Tần Nhất nhìn màn kịch trước mặt, mắt phượng lạnh lẽo. Trông thấy bộ dáng Tần Kiều Kiều thảm hại như vậy, trong lòng cô giờ phút này lại không có bất kỳ xúc động nào.
Niềm vui sướng khi báo được thù lớn? Không có, nếu như có thể, cô càng hi vọng không biết được chân tướng.
Nhìn vẻ mặt đau buồn nhưng đáy mắt tràn đầy đắc ý của Trịnh Trọng, Tần Nhất chợt nhớ tới mình đời trước. Đời trước cô giống như Tần Kiều Kiều hiện tại, bị người ta lừa xoay quanh.
Tần Kiều Kiều thích hoa đào, cho dù đang là tận thế, người Tần gia vẫn thiên tân vạn khổ tìm cho cô ta một gốc hoa non. Tận thế, thực vật gì cũng đều nhanh nhanh khô héo, nhưng thần kỳ là gốc cây hoa đào này rất kiên cường. Nó sống sót như một kỳ tích, còn đơm hoa kết trái.
Ngày đó, vào thời khắc hoa đào nở đẹp nhất, Trịnh Trọng với dáng vẻ tuấn tú sạch sẽ, cầm trong tay một cành hoa đào, ánh mắt dịu dàng nói: "Nhất Nhất, em là cô gái tốt, anh cảm thấy bản thân mình rất thích em."
Tần Nhất đã không nhớ rõ tâm tình của mình lúc đó, vui sướng? Ngượng ngùng? Có chút sợ hãi cùng không biết phải làm sao? Có lẽ đều có, dù sao đó cũng là lần đầu tiên cô được người khác phái thổ lộ.
Nhưng cô lập tức từ chối Trịnh Trọng, bởi vì cô cảm thấy mình có lỗi với Tần Kiều Kiều. Tuy Tần Kiều Kiều từ trước đến nay đều nói với cô, cô ta không thích Trịnh Trọng, thế nhưng cô vẫn như cũ không dám bước ra một bước kia.
Song Trịnh Trọng cũng không chịu từ bỏ, vẫn luôn bày tỏ lấy lòng cô, ngay cả Tần Kiều Kiều cũng thân thiết nói với cô không có việc gì, không cần phải ngại, cô ta không để tâm. Khi đó, cô bị ngọt ngào làm choáng váng đầu óc, không nhìn thấy ác ý dưới đáy mắt hai người họ.
Về sau, Trịnh Trọng đối xử với cô càng ngày càng lãnh đạm, cô không biết phải làm sao, chỉ liều mạng vãn hồi anh ta, kết quả lại nhìn thấy anh ta và Tần Kiều Kiều cùng nhau lăn ga giường.
Cô cho rằng bản thân mình sai, là cô đã chen vào giữa tình cảm của bọn họ tình, dù cho đáy lòng vô cùng đau khổ, vẫn chọn buông tay.
Thế nhưng mấy năm bị cầm tù ở phòng thí nghiệm cô mới biết được chân tướng. Trịnh Trọng chẳng qua là diễn kịch, cùng cô em gái bạch liên hoa kia của cô cùng nhau diễn một vở kịch cho cô xem, đợi cô đem lòng yêu Trịnh Trọng thì hung hăng đá cô.
Đủ loại chuyện cũ tràn về, Tần Nhất rủ xuống mí mắt. Cô yêu Trịnh Trọng sao? Nói thật ra thì không phải là yêu, thậm chí cũng không tính là thích. Chỉ là quen đối xử tốt với người khác, đột nhiên lại có người đối xử tốt với mình, liền che đi đôi mắt, ngốc nghếch mà xông tới.
Vân Hoán dụi dụi người trong ngực, cưng chiều nhéo nhéo chóp mũi cô: "Biết em muốn tự mình giải quyết, cô ta và Sở Sở đều giữ lại cho em đó."
Tần Nhất có chút hoảng hốt, trong nháy mắt đó dường như có cái gì đó gõ trúng vào trái tim lạnh giá của cô, khiến nó vang lên tiếng ầm ầm sụp đổ.
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt của người đàn ông đang ôm cô rất dịu dàng, ánh nắng mặt trời dìu dịu chiếu xuống, chạm nhẹ lên mặt anh, có thể trông thấy rõ một bên mặt hoàn mỹ cùng đôi mắt đào hoa lấp lánh tia sáng của anh.
"Là anh làm?" Tần Nhất lại rủ mí mắt xuống, không mặn không nhạt lên tiếng hỏi.
Vân Hoán tự nhiên biết Tần Nhất nói đến chuyện gì, kịch đúng là anh sắp xếp, Tần Kiều Kiều là anh cố ý thả đi, gặp được Trịnh Trọng cũng là anh cố ý an bài.
Cô ta phá hủy toàn bộ hy vọng và tín ngưỡng của tiểu gia hỏa, anh muốn hủy hoại cô ta, không ai có thể bắt nạt tiểu gia hỏa của anh, ngay cả anh cũng không được.
"Còn muốn xem không, không muốn thì anh dẫn em đi chỗ khác. Yên tâm, cô ta không trốn thoát được đâu, đợi khi về biệt thự cô ta sẽ ở đó mặc em xử lý." Vân Hoán nhẹ nhàng sửa lại mấy sợi tóc bị rối cho Tần Nhất, ngữ khí ôn hòa.
Tần Nhất lắc đầu, cô quả thật không muốn nhìn nữa.
Tần Kiều Kiều còn đang đau khổ cầu xin Trịnh Trọng, Vân Hoán đã ôm Tần Nhất rời đi.
Đi dạo lung tung trên đường phố, Tần Nhất có chút buồn ngủ. Thật ra thì các căn cứ đều xây dựng không khác nhau mấy, mà cô chỉ là muốn ra ngoài phơi nắng một lúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT