Vân Hoán mặt lạnh, tiện tay nhấc Tịch lên, nhìn một chút, bỗng nhiên đặt nó ở trong ngực mình: "Đây là đực."
Sau đó ánh mắt của anh lại quét một vòng trên người tiểu Linh Hồ, đôi mắt đào hoa quỷ mị tĩnh mịch, dọa tiểu Linh Hồ càng rúc sâu vào trong lòng Tần Nhất.
Nam nhân này thật đáng sợ, so với Quỷ Đế Quân Mặc Ly còn muốn đáng sợ hơn mấy phần.
Tần Nhất xoa đầu Đỗ Quyên, bày tỏ sự an ủi: "Đỗ Quyên là bé gái."
Vẻ mặt Vân Hoán tốt hơn mấy phần, thế nhưng nhìn tiểu Linh Hồ làm ổ trong ngực Tần Nhất, tâm tình của anh vẫn không tốt lắm. Anh không thích người khác đụng vào Thất Thất, ngay cả phái nữ cũng không được.
Anh muốn giữ Tần Nhất ở bên cạnh mình, đem cô giấu đi, ai cũng không cho phép nhìn.
Thế nhưng anh biết, chuyện này là không thể được. Thất Thất của anh thuộc về bầu trời, anh không thể giam cầm cô, cho nên anh chỉ có thể mạnh mẽ đè xuống lòng ham muốn chiếm hữu nồng đậm của mình.
Tịch giãy dụa không yên, nó không thích người nam nhân ôm mình. Ánh mắt Vân Hoán khẽ liếc nó một cái, trong nháy mắt Tịch liền thành thành thật thật hơn. Giờ phút này, nó và Đỗ Quyên có chung cảm giác giống nhau, người nam nhân này thật đáng sợ.
Bọn chúng thân là Thần thú, trực giác rất nhạy cảm. Nhưng mà nó cũng nhìn ra, người nam nhân này thật lòng yêu chủ nhân. Nể tình người này có thực lực mạnh, nó liền miễn cưỡng thừa nhận người này là nam chủ nhân đi.
Tịch vì bản thân mà tìm một lý do đường hoàng, sau đó nằm nhoài trên đùi Vân Hoán. Một đoàn màu trắng nho nhỏ, chữ vương (王) trên trán bị giấu đi, thoạt nhìn không khác một con mèo bình thường.
Đỗ Quyên làm ổ trong ngực Tần Nhất, khinh bỉ nhìn Tịch mấy lần, rõ ràng là sợ người nam nhân này, còn nói cái gì mà miễn cưỡng tiếp nhận.
Tần Nhất không biết làm thế nào để nói cho Vân Hoán biết trên tay cô có phượng giới, chuyện về đại lục Tinh Thần, về ba ngàn thế giới nhỏ,... cô không tính giấu giếm Vân Hoán, tất cả chỉ chờ một cơ hội tốt.
"Hai con vật này là thú biến dị." Phía trước đến xe Tần Hàn Vũ thông qua gương chiếu hậu cũng nhìn thấy hai con vật nhỏ. Anh dừng xe, quay đầu lại, ôn hòa cười nói.
Tần Nhất vuốt lông cho tiểu Linh Hồ, hờ hững "ừ" một tiếng. Đỗ Quyên và Tịch là Thần thú, nhưng nói là thú biến dị cũng không sai. Năm năm qua, thú biến dị càng ngày càng có linh tính, cũng có người thử thuần phục bọn chúng, để bọn chúng trở thành một sự trợ giúp lớn cho mình.
Nhưng mà người thành công rất ít.
Tần Hàn Vũ đương nhiên biết chuyện có người thuần phục thú biến dị, cho nên anh chỉ nghĩ đơn giản là Bảo Bảo nhà mình cũng có hứng thú về phương diện này. Mắt phượng ôn hòa: "Hai con vật này thật có linh tính, hơn nữa còn nhỏ, thuần phục hẳn là dễ dàng hơn một chút."
Tần Nhất nhẹ gật đầu, lại "ừ" một tiếng. Trong lòng Tần Hàn Vũ khẽ thở dài, lại quay đầu về, Bảo Bảo không muốn nói chuyện với anh, anh vẫn nên không cần dán tới, khiến cô mất hứng.
Tấm lưng Tần Hàn Vũ thẳng tắp, dáng vẻ nho nhã tuấn tú, nhưng lại có chút cô đơn. Tần Nhất cảm thấy có chút khó chịu, cô không phải không muốn nói chuyện với Tần Hàn Vũ, mà là không biết nói như thế nào, thể hiện như nào.
Khúc mắc trong lòng chung quy vẫn chưa có buông xuống.
"Chủ nhân, ca ca của chủ nhân hình như rất khó chịu." Thanh âm mềm mềm nhuyễn nhuyễn của Đỗ Quyên vang lên.
Tần Nhất rủ mí mắt xuống, bỗng nhiên vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó: "Em đi bồi anh ấy đi."
Đôi mắt trong suốt của tiểu Linh Hồ lóe lóe, hiện ra từng tia si mê, ca ca của chủ nhân lớn lên thật đẹp mắt.
Thật ra Vân Hoán và Tần Hàn Vũ cân sức ngang tài, nhưng trong lòng Đỗ Quyên đối với khí lạnh như băng trên người Vân Hoán cảm thấy sợ hãi, ngược lại vô cùng thích khí chất nhẹ nhàng ưu nhã của Tần Hàn Vũ.
Thân thể nhỏ của nó linh hoạt chui vào trong ngực Tần Hàn Vũ, nũng nịu cọ cọ mu bàn tay của anh. Xúc cảm mềm mại xù xù trên tay khiến tim Tần Hàn Vũ hơi ấm lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT