bị nghi ngờ, hiểu lầm
Khấu Tử Mặc hạ mắt xuống, thản nhiên nói: "Nữ nhi chỉ muốn biết biểu ca có gặp chuyện gì hay không, không vào phòng của huynh ấy, cũng không nói nhiều thêm một câu. Như thế cũng không được sao?"
Tị hiềm?
Trước kia mẫu thân dẫn nàng cùng Thanh Lam đến Kiều phủ làm khách sao không dặn nàng phải biết tị hiểm? Chẳng qua cả nhà cô phụ gặp nạn, biểu ca bị hủy dung, nên mới phải tị hiềm đúng không?
Khấu Tử Mặc thông suốt mọi chuyện, hiểu rõ ràng rành mạch. Nhưng người trước mặt là mẫu thân thân sinh ra nàng, nàng chỉ có thể cười tự giễu.
Mao thị im lặng một lúc rồi mở miệng: "Tử Mặc, con đang trách nương ư?"
"Sao lại như thế được? Nữ nhi nào có dám."
"Không trách là được rồi. Con phải hiểu rằng, Kiều gia giờ không còn như trước, gương mặt của biểu ca con còn bị thương ---"
"Cho nên đến xem tình hình một chút cũng không được ư?" Rốt cục Khấu Tử Mặc không nhịn được nữa mà mỉa mai một câu.
Sắc mặt Mao thị nguội lạnh: "Kiều Mặc là ngoại tôn tử ruột thịt của phụ thân ngươi. Trưởng bối như chúng ta chắc chắn sẽ chăm sóc tử tế cho huynh muội chúng nó. Chuyện này cũng không phải chuyện mà một cô nương như ngươi cần quan tâm."
Khấu Tử Mặc chỉ khẽ nhếch đôi môi đỏ, cũng không mở miệng nói gì.
Mao thị phất phất tay, đuổi Khấu Tử Mặc đi ra ngoài rồi thở dài thườn thượt.
Vì trong danh tự của trưởng nữ cũng có chữ 'Mặc' như Ngọc Lang Kiều gia nên hồi nhỏ con bé bị không ít các vị trưởng bối hai phủ trêu ghẹo.
Kiều tiên sinh là đại nho nổi danh khắp thiên hạ. Kiều đại nhân giữ chức vị quan trọng trong triều. Kiều công tử tuấn tú lịch sự. Lão phu nhân Kiều gia thuộc dòng dõi hoàng tộc. Là mẫu thân, tất nhiên bà rất tán thành chuyện tốt này của nữ nhi.
Chỉ là sau trận hỏa hoạn ấy, bà không thể không lo lắng.
Nghĩ đến tính tình bướng bình của trưởng nữ, tạm thời Mao thị không nói ra ý định với Quan Quân Hầu.
Nghe nói Quan Quân Hầu còn xin nghỉ một năm để giữ đạo với thê tử. Việc này vẫn còn nhiều thời gian.
Khấu Tử Mặc đi thẳng đến hoa viên, từ xa đã trông thấy muội muội Khấu Thanh Lam cùng Kiều Vãn đuổi bươm bướm, nàng liền tựa vào cây yên lặng đứng nhìn.
Khấu Thanh Lam nhìn thấy nàng bèn đưa gậy bắt bướm cho Kiều Vãn, phân phó nha hoàn chơi cùng biểu cô nương rồi xách váy bước vội về chỗ nàng.
"Đại tỷ, mẫu thân có nói gì tỷ không?"
"Không có gì."
"Không có gì là tốt rồi."
Hai tỷ muội đứng dưới tán lá, một lúc lâu sau Khấu Tử Mặc mới nhẹ giọng hỏi: "Đại tỷ, tỷ nhìn thấy biểu ca mà không sợ à?"
Rõ ràng Đại tỷ rất nhát gan.
Khấu Tử Mặc vân vê vạt áo, thản nhiên nói: "Có gì đáng sợ đâu. Biểu ca không phải vẫn là biểu ca sao?"
"Nhưng mà không phải như thế. Gương mặt của biểu ca ---"
Khấu Tử Mặc quay đầu nhìn sang Khấu Thanh Lam: "Muội muội sợ huynh ấy à?"
"Muội á?" Khấu Thanh Lam giật mình, sau đó ngọt giọng đáp: "Tất nhiên là muội không sợ. Biểu ca vẫn hiền lành dịu dàng như trước mà."
"Thế nên tỷ cũng không sợ." Khấu Tử Mặc thản nhiên cười. Nhìn thấy vì bắt mãi không được con bướm nào mà Kiều Vãn chán nản ném cây vợt xuống đất rồi đi về phía các nàng, nụ cười của nàng càng sâu hơn.
"Nhưng mà ---" Khấu Tử Mặc thấy Kiều Vãn đến gần thì ngừng câu chuyện, lặng lẽ thở dài.
Biểu ca cho dù bị hủy dung thì vẫn tốt như trước đây. Tất nhiên là nàng không sợ. Nhưng tỷ tỷ thì không giống nàng, tỷ tỷ vẫn muốn ---
Kiều Vãn chạy đến gần thì hai tỷ muội ăn ý không nhắc đến Kiều Mặc nữa, dẫn tiểu biểu muội đi xem mấy mẫu khuôn thêu.
Thiệu Minh Uyên đi ra khỏi phủ Thượng Thư. Chàng vừa dắt ngựa qua một lối ngoặt thì đột ngột dừng lại, dùng mũi chân khảy một hòn đá lên rồi đá hòn đá bay như chớp về một hướng.
Một tiếng thấp giọng kêu đau truyền đến, Thiệu Minh Uyên sải bước đi qua, nhìn xuống một nam tử trẻ tuổi đang ngồi bệt xuống đất.
Nam tử trẻ tuổi này mặt mày bình thường, y phục gọn gàng, bên cạnh là một cây đòn gánh đựng nào là son phấn bột nước, kim chỉ đồ chơi linh tinh sặc sỡ nhiều màu. Nhìn qua thì đúng là một người bán hàng rong đi khắp các hang cùng ngõ hẻm.
"Ôi chao. Cái kẻ này đi đứng thế nào vậy, chân có tật à?" Nam tử trẻ tuổi bên cạnh đứng bật dậy oán trách.
Thiệu Minh Uyên nhấc chân đá nhẹ, nam tử trẻ tuổi mặt mũi bình thường lại ngã bộp xuống đất.
"Ngươi. Ngươi ---"
Thiệu Minh Uyên ngồi xổm xuống, gằn từng chữ: "Trở về nói với chủ tử của các ngươi rằng, ta không thích có cái đuôi tò tò theo sau. Nếu có lần nữa thì không chỉ đơn giản là một cước đá chân đâu."
Thiệu Minh Uyên rời mắt chuyển xuống dưới, nam tử trẻ tuổi theo phản xạ che kín đũng quần.
Thiệu Minh Uyên: "..." Bình thường Cẩm Y Vệ đều nhằm vào đấy mà trừng phạt thuộc hạ sao?
Nam tử trẻ tuổi ngượng ngùng buông tay, nghĩ ngợi một hồi cảm thấy không thể đánh mất oai phong của Cẩm Y Vệ được, liền trưng ra vẻ tàn nhẫn nói: "Thiệu Tướng quân, ngươi muốn cản đường Cẩm Y Vệ chúng ta à?"
Ánh mắt Thiệu Minh Uyên trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên đứng lên nói: "Quay về chuyển lời của ta với đại nhân của các ngươi rằng: hắn thực sự muốn cản đường Thiệu Minh Uyên ta à?"
Nói mấy lời này xong thì Thiệu Minh Uyên xoay người lên ngựa, cũng không ngoái đầu lại mà đi thẳng về phía trước.
Tiếng vó ngựa nền cộc cộc xuống mặt đất. Nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, Thiệu Minh Uyên mệt mỏi cười cười.
Đợi chàng đi xa, nam tử trẻ tuổi mới đứng lên, luồn lách qua hàng chục ngõ hẻm rồi mới trở về nha môn của Cẩm Y Vệ bẩm bảo Giang Viễn Triều.
"Đại nhân, cái tên Quan Quân Hầu kia quá kiêu ngạo! Thế mà hắn dám uy hiếp Cẩm Y Vệ chúng ta! Ngài yên tâm, lần tới thuộc hạ sẽ giả thành kẻ ăn xin, tuyệt đối sẽ không bị hắn phát hiện ra ---"
"Không cần."
"Đại nhân?"
Giang Viễn Triều nhếch miệng: "Sau này không cần đi theo hắn nữa."
Nam tử trẻ tuổi còn muốn cự nự thêm thì Giang Viễn Triều liếc hắn rồi nói: "Thiệu Minh Uyên cũng không phải mấy kẻ bất tài vô tích sự ngươi theo dõi trước đây. Sau này không cần đi theo để lại phải mất mặt xấu hổ!"
"Dạ." Nam tử trẻ tuổi không cam tâm mà đáp.
Lúc này có một Cẩm Y Vệ trẻ tuổi đi vào, thấp giọng nói: "Đại nhân, chuyện đại nhân lệnh thuộc hạ đi dò xét cách đây không lâu đã có manh mối."
Giang Viễn Triều gật đầu, liếc nam tử trẻ tuổi kia một cái. Nam tử trẻ tuổi vội vàng chạy ra đóng cửa lại.
Giang Viễn Triều cố nhẫn nhịn, giải thích: "Giang Hạc, ý của ta là, cho ngươi lui!"
Giang Hạc ai oán liếc nhìn Giang Viễn Triều rồi vừa đi ra vừa nói thầm: "Đại nhân không thế càng ngày càng bất công như thế được. Sai thuộc hạ đi theo cái tên sát thần Quan Quân Hầu kia nhưng lại phái Giang Lâm đi điều tra thanh lâu ở phương Bắc!"
Giang Viễn Triều đứng phía sau thản nhiên giải thích: "Bởi vì tướng mạo Giang Lâm tuấn tú hơn ngươi."
Giang Hạc: "..." Bây giờ đi đến thanh lâu cũng phải dựa vào tướng mạo ư?
Người trẻ tuổi bị tổn thương sâu sắc căm phẫn đóng cửa lại.
Mắt không thấy thì tâm không phiền!
"Nói rõ xem nào."
"Đại nhân, thuộc hạ tra ra rằng, hóa ra Đại Đô Đốc tức giận Giang Ngũ gia vì ngài ấy dính líu đến một vị nữ tử thanh lâu tên là Oanh Oanh ở Bắc Định Thành."
"Nữ tử thanh lâu?"
"Vâng. Trước đó không lâu vị nữ tử thanh lâu kia đã qua đời, nghe nói là do nhiễm bệnh nặng mà chết, sau đó người ta ném xác tới bãi tha ma. Chỉ có điều ---"
"Chỉ có điều gì?"
Giọng Giang Lâm trầm giọng xuống: "Thuộc hạ tình cờ phát hiện hình như có người khác cũng đang dò hỏi về chuyện của nữ tử thanh lâu kia."
Nụ cười của Giang Viễn Triều vụt tan, cuối cùng mới nghiêm túc đứng dậy: "Thật không?"
Mọi chuyện càng ngày càng thú vị.
Chương 72 : Thế giới khác biệt
Editor : Ha Ni Kên
Trong đầu Giang Viễn Triều hiện lên bộ dáng của Giang Ngũ.
Vóc dáng cao gầy, mặt mày sâu xa, mùi khoằm như mỏ ưng. Chỉ cần hắn đưa mắt nhìn, chưa kịp làm gì, cũng đủ khiến người ta phải sợ mất hồn vía.
Một người như vậy lại dây dưa cùng một nữ tử thanh lâu? Thậm chí còn có thể làm nghĩa phụ tức giận?
Giang Viễn Triều không tin cái cớ này một chút nào.
"Lại đi theo dõi cho kỹ đi, có chuyện gì xảy ra thì ngay lập tức bẩm báo cho ta."
"Dạ." Giang Lâm đáp, xoay người đẩy cửa bước ra ngoài, lại thấy Giang Hạc đứng ở cửa.
"Lăn vào đây xem nào." Giang Viễn Triều thản nhiên nói.
Giang Hạc vội vàng tiến vào, Giang Viễn Triều nhíu mày: "Nếu không có lý do chính đáng thì tự mình đi lĩnh phạt đi."
Giang Hạc rụt cổ lại, thấp giọng: "Đại nhân, thuộc hạ nhớ ra một chuyện. Hình như Quan Quân Hầu bị thương trước khi ra khỏi phủ Thượng Thư."
"Bị thương?"
"Dạ. Hắn lấy tay giữ khăn tay trên bả vai. Lúc đến gần thuộc hạ còn có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt."
"Ồ, tin tức này không tồi." Mặt mày Giang Viễn Triều giãn ra.
Giang Hạc phấn chấn hơn hẳn, xoa xoa tay: "Đại nhân, chúng ta đối phó với tên tiểu tử kia như thế nào bây giờ ạ?"
Giang Viễn Triều nhìn lướt qua tên thuộc hạ ngu ngốc, chỉ hận sắt không rèn được thép: "Đối phó cái gì? Biết được Quan Quân Hầu bị thương thì có thế đối phó hắn rồi à? Ngươi nghĩ hắn truyền lời cho ngươi như thế là có ý gì?"
Thiệu Minh Uyên dám nói như vậy tất nhiên là vì không thèm để Cẩm Y Vệ vào mắt.
Cẩm Y Vệ là tai mắt của Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng không có chủ ý gì với Quan Quân Hầu, Cẩm Y Vệ chỉ có thể án binh bất động.
Quả nhiên Thiệu Minh Uyên không phải là tên vũ phu đầu đất chỉ biết đánh giặc.
"Cái đó..." Giang Hạc á khẩu không biết trả lời thế nào, nghĩ thầm: Nếu đại nhân thấy tin Quan Quân Hầu bị thương là vô dụng thì tin như thế nào mới là tin tốt chứ?
Giang Viễn Triều liếc mắt là biết ngay thuộc hạ đang nghĩ gì, nâng mắt nói: "Vui từ trong ra ngoài, hả?"
"Vâng, vâng." Giang Hạc khóc không ra nước mắt lui ra ngoài, ngầng đầu lên trời.
Từ ngày hồi kinh đại nhân càng ngày càng kỳ lạ.
Chả nhẽ là đến tuổi lấy vợ rồi à?
Bớt đi tiếng ồn ào của đám thuộc hạ, căn phòng trở nên yên lặng trở lại. Giang Viễn Triều đan tay ra sau đầu nằm ngửa nhìn lên trần nhà.
Thiệu Minh Uyên bị thương do Kiều công tử ư?
Đúng là thất sách, nếu biết trước thì hắn sẽ tự mình đi theo dõi để xem Thiệu Minh Uyên bị Kiều công tử làm bị thương như thế nào.
Giang Viễn Triều ngồi thẳng dậy, ngón tay thon dài nhấp nước trà coi như bút, vạch lên bàn vài nét.
Chữ hắn không đẹp lắm.
Sau khi được nghĩa phụ nhận nuôi thì hắn mới tập viết chữ. Cẩm Y Vệ biết chữ là đã hiếm lắm rồi, chữ của hắn nổi bật so với đám huynh đệ rất nhiều rồi.
Nhưng mà vẫn còn lâu mới so được với đám công tử thế gia, có khi so với Thiệu Minh Uyên còn không bằng.
Không đúng, là do hắn quên mất, Thiệu Minh Uyên vốn là con nhà huân quý, vốn dĩ đã mang danh công tử thanh quý, nhưng chiến công hiến hách của tên đó làm cho người ta quên đi thân phận vốn có của hắn, chỉ một mức nhớ về một Quan Quân Hầu trăm trận trăm thắng.
Vậy mới nói, tên đó và bọn hắn, vẫn là ở hai thế giới khác nhau.
Nghĩ như vậy làm đáy lòng Giang Viễn Triều chua xót mọc lên như nấm sau mưa.
Nếu lúc hắn gặp nàng, hắn không phải vác cái danh Cẩm Y Vệ xấu xa này, hoặc nàng không phải cô nương dòng dõi thanh quý, liệu mọi chuyện có khác?
Ít nhất thì nàng sẽ không chết!
Giang Viễn Triều cười nhạt, nâng tay xóa sạch vết tích trên bàn.
Đến ngày đưa tang nàng, hắn muốn đi gặp nàng.
Tại Nhã Hòa Uyển, Tây Khoa viện.
Đã gần đến ngày cây lựu trong viện trổ hoa đỏ rực, một con chim bói cá đang đậu trên cây ngô đồng nhác thấy động liền vội vỗ cánh bay đi, để lại cành cây rung rinh, làm vài cánh hoa mới nở rơi xuống đất.
Băng Lục nhẹ chân chạy qua con đường nhỏ lát đá, đi thẳng vào phòng.
"Có tin tốt thưa cô nương!"
Kiều Chiêu vừa biết tin Thiệu Minh Uyên đến phủ Thượng thư từ A Châu, cảm thấy rất có thể sẽ xảy ra mâu thuẫn giữa hai người nên khó thể bình tĩnh trong lòng. Nàng bèn ngồi khoanh chân trên tháp mỹ nhân chơi cờ tĩnh tâm.
Nghe thấy tiếng Băng Lục, Kiều Chiêu đặt lại quân cờ trên tay vào hộp cờ, nhợt nhạt cười hỏi: "Tin tốt gì vậy?"
Băng Lục tiến lại, đắc ý lướt qua A Châu đang đứng im lặng phía sau Kiều Chiêu, cười tươi: "Còn không phải chuyện Nhị cô nương bị tiêu chảy giờ đã lan đến tận Tây phủ chúng ta sao. Tất cả mọi người giờ đều biết lúc ở phòng dạy đàn Nhị cô nương không nhịn nổi làm trò cười trước mặt tiên sinh dạy đàn, phải ôm bụng chạy như điên."
Nói đến đây Băng Lục hơi nhăn mặt, tiếc nuối nói: "Tiếc là lúc đấy Đại cô nương giả bộ thật giỏi, rõ ràng cũng ăn đến đau cả bụng như Nhị cô nương lại ém nhẹm được chuyện đó đi."
"Đây là tin tốt hả?" Kiều Chiêu cười cười.
Tiểu nha hoàn tươi cười như hoa: "Tất nhiên là tin tốt rồi. Cứ như vậy thì sau này làm sao Nhị cô nương còn mặt mũi mà đi học đàn nữa? Cô nương cứ chờ xem, sau này chắc chắn Nhị cô nương sẽ không đi học đàn nữa. Chưa biết chừng, sau lần mất mặt này Nhị cô nương gặp người lại phải đi đường vòng ấy chứ. Người nói xem, đây không phải tin tốt sao?"
Kiều Chiêu giơ tay nhéo mặt Băng Lục cười dịu dàng: "Đây chỉ là chút tin cỏn con thôi."
"Hả?" Băng Lục giật mình, không nhịn được mà cãi lại rằng: "Sao lại là chút tin cỏn con được ạ. Hiếm lắm mới có lần Nhị cô nương mất mặt đến như vậy!"
Từ nhỏ đến lớn có ai trong cả hai phủ không phải nhẫn nhịn Nhị cô nương đâu.
"Không phải Nhị cô nương vừa mới gặp chuyện còn mất mặt hơn sao?" A Châu không mảy may nhắc.
Băng Lục á khẩu không phản đối nổi.
Nàng oán hận trừng mắt liếc nhìn A Châu, thầm nghĩ: nhờ ngươi nhắc, có nhờ ngươi nhắc à, ghét!
Nhìn thấy tiểu nha hoàn như vậy, tâm trạng Kiều Chiêu trở nên sáng sủa hơn chút, cười nói: "Băng Lục, em đem cho ta một cốc nước mật ong đi."
Vừa nghe cô nương phân phó, Băng Lục dằn cơn oán hận, đáp giòn tan: "Vâng!"
Băng Lục đi ra ngoài, bên trong trở lại vẻ yên tĩnh.
A Châu vẫn im lặng như trước.
Bỗng nhiên Kiều Chiêu ngẩng đầu, mỉm cười nhìn A Châu: "A Châu, em biết chơi cờ à?"
A Châu ngẩn người, một lúc lâu sau mới đáp: "Trước đây nô tỳ từng học qua, nhưng chơi cũng không tốt lắm."
Kiều Chiêu ra hiệu cho nàng ngồi xuống: "Cũng không khó đâu, để ta dạy em."
A Châu: "..." Lần trước khi dạy cách xoa bóp kia cô nương cũng nói là không khó, mà nàng khổ luyện mất tận 7 8 ngày mới nhớ tạm các bước!
Khi Băng Lục bưng cốc nước mật ong vào, đã thấy cô nương nhà nàng đang ngồi đối diện với A Châu chơi cờ, nhẹ nhàng giảng dạy cho A Châu cách chơi.
Băng Lục đứng ở cửa, tự dưng lòng dâng lên nỗi chua xót.
Thế mà cô nương lại dạy A Châu chơi cờ, người chưa bao giờ dạy nàng cả!
Nhưng mà chắc chắn không phải là lỗi của cô nương, nhất định là tại A Châu lẻo mép nịnh bợ cô nương, muốn cướp lấy vị trí cạnh cô nương của nàng!
Không thể như thế được, chỉ nàng mới có thể là đại nha hoàn!
Băng Lục hùng hổ bước mạnh từng bước vào, cao giọng: "Mời cô nương uống nước ạ!"
Kiều Chiêu buông quân cờ xuống, đón lấy cốc nước.
Băng Lục nhân cơ hội thỉnh cầu: "Cô nương, người cũng dạy nô tỳ chơi cờ đi."
"Em có biết chút gì không?"
"Em biết chứ! Tượng đi từng ô bốn góc bàn cờ. Mã đi ngang hai ô đi dọc một ô. Pháo cách quân ăn quân. Xe đi thẳng từ tây sang đông." Tiểu nha hoàn dõng dạc đáp.
A Châu cúi đầu nhìn bàn cờ.
Đây là cờ vây mà nhỉ?
Chương 73: Phụ thân đại nhân ghen tị
Editor: Ha Ni Kên
Y như lời tiểu nha hoàn Băng Lục, mấy ngày tiếp theo, Lê Kiều đều lấy cớ bị bệnh trốn trong phòng không đi học. Đám người Tứ cô nương nhận ra rằng Kiều Chiêu lợi hại vô cùng nên cũng không dám ho he gì. Đại cô nương Lê Kiểu tạm thời cũng coi như an phận. Cuộc sống thường nhật của Kiều Chiêu bình yên nhàn nhã trôi qua.
Mỗi ngày nàng đều đến thỉnh an các vị trưởng bối đúng giờ, nghe phụ thân đại nhân kể chuyện, nhàn hạ dạy nha hoàn chơi cờ. Ngày qua ngày nhẹ nhàng êm ả. Chẳng mấy chốc đã tới ngày đến am Sơ Ảnh.
Trời mới tờ mờ sáng, Kiều Chiêu đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn bên bàn trang điểm nhìn A Châu chải đầu cho nàng từ trong gương.
Tiểu cô nương không cần chải tóc cầu kỳ phức tạp, A Châu thông thạo vấn cho nàng song nha kế, vừa lấy trong hộp nữ trang một đóa hoa hồng đính trân châu ướm thử lên búi tóc thì thấy Kiều Chiêu nhướn mày.
A Châu tâm tư tinh tế, thấy vậy thì biết điều cất đóa hoa hồng đính trân châu vào trong hộp.
Lúc này Băng Lục lao vào, gương mặt đỏ bừng do chạy vội, cầm một đóa hoa đinh hương hỏi Kiều Chiêu: "Cô nương có thấy đẹp không?"
Một chuỗi hoa trắng nho nhỏ vẫn còn đọng hơi sương, hương thơm thơm ngát thanh lịch.
Kiều Chiêu nhẹ nhàng nói: "Đẹp lắm."
Băng Lục nghe xong gương mặt cười rạng rỡ, lấy ra hai chuỗi hoa đinh hương tươi mơn mởn cài lên đầu Kiều Chiêu.
Thiếu nữ trong gương mặt mày như họa, chuỗi hoa bé nhỏ màu trắng bao quanh búi tóc đen nhánh như gỗ mun, khiến nốt ruồi son nơi mi mắt trong giây lát trở nên rực rỡ muôn phần.
A Châu đứng yên chờ Kiều Chiêu phân phó.
Kiều Chiêu xoa cằm: "Cứ để như thế này đi."
Thanh điểu bất truyền vân ngoại tín
Đinh hương không kết vũ trung sầu*
*Dịch nghĩa: qua áng mây chim không truyền tin tới, hương hoa đinh hương đọng lại trong không khí khi mưa tạnh làm lòng trĩu nặng thêm buồn. (Trích trong bài "Hoán khê sa kỳ 2 – Sơn Hoa Tử" của Lý Cảnh)
Hoa đinh hương ấy vậy lại soi thấu tình cảnh của nàng bây giờ.
Băng Lục xòe làn váy màu hồng thướt tha trên người: "Cô nương, hôm nay nô tỳ mặc có đẹp không?"
Thiếu nữ trẻ tuổi vận bộ váy màu sắc như vậy càng tô đậm nét tươi trẻ thanh xuân, Kiều Chiêu gật đầu, thành thật khen từ tận đáy lòng: "Rất đẹp."
Băng Lục thở hắt một hơi: "Cô nương thấy đẹp là tuyệt rồi. Cứ nghĩ đến việc đi đến am Sơ Ảnh, nô tỳ chẳng biết phải mặc thế nào mới ổn."
Kiều Chiêu vừa bước ra ngoài, vừa thong thả nghe tiểu nha hoàn líu lo bên tai, chẳng hề có chút mất kiên nhẫn nào.
Chủ tớ hai người đi đến phòng chính của Nhã Hòa Uyển trước để thỉnh an Hà thị.
Hà thị đã chờ sẵn ở đó từ khi nào. Vừa nhìn thấy bóng Kiều Chiêu đôi mắt sáng bừng lên, đứng vội dậy đi về phía nàng rồi nắm chặt tay nàng: "Chiêu Chiêu, hôm qua con ngủ ngon không?"
"Ngủ rất ngon ạ." Ánh mắt Kiều Chiêu lướt qua đôi mắt thâm quầng của Hà thị, mắt hơi chớp.
Hà thị ngượng ngùng: "Cứ nghĩ đến việc hôm nay con đi am Sơ Ảnh, nương lại trằn trọc cả đêm. Lúc thì sung sướng vì Chiêu Chiêu của nương được đi gặp Vô Mai sư thái, khi thì lại lo lắng nhỡ đâu con lại làm sư thái không hài lòng."
Kiều Chiêu nghe xong cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ tay nắm lấy bàn tay của Hà thị, nhẹ giọng trấn an: "Nương yên tâm, không phải con đã từng gặp sư thái rồi sao?"
"Phải, phải rồi. Chiêu Chiêu đã gặp rồi." Hà thị lấy lại tinh thần, kéo Kiều Chiêu ra ngoài: "Chúng ta mau đi thỉnh an lão phu nhân."
Mẹ con hai người vừa bước ra khỏi phòng thì thấy Lê Quang Văn đứng ở trong viện.
Ánh ban mai nhẹ nhàng buông xuống, đổ lên tấm áo choàng sắc xanh của Lê Quang Văn. Dáng người ông cao lớn, như được một vầng sáng ôm ấp, khiến cho Hà thị cảm thấy thời gian mấy chục năm qua không hề chảy qua người nam nhân này. Bộ dạng của ông vẫn y như lần đầu tiên bà nhìn thấy.
"Lão... lão gia hôm nay không đi đến nha môn ư?" Vừa nhác thấy bóng Lê Quang Văn, tất cả răng nanh móng vuốt đều bị Hà thị giấu tiệt đi không còn dấu vết gì hết, chỉ còn lại câu từ lộn xộn hỗn loạn.
Lê Quang Văn lặng yên một lúc rồi mới nói: "Hôm nay là ngày hưu mộc."
Ánh mắt của ông bỏ qua Hà thị, chiếu thẳng vào người Kiều Chiêu.
Chiêu Chiêu là con trai thì tốt biết bao, như vậy ông có thể đem theo người bất cứ lúc nào, lúc nào thích có thể xem nó chơi cờ hoặc viết chữ. Tiếc là lại là phận nữ nhi, tự dưng Hà thị nằm không lại được hưởng hết.
Lê Quang Văn bất mãn liếc nhìn Hà thị một cái.
"Ai cha, hưu mộc à, hưu mộc thì thật tốt ..." Hà thị trở nên căng thẳng, nói năng lộn xộn không biết chính bản thân mình đang nói cái gì.
Kiều Chiêu không thể nghe tiếp, hỏi ngay Lê Quang Văn: "Phụ thân có việc gì ạ?"
"À, vi phụ nghe nói hôm nay con đi bái kiến Vô Mai sư thái?"
"Vâng ạ."
Lê Quang Văn gật gù, vẻ mặt rất nghiêm túc trấn an nữ nhi: "Không cần căng thẳng quá, tuy trước đây Vô Mai sư thái có thân phận công chúa chi tôn, nhưng giờ đã xuất gia rồi, dù thế nhân có thấy thế nào, bà ấy cũng chỉ là một người xuất gia thôi."
Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười: "Nữ nhi đã biết, con không căng thẳng đâu."
Không căng thẳng?
Lê Quang Văn đơ miệng, một bụng lý lẽ an ủi khích lệ đã được chuẩn bị kỹ càng tự dưng không có chỗ nào để đặt.
Khuê nữ nói như vậy ý là không cho phụ thân ông có cơ hội an ủi dỗ dành à?
Kiều Chiêu im lặng nhìn ông.
Tại sao nàng lại cảm thấy phụ thân đại nhân đang căng thẳng?
"Không căng thẳng là tốt rồi, vi phụ có việc phải xuất môn." Vừa nghe tiểu nhị ở tiệm sách cổ nói rằng hôm nay thư trai hội cho ra một cuốn thoại bản mới, đúng lúc ông muốn mua thêm một quyển.
*Thư trai hội: thư viện, phòng đọc sách
Lê Quang Văn cũng không để ý Hà thị, nói qua loa với Kiều Chiêu xong thì quay người đi ra cửa. Hình như nghĩ ra cái gì đấy liền xoay người lại, trịnh trọng nói: "Chiêu Chiêu, ở am Sơ Ảnh nếu không thoải mái thì lần sau cũng không cần đi tiếp đâu."
Ông không cần dựa vào khuê nữ để thăng quan tiến chức. Soạn sách sử ở Hàn Lâm Viện việc ít nhàn hạ vô cùng, tuy rằng bổng lộc không nhiều lắm, ngày thường cũng không dư dả gì, nhưng cũng may là ngoài việc thỉnh thoảng mua vài cuốn thoại bản, ông cũng chả tiêu gì nhiều. Còn về phần Hà thị, bà ấy có tiền, chẳng cần ông phải lo, mà ông cũng không lo nổi.
Kiều Chiêu ngẩn người, mím môi nhoẻn miệng cười: "Nữ nhi hiểu ạ."
Lúc này Lê Quang Văn mới thực sự an lòng, thong thong thả thả đi mất.
Hà thị đứng lặng ở đó hồi lâu không nói nổi câu gì.
Kiều Chiêu giơ tay nắm tay Hà thị: "Nương, chúng ta đến Thanh Tùng đường đi."
Trong lúc cha mẹ nói chuyện, tùy tiện chen vào cũng không phải phép.
Dẫu cả hai người đều tốt đẹp lương thiện, cũng không có nghĩa là sẽ phù hợp sống cùng nhau.
Ví dụ như Hà thị và Lê Quang Văn trước mắt, ví dụ như nguyên Đại Trưởng Công Chúa và tổ phụ.
Một chữ tình, quả thật làm con người ta phiền não không thôi.
Kiều cô nương chưa từng động lòng với bất kỳ nam nhân nào cảm thán.
Đặng lão phu nhân đã chờ Kiều Chiêu từ sớm, vừa thấy nàng bước vào vội nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới. Thấy nàng vẫn mặc một bộ trắng trong thuần khiết như cũ, chỉ có một chuỗi hoa đinh hương khoe sắc cài trên tóc, nhưng lại khiến cả người toát ra vẻ tươi đẹp.
Đúng rồi, dung mạo Tam nha đầu thừa hưởng từ Hà thị, là cô nương nổi bật nhất ở cả hai phủ Đông Tây. Tiểu cô nương mặc một bộ quần áo trắng thuần đơn điệu, nhưng lại phù hợp không nói nên lời.
Đặng lão phu nhân tự phân tích hộ tôn nữ, nhìn sang Băng Lục theo sát sau lưng nàng, lòng tươi sáng hẳn lên.
Nha hoàn này cả người diện một bộ váy hồng, trông rất vui mừng.
"Chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?" Đặng lão phu nhân vẫy tay gọi Kiều Chiêu tới gần.
Kiều Chiêu tiến đến nhún người thỉnh an.
"Chuẩn bị thỏa đáng rồi ạ."
Thực ra thì hoàn toàn không cần chuẩn bị cái gì cả, đem người đi là được rồi.
Không lẽ cả cái phủ này từ trên xuống dưới chỉ có mình nàng là không khẩn trương sao?
Đặng lão phu nhân không hiểu tại sao hành xử y hệt Hà thị và Lê Quang Văn, kéo tay nàng dặn dò vài câu rồi lại giục nàng nhanh chóng xuất môn.
Lúc này Thanh Quân mới bước vào, bẩm báo: "Lão phu nhân, Hương Quân bên Đông phủ sai người đến nói là đã chuẩn bị xe ngựa đầy đủ cho Tam cô nương rồi ạ."
Đặng lão phu nhân rút lại nụ cười, thản nhiên nói: "Truyền lời của ta cho người bên Đông phủ, là Tam cô nương đã xuất môn rồi."
Chả nhẽ Tây phủ không có nổi một cỗ xe ngựa?
Hừ, xe ngựa là xe ngựa của Tây phủ, tôn nữ cũng là người Tây phủ. Cái vị Hương Quân bên Đông phủ tính tình bac bẽo kia, về sau tốt nhất là tránh càng xa càng tốt!
Cứ như vậy, Kiều Chiêu ngồi trên chiếc xe ngựa nhỏ của Tây phủ xuất môn, đi thẳng tới Đại Phúc Tự.
Chương 74: Tiểu sa di
Edit & Beta: Ha Ni Kên
*Sa di: Hòa thượng mới xuất gia
Am Sơ Ảnh nằm ở vị trí đặc biệt, muốn đến đó nhất định phải đi qua Đại Phúc Tự.
Mới bảy ngay sau ngày Phật Đản, hội chùa vẫn chưa tàn, khắp nơi vẫn còn âm thanh huyên náo của chúng Phật tử, náo nhiệt vô cùng.
Khi Kiều Chiêu đến đã có một tăng nhân đón khách đứng chờ sẵn, đưa chủ tớ hai người đến cửa hông vắng vẻ rồi để một tiểu sa di dẫn đến am Sơ Ảnh.
Tiểu sa di chỉ tầm sáu bảy tuổi, có đôi mắt to tròn đen lay láy rất hồn nhiên hoạt bát.
"Nữ thí chủ, nữ thí chủ sắp gặp Vô Mai sư thái à?"
"Đúng vậy." Kiều Chiêu cúi đầu nhoẻn miệng cười trả lời cậu bé.
Đôi mắt của tiểu sa di sáng bừng lên. Lắc lư người, cậu nói với một giọng non nớt ngây thơ: "Nữ thí chủ thật là lợi hại!"
Băng Lục che miệng cười: "Tiểu sư phụ, sao người lại thấy cô nương nhà ta lợi hại?"
Tiểu sa di mặt đỏ ửng lên, phồng má nói: "Lợi hại lắm luôn. Tiểu tăng chưa bao giờ được thấy sư thái ở am Sơ Ảnh cả!"
Băng Lục bị chọc cười khúc khích mãi không thôi: "Người vẫn còn nhỏ thế này thì đã thấy được bao nhiêu chuyện gặp được bao nhiêu thứ cơ chứ. Ta hỏi người nhé, người đã thấy đùi gà bao giờ chưa? Đã thấy móng heo tròn méo ra sao chưa?"
Tiểu sa di bực bội suýt khóc, lớn tiếng nói: "Tiểu tăng thấy gà rồi, cũng đã nhìn thấy heo!"
Lần trước xuống núi cùng sư huynh, cậu còn nhìn tận mắt con vịt con rồi đấy nhé!
"Mấy cái đó có gì hiếm đâu. Làm sao mà so được với chuyện gặp được sư thái cơ chứ. Khó khăn hơn nhiều!" Tiểu sa di đột ngột ngừng nói, đỏ mặt kêu một tiếng : "Tĩnh Hấp sư bá!"
Ni tăng Tĩnh Hấp giơ tay xoa cái đầu trọc lóc của tiểu sa di rồi chắp hai tay hướng về phía Kiều Chiêu: "Tiểu thí chủ đã tới, sư thái đang chờ ngài trong phòng."
Bà vừa nói vừa nhìn Băng Lục, nhắc thêm: "Nhưng mà sư thái thích yên tĩnh, những người khác nên chờ ở ngoài thì hơn."
Kiều Chiêu đáp lễ, dặn dò Băng Lục: "Em chờ ta ở bên ngoài nhé, nếu thấy nhàm chán thì có thể đi chơi hội chùa cũng được."
Mắt Băng Lục sáng bừng lên: "Cô nương, nô tỳ thực sự có thể đi chơi hội chùa ư?"
"Tất nhiên rồi, em đang giữ túi tiền mà. Nhưng mà phải chú ý cẩn thận nhé." Kiều Chiêu dịu dàng dặn dò.
"Vâng." Băng Lục hớn hở gật đầu.
Tĩnh Hấp hơi mỉm cười.
Không ngờ vị Lê Tam cô nương này đối xử thật nhã nhặn với hạ nhân. Nhìn qua cũng có thể thấy là một người thông minh tài trí, thảo nào lọt vào mắt xanh của sư bá.
Kiều Chiêu đi theo Tĩnh Hấp đi vào căn phòng yên tĩnh nơi lần trước nàng viết bài "Tương tế tửu". Vô Mai sư thái đang ngồi thiền trên ghế, nghe thấy tiếng động thì mở mắt ra.
"Tiếp kiến sư thái."
Vô Mai sư thái gật đầu với Tĩnh Hấp, Tĩnh Hấp lặng lẽ lùi ra ngoài.
"Lại đây."
Nhìn vào búi tóc cài hoa đinh hương của Kiều Chiêu, đột nhiên bà hỏi: "Thí chủ thích hoa đinh hương?"
Kiều Chiêu nhìn Vô Mai sư thái.
Ánh mắt Vô Mai sư thái hờ hững, giọng nói nhẹ tênh: "Trăm nỗi sầu kết trong đóa đinh hương. Một tiểu cô nương lại thích loài hoa này, cũng không phải chuyện vui."
Khi bà còn trẻ, bà cũng yêu loài hoa này.
Trên lầu chờ trông hoàng hôn tắt
Thang ngọc cắt ngang mảnh trăng liềm
Nõn chuỗi chưa mở, đinh hương đọng
Chờ gió xuân tới trải nỗi sầu.*
*Bản dịch bài thơ "Đại tặng kỳ 1" của Lý Thương Ẩn hơi vội của tớ
Bản gốc:
"Lâu thượng hoàng hôn dục vọng hưu,
Ngọc thê hoành tuyệt nguyệt như câu.
Ba tiêu vị triển đinh hương kết,
Đồng hướng đông phong các tự sầu."
(Bài thơ là nỗi lòng người con gái chờ một người từ phương xa đến, từ khi hoàng hôn chưa hết đến lúc trăng sắp tàn vẫn không thấy người, bao nỗi sầu muộn ngập trong lòng.)
Biết bao lần bà đứng dưới ánh trăng, trên lầu cao các rộng bồi hồi trăn trở chờ trông, mà chẳng thể nào chờ được người bà muốn gặp. Cuối cùng đành chọn bầu bạn cùng thanh đăng cổ phật.
Vô Mai sư thái nhìn Kiều Chiêu.
Tiểu cô nương trước mắt bà, thật giống bà hồi trẻ biết bao. Tài hoa xuất chúng như vậy, tự tin kiêu hãnh như vậy. Thế nhưng tình cảnh lại không so được với bà khi ấy.
Trước mặt Vô Mai sư thái, Kiều Chiêu không hề cảm thấy áp lực của kẻ ngoại nhân gặp ngọn băng sơn cao ngất, nàng cười trả lời: "Cũng không thể nói là thích hay không thích, chẳng qua tỳ nữ của tiểu nữ mất công hái về, tiểu nữ cảm thấy tươi mới nên đeo lên."
Thấy Vô Mai sư thái chăm chú nhìn nàng không nói câu gì, nàng nói tiếp: "Đinh hương kết sầu, hàn mai ngạo cốt. Đó chẳng qua cũng chỉ là những ý nghĩa mà mọi người gán lên chúng mà thôi, không đại biểu điều gì cả."
Như trong cầm kỳ thi họa, thế nhân coi người này người kia thành chuẩn mực, tổ phụ lại nói: di dưỡng tính tình.
Vì vậy, nàng chưa bao giờ coi mình là tài nữ.
Vô Mai sư thái vô cùng bất ngờ trước kiến giải của Kiều Chiêu, nhìn nàng hồi lâu rồi nhẹ giọng nói: "Cách nhìn của tiểu thí chủ có phần tương tự với một vị cố nhân của ta."
Nhất thời Kiều Chiêu không tiếp lời về chuyện liên quan đến tổ phụ.
"Nếu trước đây gặp được tiểu thí chủ, nhất định ông ấy sẽ rất quý mến." Thấy Kiều Chiêu không nói lời nào, Vô Mai sư thái ngừng lời, không còn hứng thú với đề tài này. Bà cầm một quyển "Diệu pháp liên hoa kinh" cho nàng chép.
Kiều Chiêu ngồi đàng hoàng trước bàn, tay cầm bút từ từ chép lại cuốn kinh văn. Nửa ngày trôi qua, chữ đều tăm tắp, tư thế y nguyên.
Vô Mai sư thái nhìn rồi thất thần tự khi nào.
Đúng lúc này, Tĩnh Hấp đi vào thỉnh hỏi: "Sư bá, Cửu công chúa đã đến."
Vô Mai sư thái chẳng hề mảy may, lãnh đạm nói: "Mời nàng về đi."
Tĩnh Hấp chần chừ đôi chút rồi cung kính lui xuống.
Chân Chân Công chúa đứng chờ ở trước cửa am. Nghe Tĩnh Hấp truyền lời lại, nàng không khỏi kinh ngạc: "Sư thái không gặp ta ư? Tĩnh Hấp sư phụ, bây giờ sư thái đang làm gì vậy?"
Hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt, tại sao sư thái lại không gặp nàng?
Người xuất gia không nói dối, Tĩnh Hấp ngập ngừng một chút rồi nói: "Sư thái đang gặp khách."
"Nếu sư thái có khách thì hôm khác ta sẽ quay lại."
Chân Chân Công chúa trở về cùng cung tỳ. Thực ra nói thất vọng thì cũng không phải, so với việc bầu bạn với vị một sư thái, nàng thấy hứng thú với miếu hội trước mắt hơn. Chỉ là cảm thấy chút kỳ quái trong lòng.
Sư thái có gặp thì cũng chỉ quanh quẩn vài ba người, hôm nay người đang gặp ai?
Đi tới cửa hông Đại Phúc Tự, Chân Chân Công chúa sai cung tỳ đi hỏi tiểu sa di đang chơi trước cửa hỏi chuyện.
"Huyền Cảnh tiểu sư phụ, người có biết ai đang ở am Sơ Ảnh không?" Cung tỳ hỏi.
"Biết chứ, là hai vị nữ thí chủ."
"Hai nữ thí chủ nào vậy? Tiểu sư phụ có thể tả qua được không?"
Huyền Cảnh khó xử vặn vẹo ngón tay: "Tiểu tăng cũng không biết tả như thế nào."
Cung tỳ cảm thấy hơi buồn cười.
Tiểu sa di này sống ở Đại Phúc Tự từ nhỏ đến giờ, e là chẳng biết xấu đẹp thế nào.
Nàng giơ tay lên quơ quơ, hỏi: "Cao hơn ta hay thấp hơn ta? Béo hay gầy? Còn trẻ hay có tuổi rồi?"
Đôi mắt của Tiểu sa di vụt sáng, nhanh mồm nhanh miệng đáp: "Thấp hơn thí chủ, gầy hơn thí chủ, trẻ hơn thí chủ."
Tiểu sa di học một hiểu mười, bồi thêm một câu: "Đẹp hơn thí chủ."
Gương mặt tươi cười của cung tỳ bỗng chốc đen như than.
Cái vị tiểu sa di này nói linh tinh gì thế không biết!
Cung tỳ lạnh mặt quay lại bên cạnh Chân Chân Công chúa, hạ giọng nói: "Điện hạ, khách đến am Sơ Ảnh là hai vị thiếu nữ trẻ tuổi."
"Thiếu nữ trẻ tuổi?" Chân Chân Công chúa nghe xong liền đổi ý không muốn về nữa, cười lạnh nói: "Thế bản cung phải ở lại xem đấy là ai mới được."
Chân Chân Công chúa đứng chờ dưới tàng cây cách đó không xa. Không lâu sau thì thấy một tiểu nha hoàn mặc một bộ váy hồng ngân nga hát thầm đi đến.
Tiểu nha hoàn nhảy chân sáo từng bước từng bước lại gần, vui sướng trong lòng nhiều như muốn tràn hết ra xung quanh, tay ôm đầy loại thức ăn.
Băng Lục vừa thấy Huyền Cảnh thì cười tươi: "Tiểu sư phụ, lại đây, tiểu nữ mua thức ăn về cho người này."
Huyền Cảnh chạy lại, nuốt nước bọt lắc đầu nói: "Không thể được."
"Có chứ, ăn ngon lắm." Băng Lục không nhiều lời, nhét một chuỗi kẹo hồ lô nhét vào tay tiểu sa di.
Tiểu sa di trừng mắt nhìn, há miệng dè dặt cắn nửa miếng kẹo hồ lô, mùi vị chua ngọt làm cho tiểu sa di cười tít mắt ngay lập tức. Thế nhưng gương mặt nhăn lại ngay tức khắc, há miệng nhổ ra một mẩu răng trắng.
Tiểu sa di ngẩn người, khóc thút tha thút thít: "Đã nói là không thể được mà!"
Chương 75: Chờ đợi
Editor: Ha Ni Kên
"Ôi trời, rụng răng rồi ư?" Băng Lục kinh ngạc mắt chớp chớp vài cái, rồi phá lên cười khanh khách. "Không sao đâu, như vậy có khi lại đỡ hơn. Người há miệng cho tiểu nữ nhìn một chút, xem là răng ở hàm trên hay răng ở hàm dưới. Tiểu nữ nói cho người nhé, nếu là răng ở hàm trên rụng thì đặt xuống gầm giường, nếu là răng ở hàm dưới rụng thì phải ném lên mái nhà."
Tiểu sa di khóc nức nở: "Đúng như lời sư huynh nói, không nên tùy tiện nhận đồ từ các thí chủ, đặc biệt là đồ của nữ thí chủ ---- "
Băng Lục cười không ngừng: "Răng thưa gió lùa, thế mà người còn khóc nữa –"
Bỗng nhiên bả vai bị ai vỗ nhẹ, nàng lập tức xoay người lại thì thấy một nam tử trẻ tuổi vóc dáng cao lớn đứng sau lưng. Cơn giận bùng lên, nàng một tay chống hông trách mắng: "Ngươi có biết phép tắc là gì hay không hả? Không biết là nam nữ phải thụ thụ bất thân à?"
"Cô nương, chủ tử chúng ta có chuyện muốn hỏi cô nương." Thân vệ Long Ảnh của Chân Chân Công chúa mặt không đổi sắc nói.
Thái độ tự cho mình đúng của hắn làm Băng Lục không nuốt trôi, nàng cười lạnh: "Chủ tử các ngươi cũng chẳng phải là chủ tử của ta. Cô ta có chuyện muốn hỏi thì được hỏi đấy a --- á, ngươi buông ta ra! Đồ khốn, ngươi buông ta ra!"
Cả người Băng Lục ngay lập tức bị nhấc lên, kéo đến dưới một tàng cây cách đó không xa. Băng Lục tức giận đến mức, vừa được thả xuống nàng liền giơ chân đạp vào thằng nhỏ của Long Ảnh.
Long Ảnh: "..." Đau đến chết thì làm sao bây giờ.
Đáng thương thay, thân vệ của công chúa không thể để mất mặt trước người ngoài, hắn đành cắn răng chịu đựng, mặt cũng xanh lét lại, gắng gượng nói: "Điện hạ, thần đã đem người tới rồi."
"Ngươi buông ta ra!" Băng Lục oán hận kêu gào.
Long Ảnh nghiêm mặt buông nhẹ tay, Băng Lục ngã bệt xuống đất.
Nghe được tiếng kêu đau đớn của nàng, Long Ảnh khoanh tay trước ngực, trong lòng thầm cảm thấy thoải mái.
Tiểu nha đầu nít ranh, ca có ném thì ngươi cũng không chết!
Kể cả trước mặt Lê Tam công tử, Băng Lục cũng chưa bao giờ tức đến nổ phổi như bây giờ. Lớn bằng ngần này rồi chưa từng chịu ấm ức đến nhường vậy. Nghĩ rồi nàng bật dậy như cá chép lên bờ, giơ tay định cào mặt Long Ảnh.
Nhưng Long Ảnh cao hơn nàng không ít, nàng chỉ có thể vừa nhảy lên vừa giơ tay cào cấu, miệng không ngừng mắng chửi: "Đồ khốn, đồ vô liêm sỉ. Thấy bản cô nương xinh đẹp nên muốn cướp sắc hả? Mọi người ra đây nhìn này, có kẻ ban ngày ban mặt giở trò khiếm nhã, bớ cao tăng Đại Phúc Tự, cứu mạng ----!"
Tiểu sa di che vội miệng lại quên cả khóc, Chân Chân Công chúa trợn mắt há hốc mồm.
Đây là vị khách mà Vô Mai sư thái gặp hôm nay ư?
Ai lại nói kẻ xuất gia không nói dối cơ chứ? Chắc chắn Tĩnh Hấp sư phụ đã lừa nàng!
Nàng không tin đâu!
Vốn là thân vệ của công chúa, Long Ảnh luôn giữ được vẻ trầm tĩnh vững vàng. Hắn chưa từng phải đôi co với một tiểu nha hoàn như bây giờ. Hiện tại nghe xong mấy lời nói nhăng nói cuội của tiểu nha hoàn, hắn hoàn toàn choáng váng, vội đưa tay toan che kín miệng cái người đang nói linh tinh kia.
Đúng lúc này từ cửa hông xuất hiện bóng dáng hai vị tăng nhân, mỗi người lăm lăm một cây chổi trong tay, nghiêm giọng quát: "Đường đường ở chốn Phật môn thanh tịnh, kẻ háo sắc mau dừng tay!"
"Ư ư –" Băng Lục dẫu bị chặn miệng vẫn cố gắng la hét giãy giụa.
Bị bao vây bởi hai vị cao tăng giương cao cây chổi xể quét sân, sắc mặt Long Ảnh xám xịt.
Muốn giết người diệt khẩu quá!
"Hoang đường, dừng hết lại cho bản cung!" Chân Chân Công chúa cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, giận đến mức gương mặt xinh đẹp như hoa đỏ bừng bừng.
Long Ảnh luôn vâng lệnh Chân Chân Công chúa, nghe vậy đôi tay lập tức buông ra.
Đến lúc này Băng Lục mới nhìn rõ dáng vẻ của công chúa, ngây ngẩn cả người: "Tiểu nương tử lớn lên thật xinh đẹp!"
Chân Chân Công chúa: "..." Ừm, tiểu nha hoàn này đúng là vô lễ thô tục nhưng mắt nhìn người không tồi.
"Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, thỉnh các sư phụ quay về."
"Hóa ra là Công chúa." Hai vị tăng nhân quét sân nhận ra Chân Chân Công chúa thì buông cây chổi trong tay ra, chắp tay thi lễ, sau đó nhặt chổi lên rồi cáo lui.
Một trong hai người đi ngang qua tiểu sa di, tiện tay kéo luôn tiểu sa di đi theo.
Chân Chân Công chúa lại nhìn Băng Lục một lần nữa, hất nhẹ cằm, thận trọng hỏi: "Thân phận của chủ tử ngươi là thế nào?"
Tất nhiên một tiểu nha hoàn thì không thể là khách của Vô Mai sư thái. Chắc hẳn bây giờ sư thái đang gặp chủ tử của nàng.
Khắp cái kinh thành này, quý nữ nhà ai xứng đáng được sư thái tiếp kiến?
Dù tính tình Băng Lục có hấp tấp nóng nảy, bây giờ cũng tự hiểu thiếu nữ vừa hỏi có xuất thân không tầm thường. Một người không dưng hỏi lai lịch cô nương nhà nàng, thân là đại nha hoàn như nàng đương nhiên không thể đáp.
Tiểu nha hoàn tiếp tục vẻ mặt ngơ ngác, giả vờ ngốc nghếch: "Sống đến tận bây giờ lần đầu tiên thấy tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, làm cho ta phải ngất ngây ---"
Vừa dứt lời, nàng trợn mắt một cái rồi cả người mềm oặt ngã xuống đất.
Long Ảnh đứng cạnh nàng đưa hai ngón tay giữ lại nàng từ phía sau, không để cho người gục xuống, tức tối nói: "Điện hạ, tiểu nha hoàn này giả vờ ngất xỉu!"
Sắc mặt Chân Chân Công chúa lạnh căm căm, liếc xéo Long Ảnh hỏi! "Ý của ngươi là vẻ đẹp của bản công chúa không đủ làm người khác ngất ngây à?"
Long Ảnh: "..." Phụ nữ đều như vậy ư? Hắn đã thấu hiểu hồng trần, liệu Đại Phúc Tự có thu nhận hắn vào không?
"Được rồi, để tiểu nha hoàn này sang một bên đi, chờ thêm một chút xem sao." Chân Chân Công chúa tự biết không cần phải dây dưa lằng nhằng với một tiểu nha hoàn, tùy tiện để cung tỳ trải một tấm thảm mềm mại trên tảng đá dưới tàng cây rồi thản nhiên ngồi xuống.
Đã đến tận giờ này rồi, chắc người kia chẳng mấy chốc sẽ ra thôi, sư thái sẽ không mời ai dùng bữa.
Chân Chân Công chúa đến am Sơ Ảnh chơi là vì trong cung quá nhàm chán nên muốn xem hội chùa. Nhưng tự dưng nàng lại nổi lên lòng hiếu kỳ tò mò không biết khách của Vô Mai sư thái là ai, cuối cùng hội chùa cũng không thèm xem mà ngồi chờ ở đây.
Hai khắc trôi qua*, Băng Lục không thể nào giả bộ được thêm, rên rỉ một tiếng rồi tỉnh lại.
*Nửa tiếng đồng hồ
Thấy nữ tử kia không nhìn chằm chằm nàng nữa, tiểu nha hoàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt nhanh chóng lia qua đống quà vặt rơi đầy trên đất, lòng chợt đau như cắt.
Tất cả là tại tên háo sắc đáng chém ngàn lần kia, hại đống quà vặt nàng đổ bao công sức mua cho cô nương rơi hết rồi!
"Hừ!" Băng Lục liếc nhìn Long Ảnh đứng im dưới tàng cây không hề nhúc nhích, rồi lấy túi giấy dầu cất trong ngực ra.
Nàng hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám người Chân Chân Công chúa.
Tiểu nha hoàn lấy khăn tay lau qua một chút rồi cẩn thận mở túi giấy dầu, lộ ra miếng thịt trâu bóng loáng thơm lừng.
Băng Lục xé một miếng thịt trâu, ăn một mình.
Tiểu nha hoàn say mê ăn làm Chân Chân Công chúa bỗng dưng cảm thấy bụng trống rỗng, hơi khó chịu.
Nàng đưa mắt nhìn cung tỳ.
Cung tỳ hiểu ý, đi đến gần rồi từ trên cao nhìn xuống nói: "Đường đường là chốn phật môn thanh tịnh, tại sao ngươi dám ngang nhiên ăn thịt?"
Băng Lục thầm bĩu môi.
Đúng là thích chõ mũi vào chuyện của người khác!
Nàng giơ túi giấy dầu ra trước mặt cung tỳ, giải thích: "Tỷ tỷ nhìn xem, đây là thịt trâu làm từ đậu phụ."
Cung tỳ chẳng nói lời nào, lẳng lặng trở về chỗ cũ.
Chân Chân Công chúa không làm nổi việc đoạt miếng ăn từ tay một tiểu nha hoàn xa lạ. Rõ ràng bụng đang đói meo mà lại phải nhìn cái kẻ trước mặt ăn miếng thịt to như vậy, thật khó chịu! Lòng càng tức cái kẻ không rõ lai lịch đang làm khách ở am Sơ Ảnh kia.
Thật là tức chết nàng, chả nhẽ sư thái lại mời cơm ?!
"Chủ tử, hay là chúng ta đến hội chùa tìm gì đó để ăn?" Cung tỳ để nghị.
Thế mà nói đến hội chùa sẽ được ăn mấy món dân dã ngon lành, công chúa nói dối!
"Không đi đâu hết! Chờ ở đây đi!" Chân Chân Công chúa nổi cơn cố chấp.
Nhỡ đi ăn cái người kia lại lặn mất tăm thì sao?
"Hay để nô tỳ đi mua –"
"Không cho!"
Lần này không ai dám mở miệng nữa.
Một canh giờ* tiếp tục trôi qua, Băng Lục ăn thoải mái no nê, thậm chí còn dựa vào gốc đại thụ chợp mắt một chút.
*Hai tiếng đồng hồ
Chân Chân Công chúa đói bụng đến hoa mắt chóng mặt, sắp không thể chịu đựng nổi nữa, thì mới thấy bóng một thiếu nữ áo xanh quần trắng chậm rãi lại gần.
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?