Nghe được có thể miễn dịch, trong lòng Tần Nhất cũng thở phào một hơi. Loại thuốc này vô cùng bá đạo, nếu như một phương pháp đối phó cũng không có, vậy thì quá đáng sợ.
Còn về phần muốn đi dạo một vòng thành Hồng Nguyệt hay không, đương nhiên là muốn.
Không cần Tần Nhất trả lời, Vân Hoán đã biết đáp án, anh thu thập một chút, ôm Tần Nhất ra cửa.
Vẫn là cách ôm trẻ con như cũ, nhưng may Vân Hoán đeo khẩu trang cho Tần Nhất, người khác sẽ không nhìn thấy cả khuôn mặt cô.
Vân Hoán vì để tránh phiền phức, bản thân cũng đeo khẩu trang lên, nhưng anh trời sinh chính là vật sáng, cho dù che khuất hơn phân nửa gương mặt, vẫn có không ít người liếc mắt nhìn họ.
Tuy Tần Nhất cảm thấy tư thế ôm của Vân Hoán có chút xấu hổ, nhưng nếu người nào đó không ngại, cô tự nhiên cũng không để ý nhiều, đệm thịt này còn rất thoải mái.
Thời gian năm năm, căn cứ và thành thị đều có biến hóa rất lớn, có lẽ bởi vì trận tranh bán thú nhân, người bên trong thành Hồng Nguyệt rất nhiều.
Không ít dị năng giả từ bên ngoài căn cứ tới đang đi dạo xung quanh, nơi này nhìn một chút, nơi kia ngó một chút, cảm nhận phồn hoa của thành Hồng Nguyệt.
Đương nhiên, những phồn hoa này chỉ là mặt ngoài, chỗ dơ bẩn sâu bên trong, ai cũng biết, chỉ là không nói toạc ra.
Trên giường lớn bừa bộn, Vương Kháng Đinh ngồi trên người một thiếu niên thở hổn hển làm động tác nguyên thủy nhất. Thiếu niên dưới người cô ta nhìn qua chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, da mặt trắng nõn, hai mắt mê ly, gò má hiện lên màu đỏ không bình thường.
Kết thúc cuộc vui, Vương Kháng Đinh lên tiếng gọi người ngoài cửa, một tiểu thiếu niên thanh tú khác tiến vào, run run rẩy rẩy đỡ Vương Kháng Đinh dậy, tận lực tránh đi cái chân đang được bó chặt của cô ta.
Vương Kháng Đinh cũng không vội vã mặc quần áo, cô ta kéo thiếu niên qua hung hăng gặm cắn một trận, mãi đến khi sắc mặt tiểu thiếu niên đỏ lên, mới chậm dãi buông ra.
Có chút chưa thỏa mãn liếm liếm môi: "Tố Nguyên, Vân Hoán thế nào rồi?"
Nhắc tới cái tên này, Vương Kháng Đinh liền cảm thấy chân của mình đau đớn, dưới đáy mắt là hận ý thật sâu, nhưng lại xen lẫn từng tia tham lam.
Nghĩ đến người đàn ông tuấn mỹ vô song tựa như thần trì kia, Vương Kháng Đinh rất hận bộ mặt vô tình của anh. Cô ta chẳng qua là muốn tiến lên kéo kéo tay áo anh, ai ngờ liền bị anh phế đi một chân.
Thế nhưng không thể không nói, cô ta lại sinh ra hứng thú và lòng ham muốn chiếm hữu nồng đậm với Vân Hoán. Người đàn ông như vậy, chinh phục mới mang lại cảm giác thành tựu. Cô ta ảo tưởng có một ngày, anh sẽ quỳ gối dưới gấu váy của cô ta, cầu xin cô ta sủng hạnh anh. Chỉ nghĩ thôi cô ta đã cảm thấy toàn thân khô nóng.
Tiểu thiếu niên tên Tố Nguyên không dám chậm trễ, vội vàng đem tin tức mình nghe được nói cho Vương Kháng Đinh.
Vương Kháng Đinh chậm rãi mặc xong quần áo, bảo Tố Nguyên ôm cô ta đến trước bàn trang điểm, bôi bôi chát chát, uể oải hỏi lại: "Em nói Vân Hoán ôm một người phụ nữ trở về?"
Tố Nguyên nhẹ gật đầu: "Ngày đó em nhìn thấy Đế thiếu ôm một người trở về, vừa rồi em lại hỏi thăm được Đế thiếu đang ôm một người phụ nữ đi dạo trong thành. Nếu em không đoán sai, hai người này hẳn là cùng một người."
Tố Nguyên lắp ba lắp bắp nói xong, đúng như dự đoán, ánh mắt Vương Kháng Đinh bốc lửa, thoạt nhìn khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Vương Kháng Đinh khinh thường hừ lạnh mấy tiếng, tô lại lông mày, hôn gió với người trong gương, tiếp đó nói với Tố Nguyên: "Đi, đi chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, tôi phải đến xem xem, rốt cuộc là tiểu tiện nhân không biết xấu hổ nào dám câu dẫn Vân Hoán, có xinh đẹp hơn tôi không?"
Không thể không nói, ở trong mắt Vương Kháng Đinh, Vân Hoán đã là vật sở hữu của cô ta, bất kỳ người nào cũng không thể đụng, không thể ngấp nghé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT