Một người phụ nữ bình thường còn không biết cha mẹ mình là ai, làm sao có thể xứng với Trịnh gia anh ta, hơn nữa còn xấu như vậy.
Anh ta thích là Tần Kiều Kiều xinh đẹp động lòng người trước kia, chứ không phải cái người đầu tóc rối bời bẩn thỉu trước mắt.
Mà mấy năm trước, chuyện Tần gia Đại tiểu thư giả mạo hại chết Tần gia Đại tiểu thư chân chính đã sớm truyền ra ngoài, đến người ở Kinh Đô cũng biết.
Nếu anh ta thật sự mang Tần Kiều Kiều trở về, anh ta còn không phải trở thành trò cười cho những người kia, cho nên hiện tại anh ta chỉ có thể có lỗi với Tần Kiều Kiều.
Trịnh Trọng vì mình mà kiếm cớ, trên mặt duy trì nụ cười xa cách.
Tần Kiều Kiều không nhìn ra, hoặc là nói cô ta nhìn ra nhưng không nguyện ý tin tưởng. Cô ta hiện tại chỉ có thể dựa vào Trịnh Trọng, cô ta không muốn quay về. Vân Hoán là một kẻ điên, đám người đó đều là một lũ điên. Năm năm qua, bọn họ để cô ta sống sót, nhưng lại sống không bằng chết.
Cô ta từng nghĩ đến tự sát, thế nhưng mỗi lần đều mang tâm lý may mắn, cô ta không trốn thoát được, chỉ hy vọng có người tới cứu mình. Thế nhưng những người đàn ông cùng cô ta hoan hảo kia lại không có một ai thật lòng.
Lần này, không biết đám người Vân Hoán xảy ra chuyện gì, hôm qua bỗng nhiên đưa cô ta ra ngoài, sau đó nhốt cô ta ở trong một căn phòng. Hôm nay cũng không biết lại xảy ra chuyện gì, sau khi người đàn ông giày vò cô ta xong rời đi, cửa thế mà không khóa, cô ta liền lén lút chạy ra.
Sau đó nghe được có người nói Trịnh Trọng ở chỗ này, cô ta vội vội vàng vàng chạy tới, quả nhiên thấy Trịnh Trọng ở đây.
Kỳ thật ấn tượng của Tần Kiều Kiều với Trịnh Trọng đã không còn rất sâu sắc, cô ta chỉ nhớ rõ người đàn ông này rất yêu mình, anh ta nói sẽ đối tốt với cô ta cả đời.
Cũng không biết có phải là niềm vui sướng vì cầu sinh thành công đã làm cho đầu óc Tần Kiều Kiều hồ đồ hay không, cô ta liều lĩnh vọt lên.
"Đúng, đúng vậy, anh Trịnh Trọng, em là Kiều Kiều. Anh còn nhớ không, anh đã nói anh sẽ cưới em. Anh mang em đi, mau mang em đi đi, em không muốn ở lại nơi này nữa."
Tần Kiều Kiều có chút điên cuồng, mặt mũi dữ tợn trông rất kinh khủng. Cô ta tiến lên muốn kéo lấy tay Trịnh Trọng, Trịnh Trọng nghiêng người tránh sang bên cạnh, ghét bỏ dưới đáy mắt càng lộ ra rõ ràng.
"Tần Kiều Kiều, khi đó tôi nói sẽ cưới cô hoàn toàn là vì bị cô lừa gạt. Cô nói cô là Đại tiểu thư Tần gia, kết quả chỉ là hàng giả! Trông cô hồn nhiên ngây thơ, nhưng tâm địa so với ai khác đều ngoan độc hơn. Đại tiểu thư chân chính của Tần gia chính là bị cô hại chết."
Mặt Trịnh Trọng tràn đầy đau lòng: "Kiều Kiều, sao cô lại biến thành bộ dạng này, tôi thật sự đã nhìn nhầm cô rồi."
Quần chúng ăn dưa xung quanh chứng kiến cảnh này, đáy mắt đều lóe lên ánh sáng bát quái.
"Ý, việc này tôi có nghe nói qua, năm năm trước, Tần gia tra ra chân tướng, hóa ra Đại tiểu thư chân chính của Tần gia bị người ta đánh tráo. Chuyện lộ ra, cái hàng giả mạo kia liền hại chết Đại tiểu thư Tần gia chân chính."
"Ồ, có chuyện máu chó như thế sao, nhưng mà tôi thích."
"Chậc chậc chậc, không nghĩ tới cô gái này lại chính là hàng giả kia, dáng dấp cũng chả ra sao. Ngươi nói xem, Tần thiếu như thế nào lại nhận nhầm con gái chứ."
"Thật là không biết xấu hổ, lừa gạt Tần gia người ta, hiện tại lại lừa gạt tình cảm của người khác. Chàng thanh niên này lớn lên cũng rất đẹp trai, tính tình có vẻ tốt."
Lập tức mọi người đều đảo hướng sang Trịnh Trọng, Tần Kiều Kiều bị người ta chỉ trỏ cũng không quan tâm, điều cô ta quan tâm duy nhất là thái độ của Trịnh Trọng.
Người đàn ông trước mắt này vẫn rất tuấn tú, gương mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, thế nhưng ghét bỏ và chán ghét dưới đáy mắt anh ta lại hung hăng làm lòng cô ta đau nhói.
Trong đám người, Tần Nhất được Vân Hoán ôm vô cùng vững vàng. Sự chú ý của quần chúng ăn dưa xung quanh đều bị hai người Tần Kiều Kiều hấp dẫn, ngược lại không có người nào chú ý tới hai người bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT