"Cậu giống như là Hải yêu trong biển sâu, thần bí khó lường, cho nên luôn mang lại cảm giác sự tình phát sinh ở trên người của cậu đều không ngoài ý liệu. Lão Đại kiên quyết muốn để cậu hấp thu thú hạch của bán thú nhân cấp chín, vì anh ấy không yên lòng."

Lâm Bạch hơi nghiêng về phía trước, trong mắt hồ ly ôn nhuận là tinh quang lấp lánh.

Từ thật lâu trước đó bọn họ đã biết Tần Nhất không đơn giản, trên người cô có rất nhiều bí mật, như Tiểu Lam thông nhân tính*, còn có rất nhiều.

(*thông nhân tính: động vật chỉ cần thông qua biểu tình và động tác liền có thể hiểu trạng thái tình cảm của con người)

Bọn họ sinh hoạt chung một chỗ lâu như vậy, một chút chân tướng đều chưa từng lộ ra, điều đó là không có khả năng.

Chỉ là, bọn họ đều lựa chọn không hỏi.

Tần Nhất không trả lời, lúc này Vân Hoán đã rửa sạch dâu tây bưng tới. Dâu tây tươi ngon được rửa sạch, ngay cả các hạt trên quả dâu tây cũng được lấy ra rất sạch sẽ.

Vân Hoán ngồi xuống, ôm Tần Nhất ngồi lên đùi anh, vươn tay đút cho cô ăn từng quả dâu tây: "Không cần lo lắng, anh sẽ không giam cầm em, chờ sau khi thương thế của em tốt, anh sẽ thả em đi."

Tần Nhất yên lặng nuốt dâu tây, rõ ràng dâu tây rất ngọt, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy nó rất chua, ê ẩm chan chát, ăn không ngon chút nào.

Vân Hoán kiên nhẫn đút Tần Nhất ăn, ăn xong lại tỉ mỉ lau khóe miệng cho cô: "Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, muốn ra ngoài nhìn một chút không? Thuốc ức chế trong cơ thể em có hơi nhiều, muốn hoàn toàn bài xuất phải mất thời gian mấy ngày, nhưng sau khi bài xuất, lần sau thuốc này đối với em sẽ vô dụng."

Tần Nhất nghe vậy rốt cuộc mới ngước mắt nhìn Vân Hoán: "Làm sao anh biết?"



Cô từng lăn lộn ở tận thế mười năm cũng không biết thuốc này chỉ có thể dùng một lần, Vân Hoán làm thế nào mà biết?

Đời trước, Tần Nhất chỉ nghe nói có một loại thuốc ức chế dị năng, thế nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua, đương nhiên không biết còn có điểm này.

Trong lòng Vân Hoán cảm thấy vui vẻ, anh đang vì Tần Nhất chịu nói chuyện với mình mà cảm thấy vui vẻ. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp thâm thúy, chớp mắt ngậm nước, như là ẩn tình, khiến khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của Vân Hoán thoáng nhu hòa mấy phần, nhiễm lên từng tia vũ mị.

"Ừm, từng trúng chiêu một lần." Vân Hoán hời hợt nói một câu, phảng phất chỉ là chuyện nhỏ.

Đằng sau Lâm Bạch biết, một lần kia Vân Hoán xém chút thì đi đời nhà ma. Năm năm qua, mỗi tháng Vân Hoán đều sẽ đi bồi Tần Nhất mấy ngày. Nhưng thật ra không chỉ là ở bên cạnh cô đơn giản như vậy, còn mang cho Tần Nhất thú hạch của bán thú nhân.

Có một loại bán thú nhân thực vật, bọn chúng là người và hoa Bỉ Ngạn kết hợp, thú hạch của loại bán thú nhân này có một công dụng thần kỳ, có thể trì hoãn dị năng giả già yếu.

Nhưng loại bán thú nhân này vô cùng trân quý, mỗi tháng Vân Hoán đều sẽ đi tìm một con bán thú nhân thực vật này. Tuy không phải mỗi lần đều có thể tìm được, nhưng một khi đắc thủ sẽ lập tức cho Tần Nhất dùng.

Trong núi tuyết đương nhiên có thể bảo tồn cơ thể của Tần Nhất nguyên vẹn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Còn thú hạch của bán thú nhân hoa Bỉ Ngạn lại có thể vô hình trong tẩm bổ bên trong cơ thể Tần Nhất, tốt hơn chỉ bảo tồn da thịt bên ngoài.

Mà Vân Hoán trong một lần săn giết bán thú nhân hoa Bỉ Ngạn bị hạ thuốc, dị năng bị ức chế, thú hạch bị cướp. Nhưng cuối cùng anh vẫn đoạt lại được thú hạch, cái giá phải trả chính là suýt chút nữa mất mạng.

Chờ sau khi tác dụng của thuốc tiêu tán, anh đặc biệt để ý tới loại thuốc này. Trải qua mấy lần truy xét mới biết đây là một loại thuốc vừa mới được nghiên cứu ra, có thể tạm thời chế ngự dị năng của dị năng giả.

Vì đề phòng loại thuốc này, Vân Hoán cố ý lấy về một bình, kết quả phát hiện nó đối với mình vô dụng. Thử thí nghiệm qua nhiều lần, anh rút ra kết luận, loại thuốc này vẫn có chỗ thiếu hụt, chỉ cần trúng qua loại thuốc này một lần, lần sau sẽ miễn dịch với nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play